*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Yến hội tới rất nhanh đi cũng rất nhanh, Hàn lão gia tử rất nhiệt huyết nhưng cũng không thể để người nào đến mời Hàn Thư Duệ nhảy đến một bài, theo ý ông ban đầu là phải chạy theo rồi quan sát xem có thể tiến thêm nữa không.

Sau đó, Hàn Thư Duệ đối với việc này liền lật một cái bạch nhãn (*), cậu tạm thời sẽ không quên chuyện liên hệ với Trịnh Hạo An, nếu thật sự vì coi trọng Hàn lão gia tử, cậu cũng không thể làm chuyện như cầu hôn hay gì gì được, hơn nữa, đầu năm nay nam nhân cũng không vậy đâu a!!!

(*) hình tượng này trong manga/manhua/manhwa thường thấy, mình ko biết dịch sao, đây giống như trạng thái đơ, bó tay...

Bất kể cậu có lôi ra đậu đen, rau muống như thế nào, Hàn Thư Duệ cũng biết ông là người sủng nịch cậu coi trời bằng vun. Hơn nữa vì điểm này, nếu lão gia tử cùng Trịnh Hạo An không đối phó nhau đến lợi hại thì Hàn Thư Duệ cũng sẽ hướng về phía của ông một tí.

Nhưng nếu Hàn lão gia tử thật sự không thích Trịnh Hạo An ấy ư, đáp án cũng đáng để ngồi lại thương lượng đấy. Còn hiện tại Trương Úy không nhanh không chậm mà theo sát Hàn Thư Duệ, đồng thời còn rất nghiêm túc mà làm nhiệm vụ của ông...Chụp ảnh.

Về phần nội dung của những bức ảnh được chụp chính là "Thanh niên tài tuấn trò chuyện với nhau thật vui". Tuy song phương đều không phải mang ý nghĩa kia, nhưng cũng không thể nào chịu nổi ánh mắt sắc bén ấy.

Huống chi Hàn Thư Duệ cùng với những người được Hàn lão gia tử mời đến, dù chỉ là bưng lên cái tách cười cười khách khí, trên ống kính lại biến thành một cảnh rất mập mờ.

Cuối cùng những ảnh chụp này, lão gia tử lại biểu thị mình đã không cẩn thận mà gửi đến hòm thư của Trịnh Hạo An. Hơn nữa ông còn biểu hiện rằng trí nhớ mình không được tốt, tiếp tục đem ảnh chụp phát cho Trịnh lão gia tử.

Biểu hiện rất chân thành rằng mình đang nói rõ ràng về tình huống của Hàn Thư Duệ, nhưng sự đắc chí bên trong người sáng suốt nào cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Bằng không thì nữ nhân Triệu Dĩnh kia sao có thể biết được tin tức của Hàn lão gia tử, cũng sao có thể đến phá rối Trịnh gia được, tất cả những việc này cũng có thể là do cô ta có chỗ dựa sau lưng thôi.

Chuyện này tất nhiên Hàn Thư Duệ sẽ không biết, nhưng Trịnh lão gia và Trịnh Hạo An cũng rất nhanh biết được.

Trịnh Thiên Hoằng vốn đang tức giận với Trịnh Hạo An, làm vợ mình bỏ đi cũng không thèm nói gì, buổi tối vậy mà không thèm hâm nóng đồ ăn liền cứ để như thế mà ăn!!! Huống chi chuyện về nữ nhân kia, làm ông có thêm mấy phần yêu thương cháu trai hơn, mà hết thảy mọi việc trong mắt của ông đều đổ lỗi do Trịnh Hạo An cả.

Nhưng bây giờ càng khó lường rồi, ông cũng không dám và cũng không muốn đem khí phát tiết lên người của Trịnh Hạo An, lão gia tử vậy mà tự đưa mình trôi nổi a.

Dù đối với tin tức Hàn Thư Duệ là cháu trai của xú lão đầu kia có chút kinh ngạc, Trịnh Thiên Hoằng càng muốn đè ép càng muốn nghĩ cách, dù sao ông cũng thấy Hàn Thư Duệ rất xứng với Trịnh Hạo An nhà mình.

Tuy bây giờ không còn lưu hành cái gọi là môn đăng hộ đối, Trịnh lão gia tất nhiên cũng biết điều này. Tự do yêu đương đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cũng không thể nào vượt qua chướng ngại về cách sống, cách suy nghĩ được.

Nhưng Hàn Thư Duệ liền đem những vấn đề ông băn khoăn giải quyết hết, vì vậy ngày nhận được ảnh chụp, Trịnh lão gia tử nhanh chóng tìm tới Trịnh Hạo An, hùng hổ tỏ vẻ mình đã đặt xong vé máy bay, nhanh chóng giải quyết chuyện lão bà của anh.

