Tác giả: Tâm Ngữ Phong

Editor: Thiên Chân Vô Tà

Quý Hiên chết vào ngày hè ánh nắng tươi sáng, nhưng lại làm Diệp Thanh cảm thấy rét lạnh thấu xương, cái chết của hắn làm Diệp Thanh bi thương, áy náy, cũng vĩnh viễn khắc vào trong lòng cậu, là một vết thương thuyết bất thanh đạo bất minh* (không biết nói sao cho rõ).

Nhưng mà thống khổ nhất, là người nhà Quý Hiên, mẹ hắn cực kỳ bi thương, không thể tin nổi, thậm chí trực tiếp đánh Diệp Thanh một bạt tai, khóc lóc nói vĩnh viễn cũng không thể nào tha thứ cho cậu.

Diệp Thanh không cho Thời Úy ngăn cản, không hề phản kháng mà tiếp nhận một cái tát này, bởi vì Quý Hiên là vì cậu mà chết, đây là thứ cậu đáng phải nhận.

Cậu không đi tham dự lễ tang của Quý Hiên, chỉ ngồi trên xe nhìn từ xa, bởi vì mẹ Quý Hiên căm thù cậu đến tận xương tuỷ, bà ta không cho phép cậu đi tham dự lễ tang của con trai.

Cậu chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nhìn mọi người đem tro cốt của hắn hạ táng, rắc lên bùn đất màu vàng, rải lên hoa tươi trắng thuần, từ đây, tại nơi phủ đầy cát bụi này biên mất khỏi thế gian......

......

Thời gian vội vàng trôi đi như bóng câu qua cửa sổ, ba tháng sau, Diệp Thanh nhận được một cuộc gọi làm cậu không ngờ tới.

Là mẹ Quý Hiên, người phụ nữ bên kia điện thoại quả nhiên ngữ khí nặng nề: "Diệp Thanh, tôi có đồ giao cho cậu, hy vọng cậu có thể xem một chút, đây là di vật của con trai tôi, cũng là thứ quý giá nhất của nó".

Quý mẹ nói xong thở dài một hơi thật sâu, giọng điệu vừa không cam lòng lại sắc bén: "Cậu đừng tưởng rằng tôi tha thứ cho cậu, cho dù cậu không phải hung thủ giết người, nhưng con trai tôi là vì cậu mà chết, vốn dĩ tôi cũng đã chuẩn bị để cho nó xuất ngoại, thế nhưng tất cả những thứ này đều bị phá huỷ, tôi cho cậu xem di vật của nó, là muốn cho cậu hiệu rõ tâm ý của nó, không muôn để cho nó tiếc nuối, tôi biết nó hy vọng có một ngày cậu có thể nhìn thấy!".

"Được!"

Diệp Thanh không biết di vật Quý Hiên để lại là gì, nhưng cậu muốn đi xem thử.

Quý mẹ cho Diệp Thanh một chiếc chìa khóa, là chìa khóa biệt thự Quý Hiên sinh thời đã ở, Diệp Thanh cũng không biết, hóa ra Quý Hiên mua biệt thự ở thành phố B, lại cùng khu với chính mình, hai người cách nhau gần như thế, cậu lại chưa từng gặp hắn ở phụ cận.

Đẩy cửa chính biệt thự ra, từ tấm thảm phòng khách đến trang trí nhà ở, mọi thứ nơi đây làm cậu vừa quen thuộc lại thương cảm, rất nhiều đồ vật ở đây đều là những thứ đời trước khi hai người ở bên nhau, cùng đi dạo cửa hàng nội thất mua về, từ sô pha đến rèm cửa đều là màu sắc cùng kiểu dáng mà cậu thích nhất.

Cậu không nghĩ tới, đời này Quý Hiên thế mà lại đặc biệt tìm được mấy thứ này để bày trí căn nhà này, nhìn thấy mấy thứ này, cậu không kiềm được mà lâm vào trong những hồi ức của hai người ở đời trước......

