*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi đã nói rõ mọi chuyện vào tối hôm qua, tốc độ khôi phục của Trịnh Hạo An tốt đến nỗi làm Hàn Thư Duệ phải nghiến răng nghiến lợi, nếu trước kia không phải anh ta thật sự phát sốt, có lẽ cậu sẽ nghi ngờ Trịnh Hạo An dùng khổ nhục kế với mình, hơn nữa anh còn rất đáng chết mà vui vẻ hưởng thụ.
Bất quá, Trịnh Hạo An nói cậu nên quay về làm việc cho anh, cậu lập tức lên tiếng cự tuyệt, kỳ thực Lâm Đan Thanh làm rất tốt, không làm chuyện sai lầm gì, cậu cũng biết mình cùng hắn ta ắt hẳn sẽ thường đụng mặt với nhau trong khách sạn, cậu không muốn lại xảy ra thêm chuyện phiền phức gì cả.
Cứ như vậy, Hàn Thư Duệ về lại khách sạn làm việc của mình, cũng đáp ứng với Trịnh Hạo An rằng vào thời điểm nhàn rỗi sẽ nghỉ ngơi thật tốt. Vì nhóc Khiêm Dĩnh nháo đến lợi hại, nên Hàn Thư Duệ phải thường xuyên ghé qua biệt thự Trịnh gia để chăm sóc cho nhóc con, thời gian trôi qua cũng khá thú vị.
Ngày hôm nay, lúc tan làm, Vương Như Thành gọi cậu đến văn phòng của ông. Con trai cả của ông gần đây rất an phận, cùng với Hàn Thư Duệ đã trở về làm ông rất vui vẻ, bất quá có một khách nhân lại muốn Hàn Thư Duệ tiếp đãi.
"Sáng mai sẽ có khách nhân tới, cháu sẽ phụ trách việc tiếp đãi, không cần câu nệ như ở trước mặt Trịnh tiên sinh, chỉ cần dụng tâm mà tiếp đãi là được rồi."
Hàn Thư Duệ tùy ý lên tiếng coi như đã hiểu, kỳ thật cậu cũng không lo lắng. Bọn họ ở khách sạn này đón tiếp khách nhân hơn phân nữa là người không phú thì quý, những người có chức vị cao, tất nhiên cậu đã chiêu đãi qua cũng không ít.
Hơn nữa Lâm Đan Thanh gần đây được Trịnh Hạo An "khâm điểm" rồi, lượng công việc của cậu cũng ít, nên có thể điều tới đón tiếp những khách nhân này nhiều hơn.
"Cháu sẽ làm tốt, nhưng tài liệu hình như không đúng?"
Vương Như Thành bây giờ mới nhớ tới việc này, tùy ý mà khoát tay: "Vị khách nhân này trước đây cũng chưa từng dùng qua khách sạn của chúng ta nên chưa có tư liệu cụ thể, bất quá cậu cứ quan tâm như khách VIP là được, làm khách nhân yêu thích thì đối với công việc của cháu sẽ tốt hơn."
"Vâng, cháu sẽ làm tốt để khách nhân sẽ trở thành khách hàng thường xuyên của chúng ta."
Sau khi Hàn Thư Duệ ra khỏi văn phòng của Vương Như Thành, dựa theo tiếp đãi mà an bài thỏa đáng. Hành nghề lâu nên cậu có thể tùy ý sai bảo đàn em như Lâm Lị, thật tâm mà nói thì thấy thật sướng tay a.
Các loại an bài, kiểm tra xong thì màn đêm cũng triệt triệt để để mà buông xuống.
Hàn Thư Duệ thuận miệng thoái thác cuộc hẹn của Trịnh Hạo An, cũng không chuyên chú vào những bản thiết kế của cậu như thường ngày. Trái lại cậu có chút bực bội mà đi đi lại lại trong phòng, rồi lại kéo rương hành lý nho nhỏ của mình ra.
Rương nhỏ rơi xuống một tầng bụi không nhỏ, Hàn Thư Duệ cẩn thận lau sạch rồi mới mở ra, thần sắc giống như mở lại một đoạn thời gian trong quá khứ.
Rương không lớn, đồ vật bên trong cũng không nhiều. Ngoại trừ một hai bộ quần áo, còn có một hộp màu hồng tinh xảo. Mở hộp nhỏ ra, có thể bao nhiêu đồ vật này đối với cậu rất trân quý, nhưng đối với người khác lại rất bình thường, tỷ như bút lông, nghiên mực, giấy.
Giấy bút nghiên mực ấy, cậu không cần biết là có giá trị như thế nào, nhưng nó tựa như mang theo tính mạng của cậu khi cậu còn nhỏ.
Khi còn nhỏ, Hàn Thư Duệ chưa từng gặp người nào yêu thư pháp như ông của mình, một ngày không viết là toàn thân liền bứt rứt. Ông cũng là người đứng trên đỉnh hư danh, vầng sáng bao vây trước việc như vậy thì ai cũng sẽ là một tục nhân mà thôi.