Trịnh Hạo An vốn đang ở thư phòng, không có ý định đuổi lão gia tử nhà mình ra, có chút yên lặng mà suy nghĩ. Nhìn thấy những cảnh trong những tấm ảnh này chính xác là bộ dáng lửa xén lông mày, về phần muốn lập ra kế hoạch như thế nào... Ừm, đợi lên đường rồi lại tính.

Đón lấy cỗ tức giận của hai người, lại thêm Trịnh Khiêm Dĩnh gần đây luôn lơ đãng vì chuyện gặp được mẹ mà đau đầu, vì vậy một nhà ba người nhanh chóng lên máy bay hướng về Bắc Kinh.

Về phần công việc gì gì đấy, Trịnh Hạo An cứ giao lại cho Trần Đông Dược, bất quá anh phải tốc chiến tốc thắng tiếp tục trở về chủ trì đại sự, ai kêu Lưu Lãng Bác luôn làm ba cái chuyện vụn vặt để cho anh không thể không phòng.

Hơn ba giờ máy bay, thời điểm rời sân bay, anh bắt đầu có chút lý trí, nhưng cũng không chịu nổi hai đôi mắt đang trông mong đến thẳng Hàn gia.

Trịnh Hạo An do dự một giây, rồi vẫn tự an ủi mình không thể để hai người họ đi phạm sai lầm, vì vậy cũng tự nhiên mà chạy đến tận cửa.

Hàn Thư Duệ đang rất phiền vì Phương Tử Xuyên cứ dùng ánh mắt như thế nhìn về phía cậu, thế nhưng cậu cũng không nghĩ tới vừa mới ra cửa lại chứng kiến Trịnh Hạo An đã đi tới trước cửa nhà, lập tức ánh mắt mang theo vui vẻ không nhịn được.

Tâm tình của Trịnh Hạo An cũng khá lên, hai người đối mặt lại nghe được tiếng ho khan của Trịnh lão gia tử. Thật sự là thói đời ngày nay, mắt đi mày lại thì cũng biết ẩn đi một ít chứ.

Trịnh Khiêm Dĩnh lại như thói quen, đạp đạp chân mà chạy tới nắm góc áo của Hàn Thư Duệ để tìm cảm giác tồn tại: "Thư Duệ ca ca, sao anh quay về đây lại không nói cho em một tiếng, em rất nhớ anh a."

Hàn Thư Duệ đương nhiên biết mình thất thố, lập tức ho khan hai tiếng, ôm bánh bao nhỏ trong tay: "Khiêm Dĩnh, thực xin lỗi, trước đó chú có chuyện, quên cáo biệt với cháu, hôm nay chú mời cháu làm khách, để chú mời cháu ăn gì đó, được không?"

Đôi mắt ủy khuất của Trịnh Khiêm Dĩnh dần sáng lên: "Em muốn ăn cơm của Thư Duệ ca ca nấu, đó là món em thích nhất."

Hàn Thư Duệ không biết vì sao lại nghĩ đến việc nấu ăn thì chắc sẽ không thể nấu nhiều được, nhưng cảm giác có người ỷ vào mình thật tốt: "Ừm, chú sẽ nấu cơm cho cháu, Khiêm Dĩnh muốn ăn gì nào?"

"Thịt kho tàu, cà ri gà, Thư Duệ ca ca làm chân gà cũng rất ngon."

Hàn Thư Duệ sảng khoái gật đầu, quay lại chào Trịnh lão gia tử rồi dẫn Trịnh Khiêm Dĩnh, cậu nãy giờ cảm thấy có chút xấu hổ a~

Mấy người họ đến đây, trong nháy mắt cậu liền nghĩ tới việc Trịnh Hạo An là đến đây "Cầu hôn" đấy. Bất quá ý nghĩ này liền bị cậu phủ nhận, chối bỏ, làm cậu có chút không thể đối mặt với hai người đằng sau mà~

Hàn Nhất Phương nhanh chóng nghe được tin tức Trịnh lão đầu mang theo con trai đến, cực kỳ thần tốc mà lấy quải trượng chạy vội đến, bọn hạ nhân thấy vậy liền hoảng sợ.

Nhưng bọn hạ nhân cho rằng lão gia tử nhà mình cùng Trịnh lão gia là bạn tốt với nhau, cho nên Hàn Nhất Phương mới có thể kích động thành bộ dáng này, nếu bọn họ biết được sự việc thật sự thì chắc rằng cằm sẽ rớt hết xuống nhỉ.

Mấy lão gia tử này quen biết từ bộ đội trên chiến trường, người khác xem hai lão gia tử này tương đối hài hòa, nhưng tranh đấu gì gì đó tất nhiên không có nhiều người biết tới.

Nhưng trái ngược khi Hàn Nhất Phương nhìn đến Trịnh Thiên Hoằng liền hỏi một câu lập tức làm cho mọi người hoảng sợ: "Trịnh lão thất phu, ông hôm nay đến nhà của tôi rốt cuộc là muốn làm gì?"