Lẳng lặng ngồi ở trên sô pha một hồi lâu, Diệp Thanh mới đứng dậy đẩy cửa phòng đi tới phòng ngủ của Quý Hiên.

Theo cửa phòng lặng lẽ mở ra, đập vào tầm mắt lại là bức tường đầy rẫy ảnh chụp liên quan tới cậu, có cậu nghiêm túc đi học ở trường, có cậu chạy bộ buổi sáng trán chảy mồ hôi, có cậu nhắm mắt nghỉ ngơi dưới tàng cây, cũng có cậu đang dùng cơm.

Nhưng mà nhiều nhất trong đám ảnh đó, là ảnh cậu mỉm cười, trên mỗi một tấm hình cậu đều cười đến hết sức tốt đẹp.

Cậu cũng không biết, hóa ra chính mình còn có nhiều lúc mỉm cười như vậy, hóa ra bây giờ cậu cười hạnh phúc như vậy.

Cậu một đường xem qua, còn thấy ảnh cậu ở trong nhà thành phố S, có lúc tia nắng ban mai mới vừa đến cậu đứng ở ban công nhìn xuống dưới, cũng có lúc màn đêm bắt đầu buông xuống cậu ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà.

Tiếp theo cậu lại kinh ngạc phát hiện, trong những tấm ảnh đó thậm chí có cả ảnh chụp cậu và Thời Úy cùng đi du lịch, những nơi cậu cùng Thời Úy từng đi qua, Quý Hiên thế nhưng cũng lặng lẽ đi qua, hơn nữa ở một nơi cậu không biết tới, chụp được những tấm ảnh về cậu.

Cậu đột nhiên nhớ tới đêm trước Tết Âm Lịch năm trước, lúc cậu và Thời Úy cùng đi nước R trượt tuyết, ở sân trượt tuyết gặp phải một người muốn bảo vệ mình, nghĩ tới hắn chưa hỏi nguyên do đã đánh người khách trượt tuyết thiếu chút nữa đụng vào mình, nghĩ tới bóng dáng khom lưng lạc tịch khi rời đi.

Cậu cẩn thận xem qua, quả nhiên một số ảnh chụp trong số đó, thấy được ảnh chụp cậu trượt tuyết ở nước R.

Thì ra người lúc đó thật sự là Quý Hiên, hắn thậm chí một đường đi theo cậu và Thời Úy tới nước R, thân ảnh cao lớn lại khom lưng, không phải ảo giác của cậu, mà chính là Quý Hiên người thật.

Diệp Thanh nghĩ tới khi đó, hắn cứng đờ khi bị mình bắt lấy cánh tay, và bóng lưng chán nản rời đi cũng không quay đầu lại của hắn, hắn cũng không muốn bị mình nhận ra, lại một đường đi theo cậu tới rất nhiều nơi.

Cậu vuốt ve ảnh chụp hốc mắt ửng đỏ, thật lâu không nói nên lời, hóa ra tình cảm của hắn đối mình, nồng đậm khắc sâu như vậy.

Một góc của căn phòng có đặt một kệ sách, Diệp Thanh đi đến trước bàn sách, nhìn thấy một quyển sổ nhật ký đang gấp lại.

Cậu nhẹ nhàng mở ra, chữ viết trong tiêu sái hơi mang vẻ qua loa của Quý Hiên bị theo đó hiện ra;

Ngày 6 tháng 9 năm 2018, hôm nay tôi gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho A Thanh, nhưng không biết vì sao cậu ấy vẫn luôn không nghe điện thoại của tôi, điều này rất không bình thường, cậu ấy cũng không từ chối điện thoại của tôi, tôi rất lo lắng cho cậu ấy, quyết định đáp chuyến bay nhanh nhất đi thành phố B tìm cậu ấy.

