*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Thư Duệ và Trịnh Hạo An lộ diện khá trễ, nhưng người ở đây có người nào là chưa luyện thành tinh chứ. Thấy Trịnh Hạo An dẫn theo một nam trợ lý đến, sắc mặt vẫn không thay đổi gì. Ngoại trừ một số ít biết Hàn Thư Duệ là trợ lý của Trịnh Hạo An thì những người khác cho dù có ác ý gì cũng không dám phỏng đoán nhiều.
Thậm chí những người muốn tiến lên hỏi bọn họ còn có thể khẩu thị tâm phi mà khen một câu: "Trịnh tiên sinh dẫn theo bạn trai sao, thật đúng là giữ mình trong sạch, chắc là sợ những tiểu thư ở đây quá nhiệt tình đây mà."
Dù sao bữa tiệc này cũng mang danh là bữa tiệc hoan nghênh. Phương Tử Xuyên cũng là vì đến đây để điểm danh a~
Hàn Thư Duệ đối với những chuyện bình thường rất thờ ơ. Ngốc đi một tí, nhưng không phải là cái gì cũng không hiểu. Trước kia Hàn Thư Duệ có biết đến Phương Tử Xuyên ở trong ban Thanh tra kỷ luật lăn lộn rất tốt. Nhìn thấy Phương Tử Xuyên sau khi vào cửa liền có rất nhiều người đến chào hỏi, nhưng đa số là vây xung quanh Trịnh Hạo An.
Phương Tử Xuyên cũng không ngoại lệ. Đến đây còn có thể gặp được Trịnh Hạo An đúng là thu hoạch ngoài ý muốn của hắn ta. Lúc này liền không cần sĩ diện mà tiến đến trước mắt Trịnh Hạo An, tự giới thiệu về mình rất nhiệt tình hòng muốn lôi kéo làm quen. Trịnh Hạo An cũng nhắm trúng được vài việc của hắn ta.
Nếu không phải người này anh đã xác định rồi thì bọn họ còn có thể cùng nhau hợp tác được vài việc.
Phương Tử Xuyên hoàn toàn không biết những điều này. Hắn âm thầm đắc ý, hơn nữa cảnh mà hắn ta chứng kiến được lại tự cho bản thân mình rằng đã nắm được bí mật của Trịnh Hạo An. Như vậy hai người cũng có những sự yêu thích giống nhau, ngược lại càng thêm sáng láng.
Trịnh Hạo An trong lòng bật cười, không đếm xỉa đến những người xung quanh, hướng về chỗ Hàn Thư Duệ đang đứng. Tâm tình đang rất tốt, lại thấy có một cô gái chủ động tiếp cận Hàn Thư Duệ, tâm thoáng cái liền lạnh.
Thật đáng chết, sao anh lại quên mất cô gái này rồi!!!!
Hàn Thư Duệ cũng tương đối im lặng. Cậu khó được tham gia yến tiệc nào nên chỉ đứng ăn vài thứ giảm cảm giác tồn tại, vậy mà còn có thể gặp được nữ nhân này. Nhìn đối phương đang hướng về phía cậu đi đến liền nhìn thẳng: "Chào cô, Hạ Sơ Tinh tiểu thư."
Hạ Sơ Tinh đối với Hàn Thư Duệ rất tức giận, nhưng thời gian trước đây cũng dần tỉnh táo, có điều ngày hôm nay nháy mắt nhìn thấy lại trở nên động tâm. Hàn Thư Duệ mặc lễ phục trắng rất anh tuấn, so với lần trước thì lần này đích thực là một chàng vương tử.
Cô cũng không phải giống như loại phụ nữ ham muốn tiền bạc gì. Nhà mình đã có điều kiện nên cô chỉ muốn cùng một người anh tuấn như vậy vượt qua tuổi già mà thôi, dù người này có lẽ chỉ được vẻ bề ngoài còn tài năng thì chắc cũng chẳng xuất sắc lắm.
"Sơ Tinh, đây là ai a~ Sao lại đẹp như vậy, cô giới thiệu một chút với chúng tôi đi."- Hạ Sơ Tinh đang lâm vào suy nghĩ thì mấy người chị em tốt bỗng xông tới, mang theo ánh mắt dò xét cùng với một chút hiếu kỳ mà nhìn Hàn Thư Duệ.
Hạ Sơ Tinh cảm thấy có chút tức giận. Đối với một đám này theo như lời của cha nói thì chỉ cần tạo quan hệ tốt là được. Rõ ràng bọn cô đã chạy xa rồi, họ phải biết điều mà tránh đi, để cô cùng Hàn Thư Duệ có không gian riêng chứ!!!
"Người này là bạn của tôi."- Hạ Sơ Tinh nhàn nhạt trả lời, muốn đuổi người cũng không dám, chỉ nghẹn lại ở trước ngực cực kỳ khó chịu.
Dĩ vãng bọn họ chơi cùng nhau cũng chỉ vì lợi ích của gia đình, nên thấy đối tượng tốt như thế này cũng chả muốn nhường nhịn nhau, liền lập tức chạy đến lôi kéo làm quen, muốn tranh giành Hàn Thư Duệ mà thôi.