Trịnh Thiên Hoằng đối với những lời này hiển nhiên rất kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng có chút thoải mái, Hàn Nhất Phương trong bộ đội đảm nhiệm văn chức, trước đây luôn muốn đối phó với ông, bây giờ đối với người ngoài không che dấu, đây chính là điều đột phá.

Đáng tiếc nụ cười trên mặt khi thấy đôi chân của Hàn Nhất Phương liền lập tức cứng lại: "Chân của ông đến cùng là sao vậy...."

Hàn Nhất Phương cũng dự liệu được ông ta sẽ hỏi như thế, bất quá tâm tình đi đối phó của ông cũng biến mất hầu như không còn: "Không có gì, già rồi sẽ có bệnh này bệnh kia, có thể sống được là tốt lắm rồi."

Theo lời ông nói, Trịnh Thiên Hoằng liền nhớ đến thời điểm hai người cùng tham gia quân đội, so với lão thái gia có công lớn nhất, nên chịu khổ trên chiến trường thì bọn họ cũng chẳng là gì, nhưng khi bọn họ nhập ngũ đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Hàn Nhất Phương không thích Trịnh Thiên Hoằng là cũng có nguyên nhân cả, nhớ năm đó nữ sinh mà Hàn nhất Phương thích lại đi thích Trịnh Thiên Hoằng, nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất là trong một lần làm nhiệm vụ bắt trùm buôn thuốc phiện, bằng hữu tốt của Hàn Nhất Phương vì cứu Trịnh Thiên Hoằng mà hy sinh.

Thoáng một cái mà nhiều năm cũng đã trôi qua rồi. Mà khúc mắc của hai người cũng nên làm rỏ. Dù sao bọn họ cũng không biết mình có thể sống được bao nhiêu năm nữa, cứ như vậy cũng chẳng vui vẻ gì.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Vì vậy hai người rất nhanh mà quên hết nguyên nhân khi đến đây, nghiêm túc nhớ lại thời gian trước kia. Hàn Thư Duệ, Trịnh Hạo An cùng với những người khác rất thức thời mà lui xuống, để hai lão gia tử này ôn lại chuyện cũ.

Hàn Thư Duệ lập tức đến phòng bếp, không ngờ Trịnh Hạo An da mày dày cứ vậy mà đi theo.

"Anh tới đây làm gì, trong đây toàn khói dầu, vẫn nên đi ra ngoài trước đi!"- Hàn Thư Duệ rất nghiêm túc chế biến thức ăn, thẳng đến khi thân thể bị người phía sau ôm chặt lại, cậu không nhịn được mà hít một hơi lạnh.

"Ở đây còn có người, anh đừng....đừng hơi quá đáng."

Trịnh Hạo An méo miệng, anh hiện tại cũng chẳng cần bộ dáng cao cao tại thượng gì nữa, hai người tự nhiên như vậy đương nhiên là thói quen rồi.

"Ý cậu nói là, nếu qua vài ngày nữa có thể đem cậu về nhà, đến lúc đó muốn làm cái gì thì làm cái đó sao...."

Hàn Thư Duệ nghe câu nói ám chỉ lưu manh như vậy, hai chân liền muốn nhũn ra, chỉ là nghĩ đến hậu quả nếu ông cùng với những người khác nhìn thấy cảnh này cậu liền cố gắng thoát khỏi trói buộc của Trịnh hạo An. Cậu không có bài xích sự thân mật này, nhưng lại không muốn người khác chứng kiến được cảnh này, như vậy sẽ tốt hơn.

Thế nhưng Trịnh Hạo An không muốn quan tâm...Hai tay men theo vạt áo của Hàn Thư Duệ, nhanh chóng mà duỗi vào trong cảm nhận được da thịt của Hàn Thư Duệ, lúc này thỏa mãn mà thở dài một hơi.

Lão bà không có ở bên thật khó chịu đến lợi hại a~

Hàn Thư Duệ bị bàn tay của Trịnh Hạo An đụng chạm, hai má liền đỏ bừng lên, thế nhưng nhờ vậy cậu cũng biết mình tưởng niệm cái bộ dáng lưu manh này của anh ta tới chừng nào.

Hai người cứ như vậy mập mờ, cũng may Trịnh Hạo An từ bên ngoài vuốt ve chứ không dám làm những việc lưu manh khác, dù sao nếu để lại ấn tượng xấu cho "Cha vợ" thì mình cũng không bù nổi mất.

Thế nhưng, cửa được người khác mạnh mẽ đẩy ra.

Đồng thời Phương Tử Xuyên không biết đã chờ đợi bao lâu bên ngoài cửa trực tiếp đen mặt mà đến trước mặt hai người, sắc mặt như hận không thể giết chết Trịnh Hạo An ở trước mắt "Nơi này là Hàn gia, anh làm như vậy không chỉ là hơi quá đáng đâu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play