Tôi rốt cuộc nhìn thấy cậu ấy, thế nhưng nghênh diện mà đến, lại là một câu của cậu ấy "Đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn cùng cậu ở bên nhau".

Tôi không dám tin, trong lòng vừa khổ sở lại vừa tức giận, tôi thử giữ cậu ấy lại, nhưng vẫn là thất bại, tôi không biết vì sao, tâm trạng thật lâu khó mà bình tĩnh, khổ sở cùng phẫn nộ thời thời khắc khắc đều đang dày vò tôi......

Ngày 15 tháng 9 năm 2018, tôi đã hơn một tuần không nhìn thấy A Thanh, trong khoảng thời gian này tôi không có lúc nào là không nhớ tới cậu ấy, cho tới bây giờ tôi mới đột nhiên giật mình phát hiện, hóa ra trong lòng tôi, cậu ấy quan trọng như vậy, quan trọng đến mức không có cậu ấy liền không được.

Mấy ngày tách ra này, cậu ấy vẫn luôn không gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không biết, thì ra cậu ấy có thể nhẫn tâm đối với tôi như vậy, nhưng mà tôi không muốn mất đi cậu ấy, cũng không thể mất đi cậu ấy, tôi không tin cậu ấy thật sự muốn cùng tôi chia tay, tôi muốn đi giữ cậu ấy lại, để cho cậu ấy hồi tâm chuyển ý.

Ngày 18 tháng 9 năm 2018, tôi quyết định hôm nay đi thành phố B gặp cậu ấy, mang theo lễ vật mà tôi đã tiêu tốn một cái tuần tự mình bay ra nước ngoài định chế tặng để cho cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể thích.

Nhưng khi tôi tìm cậu ấy hơn hai tiếng, thật vất vả mới nhìn thấy cậu ấy ở bên hồ, cậu ấy lại đem lễ vật tôi đưa cho cậu ấy ném vào trong hồ nước lạnh lẽo.

Cho dù tôi nhảy vào trong nước đau khổ tìm kiếm, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm được lễ vật đã bị cậu ấy ném vào trong đó.

Cậu ấy đối tôi thái độ vẫn lạnh băng như trước, vẫn kiên định muốn chia tay với tôi, ánh mắt cậu ấy rất phức tạp, lúc ấy tôi nhìn không hiểu......

2019 năm 1 nguyệt 28 ngày, điều tôi lo lắng nhất đã xảy ra, tên Thời Úy kia quả nhiên đối với A Thanh lòng mang ý xấu, hắn thế mà lại đặc biệt chạy từ thành phố B tới gặp A Thanh, ánh mắt hắn nhìn A Thanh quá nóng bỏng, làm trong lòng tôi có chút bất an và sợ hãi, tôi sợ hãi mất đi A Thanh, điều đó còn làm tôi khó chịu hơn cả giết chết tôi.

Trong khoảng thời gian này tôi luôn tới dưới lầu nhà A Thanh, ngẩn ngơ một hồi chính là một buổi tối, cho dù thân thể đã đông cứng, tôi cũng muốn thủ ở chỗ này, cho dù là nhìn bóng dáng của cậu ấy cũng tốt, tôi không cách nào khắc chế chính mình không thèm nghĩ đến cậu ấy nữa, không có cậu ấy ở bên cạnh tôi, tôi hầu như đêm không thể ngủ.

Ngày 6 tháng 11 năm 2019, điều tôi lo lắng sợ hãi nhất vẫn đã xảy ra, cậu ấy cùng Thời Úy ở bên nhau, tôi xuyên qua cánh cửa khép hờ, nhìn thấy bọn họ hạnh phúc ôm hôn nhau, giờ khắc này trái tim tôi như bị hung hăng đâm một đao, đau đến như thể đang rỉ máu, tôi bừng tỉnh không biết đang ở phương nào, hoàn toàn mất đi phương hướng, thẳng đến khi bị một chiếc xe đâm bay ra xa.