Giấy Tuyên Thanh tốt nhất được mở ra, đồng thời lấy ra đồ chặn giấy nhìn rất cổ xưa, Hàn Thư Duệ dùng bàn tay phải của mình mơn trớn lên nghiên mực, mang theo thần sắc thỏa mãn.
Không biết bao lâu, một trận gió lay động những sợi tóc của Hàn Thư Duệ, cậu liền động tay giữ lại, mang theo một thần sắc của thư sinh khi không kịp bắt được mùi giấy.
Hàn Thư Duệ biết cậu cùng những người khác không giống nhau, cậu tiếp xúc với những vật này từ lúc còn rất nhỏ. Được ông dạy dỗ một cách tiêu chuẩn, cho nên dù chỉ là mài mực cũng rất tỉ mỉ tinh tế.
Cái thế giới khó phân này, có việc để cậu hóa giải tâm tình, đó chính là vận may của cậu.....
Hàn Thư Duệ chậm rãi chấp bút, ngón cái cùng ngón trỏ nắm cán bút, đồng thời ngón giữa khoát lên bên ngoài cán bút, ngón áp út chống đỡ bên trong, đồng thời ngón út tựa theo cán bút mà buông xuống.
Tư thế tiêu chuẩn nhưng không biết vì cái gì mà ngón giữa lại phát run.
Hàn Thư Duệ nhớ rõ ngày đó bác sĩ bất đắc dĩ mà nói với cậu: " Ngón giữa gãy xương không nghiêm trọng lắm, sau này sẽ hoàn toàn khỏi, cũng sẽ không có di chứng gì, nhưng nếu tay cậu lại run rẩy thì hẳn là do tâm lí. Bởi vì trong tâm lí sẽ ghi nhớ lại thời điểm đau đớn nhất sẽ để lại bóng mờ, cho nên dù đã khỏi hẳn nhưng tâm lí vẫn gây ra cảm giác đau đớn."
Hiện tại ngẫm lại khi đó, ba còn hung ác mà gõ vào đoạn tay đã gãy của cậu làm cậu đau muốn mất cảm giác, "Có phải con thích cái tên nam nhân tên là Phương Tử Xuyên phải không?"
Hàn Thư Duệ còn nhớ rõ mình ngày đó rất ngây thơ, chấp nhất mà còn có chút đáng thương: "Hai người tụi con lưỡng tình tương duyệt, cho dù ba có làm gì cũng không thể nào thay đổi được ý nghĩ của con đâu."
"Coi như là, sẽ bắt con rời khỏi thư pháp, rời khỏi Hàn gia?"
"Vâng..."- Ngón tay cậu kịch liệt run rẩy, đôi mắt của ba nhìn cậu không một chút gợn sóng. Sâu thẳm như vậy, như là đối với cậu vô cùng thất vọng, nhưng cũng thoáng qua quá nhanh không thể nào thấy rõ.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/) Hàn Thư Duệ nghĩ đến đây, ngón giữa lại bắt đầu run rẩy kịch liệt. Chỉ là cậu cũng không buông bỏ, trái lại cố chấp mà luyện thêm vài chữ, cho tới khi không chịu nổi nữa liền ngồi gục xuống nghỉ ngơi.
Mùi mực giấy quanh quẩn bên chóp mũi, chữ ghi trên giấy cũng dần khô, mỗi chữ viết làm tâm tình của Hàn thư Duệ dần thoải mái, "Không phải yên lặng, không đến nỗi xa."
Câu này là ông cậu luôn dạy bảo cậu, nhưng càng về sau cậu càng không thể hiểu được câu này.
Hàn Thư Duệ thì thầm lại một lần, thanh âm như ma lực quanh quẩn bên giấy cuối cùng chậm rãi tan dưới đáy lòng. Trong đầu cậu chợt nghĩ tới hình dáng của Trịnh Hạo An đang cười nhạt.
Cậu dứt bỏ một Phương Tử Xuyên, lại nhảy đến một cái hố to là Trịnh Hao An. Nó giống như cảm giác vô tri không có cảm giác sợ hãi, giống như một cảm giác dứt bỏ tất cả rồi có lại tất cả.
Yêu thích một người nam nhân cũng giống như việc cậu yêu thích thư pháp. Có thể gặp đúng người thì dù có bao nhiêu cản trở, sóng gió, cậu cũng không hối tiếc.
Bất quá nghĩ là một chuyện, thực tế lại là một chuyện, nếu như bây giờ gặp lại Phương Tử Xuyên, người mà cậu từng vừa yêu vừa hận, không biết cảm xúc sẽ biến hóa như thế nào.
Hàn Thư Duệ không biết vì cái gì mà mình có thể cảm khái như vậy, nhưng vẫn cười cười mà làm vệ sinh rồi nghỉ ngơi.
Một đêm vô mộng.