Rất nhiều năm rồi Hàn Thư Duệ chưa gặp lại tình cảnh như thế này. May mắn cậu hiện tại cũng chẳng còn ngây thơ như trước, những vấn đề này cậu chỉ thờ ơ tùy tiện, cũng chẳng có tâm tình mà đi tìm người yêu.
Hơn nữa cậu phát hiện ngoại trừ Hạ Sơ Tinh như mê mệt cậu thì những người khác khi nghe nói về bối cảnh của cậu liền lập tức buông tay rồi. Chỉ có vài người tò mò về lễ phục của cậu làm cậu đau cả đầu.
Hàn Thư Duệ đang nghĩ biện pháp chạy đi, bên người lại vang lên âm thanh nhàn nhạt mang theo sự uy nghiêm "Mấy vị tiểu thư đáng yêu này, các cô vây quanh trợ lý của tôi làm gì vậy?"
Một câu nói mang vài phần dí dỏm, nhưng theo Trịnh Hạo An nói ra, liền làm cho mấy vị tiểu thư này xấu hổ, rụt cổ làm chim cánh cụt.
Trước khi đi, người trong gia đình cũng đã dặn dò kỹ các cô, phải đối xử với Phương Tử Xuyên tuy đã có vợ kia thật tốt. Các cô cũng không biết Trịnh Hạo An là ai, nhưng có thể thấy được thái độ nóng bỏng khách khí của những người xung quanh đối với anh.
Lại nói tiếp, Trịnh Hạo An mang trên người hương vị của một người nam nhân thành thục, đối với những cô gái này mà nói là một lực hấp dẫn nói không nên lời đó nha~
Do dự trong chốc lát, Trịnh Hạo An liền ra hiệu cho Hàn Thư Duệ đi về phía bên kia, một bộ dáng chăm chú đàm luận việc, người nào không có mắt cũng chẳng dám đi theo sau.
Nhưng Phương Tử Xuyên lại không giống như vậy. Lúc trước hắn ta không nhận ra người đàn ông đi bên cạnh Trịnh Hạo An là Hàn Thư Duệ, nhưng bây giờ nhớ lại cảnh trước cổng kia làm sắc mặt hắn ta lập tức tái nhợt, đáy lòng mang theo một cỗ ghen tuông chưa từng có.
Thời điểm Vương Hạo Hiên nói tình hình của cậu cho hắn ta, hắn ta tuy nổi giận nhưng cũng còn chút lý trí. Bởi lẽ hắn căn bản không tin Hàn Thư Duệ yêu hắn ta như vậy lại có thể nhanh như thế liền đi yêu người khác, nhưng nếu người bức bách Hàn Thư Dụê là Trịnh Hạo An thì....
Nghĩ đến việc này, trong lòng Phương Tử Xuyên là một mảnh hỗn loạn. Đại nhân vật như vậy hắn ta không thể nào trêu chọc nổi, nhưng bước chân lại không nghe lời mà đi theo sau. Trong lòng hắn ta tự cho là vậy, quyết không từ bỏ ý định muốn xem bộ dáng cự tuyệt Trịnh Hạo An của Hàn Thư Duệ.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/) Trịnh Hạo An lúc này đã dẫn Hàn Thư Duệ ra sân thượng. Vương Hạo Hiên cầm ly rượu như lơ đãng dựa vào cửa sổ, lỗ tai không một chút buông lỏng mà lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Trịnh Hạo An liếc mắt liền thấy được cảnh này cũng không thèm nói ra. Anh đã phạm sai lầm một lần về chuyện của Phương Tử Xuyên rồi, bây giờ anh cũng không thể giận Hàn Thư Duệ. Thế nhưng dù việc này như vết thương của Hàn Thư Duệ thì anh cũng phải hung hăng mà mở mạnh vết thương, sau đó lại tinh tế chăm sóc cậu, như vậy mới có thể làm trong đáy mắt, đáy lòng Hàn Thư Duệ về sau chỉ có duy nhất một mình anh mà thôi...
"Thư Duệ, cậu biết Phương Tử Xuyên sao, nhìn dáng vẻ của hắn ta hình như có quen biết với cậu."
Hàn Thư Duệ vừa mới tận hưởng được không khí mát mẻ ở đây, nghe thấy câu này cũng không có tâm tình che giấu chuyện cũ. Nhưng hiện tại vẫn không phải thời cơ tốt nhất để ngả bài, nên chỉ cười cười: "Trước kia có quen biết, nhưng không quá quen thuộc."
Bốn chữ "không quá quen thuộc" làm cho lòng của Phương Tử Xuyên hiện đang nghe lén gần đó dần lạnh, đáy mắt hiện lên sự bực bội, tức giận chứ cũng không phải là ghen ghét gì.
Hắn ta nghĩ rằng nếu như Trịnh Hạo An không bức bách cậu ấy như vậy thì Hàn Thư Duệ chắc sẽ không nói ra những lời nhẫn tâm như thế này. Thời gian trôi qua, Phương Tử Xuyên lúc này còn mang lòng nịnh nọt, lại bắt đầu chờ mong đến diễn biến tiếp theo sẽ diễn ra.
Bởi vậy hắn ta bắt đầu suy nghĩ về sau chỉ cần đợi Trịnh Hạo An ngán Hàn Thư Duệ, hắn ta sẽ có thể làm ngư ông đắc lợi. Đáy lòng có suy nghĩ vặn vẹo như thế, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười quỷ dị.