Tôi chưa bao giờ biết, hóa ra con người thật sự có đời trước, thẳng đến khi tôi hôn mê đi vào một thế giới khác, dùng tâm thế người đứng xem, tôi thấy rõ tôi và cậu ấy đời trước.

Thì ra đời trước chúng tôi đã từng hạnh phúc ở bên nhau như vậy, tình yêu của cậu ấy đối với tôi ở đời trước cũng không hề ít hơn so với tôi yêu cậu ấy.

Đời này tôi cho rằng cậu ấy chỉ là chán ghét tôi, không đủ yêu tôi, thẳng đến khi tôi nhìn thấy những gì mà cậu ấy đã trải qua ở đời trước, tôi mới hiểu được, tại sao cậu ấy không còn yêu tôi nữa, bởi vì tinh yêu của cậu ấy đối với tôi, đã bị tôi đời trước xài hết.

Tôi hận chính mình đời trước, hận hắn thương tổn A Thanh, hận hắn ở thời điểm A Thanh cần nhất lại không ở bên cạnh cậu ấy, hận hắn ở thời điểm A Thanh nguy hiểm nhất lại sống mơ mơ màng màng không có mục đích, thậm chí nói ra những lời tàn nhẫn kia.

Tôi vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho chính mình đời trước, nếu có thể, tôi muốn tự tay giết chết chính mình kia, để cho A Thanh vĩnh viễn cũng không cần trải qua những chuyện làm cậu ấy thống khổ đó......

Mọi người luôn đến lúc mất đi mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, tôi đời trước dứt khoát như thế, cho đến khi hoàn toàn mất đi A Thanh, mới phát hiện sai lầm chính mình đã từng phạm phải co bao nhiêu thái quá.

Trong mộng chính mình đó sau khi biết được chân tướng hết thảy sự thật, mỗi ngày đều sống trong thống khổ và hối hận, như muốn điên cuồng, thẳng đến khi tận tay giết chết Diêu Hâm báo thù vì A Thanh, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi thống khổ trong lòng, tự sát mà chết ở trước mộ A Thanh.

Mà thẳng đến giờ khắc này, chính mình kia mới ở trong nháy mắt trước khi chết, có một loại cảm giác giải thoát.

Nhưng tất cả những thứ đó có thể đổi về cái gì chứ? Không đổi lại được sinh mệnh của A Thanh, không xóa nhòa được thương tổn A Thanh đã từng chịu đựng.

Nếu có thể, tôi hy vọng đời trước A Thanh vĩnh viễn cũng không bao giờ gặp phải những điều đó, cho nên đời này, tôi lựa chọn tác thành cho cậu ấy, chỉ cần cậu ấy hạnh phúc, tôi có thể đứng nhìn từ xa, như vậy là tốt rồi......

Một dòng nước mắt từ trong mắt Diệp Thanh nhỏ giọt trên giấy, Diệp Thanh khiếp sợ nhìn chữ viết trong nhật ký, cậu chưa từng nghĩ tới, đời trước sau khi mình chết, Quý Hiên vẫn luôn sống trong thống khổ cùng hối hận, cuối cùng thậm chí tự tay giết chết Diêu Hâm, tự sát ở trước mộ của mình.

Nếu không có những hiểu lầm và không tín nhiệm đó, có lẽ đời trước bọn họ có thể vẫn luôn hạnh phúc ở bên nhau, đáng tiếc thế sự khó lường cảnh còn người mất, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chuyện đã xảy ra vĩnh viễn cũng không thể xóa đi, bọn họ có duyên không phận.

Diệp Thanh đỏ vành mắt tiếp tục lật trang nhật ký tiếp theo:

Ngày 26 tháng 11 năm 2019, tôi lại một lần nữa đi gặp cậu ấy, ở bên ngoài trường cậu ấy đợi cậu ấy ba ngày, giây phút khi nhìn thấy cậu ấy xuất hiện, tôi rốt cuộc nhịn không được mà đi theo.

Tôi vẫn tràn đầy khao khát, hy vọng cậu ấy có thể cho tôi một cơ hội, lại quay đầu nhìn tôi một chút, nhưng mà cậu ấy có một người yêu khác, sẽ không bao giờ quay đầu lại nhìn tôi nữa, nhưng tôi vẫn như cũ đứng tại chỗ không muốn rời đi.

Nhìn bóng dáng bọn họ nắm tay cùng nhau đi xa, trái tim tôi rất đau, rốt cuộc không nhịn được mà không màng hình tượng thất thanh khóc rống lên.

Mất đi cậu ấy tôi liền như lữ nhân mất đi phương hướng, không biết đang ở phương nào, cậu ấy dựa sát vào một người khác, cách tôi càng ngày càng xa, chỉ lưu lại một mình tôi còn chờ đợi ở đó......

Ngày 5 tháng 9 năm 2020, tôi nghĩ cách chuyển đến trường đại học mà cậu ấy ở, cho dù không ở cùng một chỗ, tôi cũng muốn cách cậu ấy gần hơn một chút, ở thời điểm tôi nhớ cậu ấy, nhớ đến ngủ không được, tôi đi lặng lẽ nhìn cậu ấy một cái cũng tốt.

Tôi không nhịn được muốn đi theo cậu ấy, chính là những điều đó lại dường mang đến quấy nhiễu cho cậu ấy, tôi thuyết phục bản thân, không khiến cho cậu ấy phiền nhiễu nữa, vì thế tôi nỗ lực không để cho cậu ấy phát hiện, chỉ tránh ở trong góc trộm nhìn cậu ấy.

Ngày 25 tháng 7 năm 2021, A Thanh gặp phải nguy hiểm, tôi không ngờ Diêu Hâm lại tính xấu không đổi, nghĩ cách chạy ra từ trong nhà lao, cô ta lại lần nữa muốn thương tổn A Thanh.

Tôi không cho phép loại chuyện này phát sinh, cho dù phải liều cái mạng này của tôi, đời này tôi cũng phải bảo vệ cậu ấy chu toàn. Nhưng mà tôi không ngờ tới chính là, có người tìm được A Thanh còn nhanh hơn cả tôi, hắn chính là người yêu của A Thanh đời này, hắn quả thật rất ưu tú, ưu tú đến mức làm tôi cũng có chút đố kỵ.

Giống như lần trước ở nước R vậy, tôi muốn bảo vệ A Thanh, lại bị hắn trước một bước, tôi chỉ có thể mất mát rời đi.

Nhìn thấy A Thanh an toàn, trong lòng tôi cũng thả xuống, giờ khắc này tôi là cảm kích Thời Úy, mặc kệ hắn có phải tình địch của tôi hay không, mặc kệ tôi chán ghét hắn bao nhiêu đi nữa, không thể phủ nhận rằng, tình yêu của hắn dành cho A Thanh không ít hơn chút nào so với tôi.

Ngày 16 tháng 8 năm 2021, gần đây tôi càng ngày càng không biết phải sống như thế nào nữa, tôi dường như mất đi bản năng sinh tồn, cho dù thỉnh thoảng tôi có thể đứng xa xa nhìn A Thanh, nhưng không thể cùng cậu ấy ở bên nhau, trái tim tôi không có lúc nào là không đau đớn.

Nếu đời này tôi vĩnh viễn cũng không thể cùng cậu ấy ở bên nhau, chỉ có thể nhìn cậu ấy sống hạnh phúc cùng người khác, như vậy tôi sống còn có ý nghĩa gì? Mỗi ngày sống ở trong thống khổ, học cách tận hưởng nỗi đau sao? Nếu như vậy còn không bằng chết đi, từ đây sẽ không còn thống khổ nữa.

Hy vọng tôi kiếp sau còn có thể gặp lại A Thanh, hy vọng trời cao có thể cho tôi một cơ hội, để tôi có thể yêu cậu ấy thật tốt, để cho cậu ấy chỉ thuộc về tôi.

Nếu thật sự có thể, tôi nguyện ý gánh vác mọi đau thương cùng khổ nạn, chỉ cầu có kiếp sau, hứa cho cậu ấy một đời an ổn hạnh phúc......

Nhẹ nhàng khép lại nhật ký, Diệp Thanh thật lâu không nói nên lời, cậu nhắm mắt lại, nước mắt làm sao cũng không ngăn được mà chảy xuống......

......

Về đến nhà có chút hoảng hốt bừng tỉnh, Diệp Thanh ngồi im lặng ở trên sô pha, suy nghĩ không biết bay tới phương nào. Thẳng đến khi Thời Úy thở dài kéo cậu vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu không tiếng động mà an ủi, Diệp Thanh nhất thời rốt cuộc không khống chế được nữa, ở trong lòng Thời Úy lớn tiếng khóc rống lên.

Khóc thật lâu sau, Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Thời Úy vẫn luôn dịu dàng nhìn mình, không nhịn được tự trách xin lỗi: "Thời Úy, thật xin lỗi, gần đây tôi vẫn luôn bỏ qua cảm thụ của cậu, thật xin lỗi!".

Thời Úy xoa xoa đầu Diệp Thanh, trong mắt tràn đầy bao dung: "Không sao, tôi có thể hiểu được, cậu ta cứu cậu, tôi cũng rất cảm kích cậu ta, nếu không có cậu ta, tôi không dám tưởng tượng, mất đi cậu, tôi phải làm sao bây giờ!".

Nhìn thấy Thời Úy bao dung cùng thấu hiểu, Diệp Thanh cảm động đến rối tinh rối mù, vành mắt ửng đỏ ngẩng đầu nhìn cậu ta, đột nhiên có ý nghĩ nói với cậu ta tất cả những chuyện ở đời trước: "Cậu nguyện ý nghe tôi kể một câu chuyện xưa sao?"

Thời Úy gật đầu, ánh mắt hàm chứa khích lệ: "Nguyện ý".

Diệp Thanh lúc này liền đem những chuyện đời trước của chính mình từ từ kể ra, tất cả đều không hề giữ lại mà nói cho Thời Úy nghe.

Khi nghe tới Diệp Thanh kể ra đều là những chuyện ở đời trước, hơn nữa cậu là trọng sinh mà đến, Thời Úy vừa khiếp sợ nhưng cũng không bất ngờ.

Cậu ta từ lúc ban đầu khi cậu ta nhìn thấy Diệp Thanh và sau khi hai người ở bên nhau, đều nhận thấy được sự khác biệt của cậu, đối với tình cảm của cậu và Quý Hiên, tại sao lại phức tạp như vậy, vào giờ phút này cũng có lời giải thích hợp lý.

Nghe được mọi chuyện mà Diệp Thanh đời trước đã gặp phải và trải qua, Thời Úy đau lòng vô cùng, không nhịn được ôm chặt lấy cậu.

Nói xong những chuyện đời trước, sau đó Diệp Thanh hỏi Thời Úy: "Cậu tin tất cả những thứ tôi nói đây không?".

Thời Úy gật gật đầu nghiêm túc nhìn cậu: "Tin, bởi vì tôi tin tưởng cậu, hơn nữa thế giới rộng lớn, việc lạ gì cũng có, không có gì là không thể!".

"Cậu không kinh ngạc sao? Dù sao loại chuyện này, thông thường sẽ không có ai tin!"

"Kinh ngạc, nhưng mà tôi tin cậu, cũng tin tưởng sức phán đoán của chính mình!"

Diệp Thanh không nhịn được vùi mình thật sâu vào trong lòng Thời Úy: "Cảm ơn cậu tín nhiệm, tôi rất cảm kích đời này có thể gặp được cậu, bất kể vui vẻ hay là khổ sở, có cậu vẫn luôn ở bên cạnh cùng tôi!".

"Đồ ngốc!"

Thời Úy đặt xuống trán Diệp Thanh một nụ hôn: "Có thể cùng cậu ở bên nhau, cũng là may mắn của tôi, cậu là món quà tuyệt vời nhất trời cao ban tặng cho tôi!".

Cậu ta nâng gương mặt Diệp Thanh lên, ánh mắt cưng chiều dịu dàng nói: "Chúng ta cùng đi du lịch đi, từ thành phố C một đường xuất phát đến thành phố N, tôi hy vọng cậu có thể dần dần quên đi những điều không vui đó, chỉ cần lưu lại những gì tốt đẹp ở trong tim, hy vọng lúc cậu lại nhớ đến cậu ta, không còn là thương tâm khổ sở, mà là mỉm cười!".

Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn cậu ta ánh mắt dịu dàng rưng rưng mỉm cười, gật đầu đáp ứng: "Được!".....

......

Hai năm sau

Thời gian thấm thoát năm tháng thoi đưa, lại là một năm mù hoa nở, thành phố B cũng hoa tươi nở rộ khắp nơi, kiều diễm điểm xuyến thành thị này.

Một chiếc xe đậu ở một chỗ bên ngoài nghĩa trang, Diệp Thanh cầm một bó linh lan trắng tinh, ánh mắt có chút ưu thương nhìn về phía nghĩa trang.

Thời Úy đứng ở bên cạnh cậu, trong mắt hàm chứa cổ vũ xoa xoa tóc cậu: "Đi đi, có lẽ cậu ta đang sống rất tốt ở một thế giới khác! Đi thăm cậu ta đi, có thể giống như bạn bè, cùng cậu ta ôn chuyện một chút!".

Diệp Thanh hít sâu một hơi gật đầu, rốt cuộc nở một nụ cười xán lạn: "Ừm, tôi biết rồi!".

"Đi đi!"

"Được"

Diệp Thanh vẫy vẫy tay với Thời Úy, đi về phía nghĩa trang tới trước phần mộ của Quý Hiên, đặt hoa trong tay xuống, nhìn về phía ảnh Quý Hiên đang mỉm cười.

"Quý Hiên, tôi tới thăm cậu, cậu ở một thế giới khác sống rất tốt sao? Hy vọng thế giới mà cậu tới là tốt đẹp, không có chiến tranh cuộc sống sung túc cảm tình mỹ mãn, cậu đã gặp được nửa kia của đời mình chưa? Nếu như có vậy thật tốt quá, tôi hy vọng cậu có thể mãi mãi hạnh phúc......"

Cách quãng nói thật lâu, Diệp Thanh rốt cuộc mở rộng lòng mình, có thể cười giống như bạn cũ vậy, đứng ở trước bia mộ Quý Hiên, bình tĩnh hòa nhã cùng hắn tán gẫu một chút chuyện nhà.

Thẳng đến một giờ sau, cậu mới rời khỏi nơi này, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua bia mộ của Quý Hiên, vẫy vẫy tay: "Tạm biệt, Quý Hiên!".

Diệp Thanh đi về phía Thời Úy vẫn luôn đợi ở cạnh xe, cười nhào vào trong lòng cậu ta......

( Chính văn hoàn)

___________________________

Editor có lời muốn nói: Cuối cùng 65 chương chính văn cũng đã hoàn. Kết có hơi đau buồn nhỉ? Mặc dù tôi rất tức giận Quý Hiên sau khi không tin tưởng Diệp Thanh lại còn lên giường với ả đàn bà đó. Nhưng suy cho cùng, kiếp này Quý Hiên cũng chưa làm gì sai mà lại nhận kết đắng.

Còn một chương phiên ngoại, là một thế giới rất khác, ai hối tiếc cho Quý Hiên và Diệp Thanh thì sẽ được bù đắp ở chương sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play