Chúc Phong căn bản không dao động, hắn nhìn Diệp Thanh yết hầu lăn lộn một cái, bước tới gần sau đó một bàn tay to giữ lấy cằm cậu.
Diệp Thanh liều mạng muốn hất tay Chúc Phong ra, nhưng tay người này sức lực vô cùng lớn, cậu thế nhưng hất không ra, thậm chí cằm bị nặn ra mấy dấu tím bầm.
"Không cần làm chuyện tốn công vô ích, chú em ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng anh đây sẽ nghĩ cách cứu chú em đi ra ngoài!"
Chúc Phong một tay nhéo cằm Diệp Thanh, một tay khác duỗi qua cởi cúc áo sơ mi của cậu.
"Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mày cút, đừng chạm vào tao!"
Diệp Thanh dùng sức giãy giụa lên, hai chân cong gối thúc vào bụng đối phương, nhưng bởi vì hai chân bị trói, lại bị đối phương dễ dàng áp chế. Đối phương thân thể cường tráng, trực tiếp đè ở trên người cậu, Diệp Thanh nhất thời trong lòng dấy lên ghê tởm, càng thêm liều mạng vùng vẫy.
Chúc Phong vốn không phải là chính nhân quân tử gì, hắn luôn luôn tùy tâm sở dục đã quen, lúc này hắn đã nổi lên dục niệm đối với Diệp Thanh từ sớm, làm sao có thể thả cậu ra.
Hắn cúi đầu muốn hôn đôi môi đỏ mê người kia một chút, nhưng đột nhiên bị một lực mạnh mẽ nhấc lên, trực tiếp té lăn trên đất.
Trên người Diệp Thanh đột nhiên nhẹ xuống, tiếp theo liền bị kéo vào một cái ôm ấm áp quen thuộc, cậu ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt của Thời Úy lập tức đập vào tầm mắt, cậu nhất thời ngạc nhiên vui mừng đan xen, đem đầu thật sâu vùi vào trong lòng Thời Úy.
"Thời Úy, cậu rốt cuộc đã tới!".
"Ngoan, đừng sợ!"
Thời Úy dùng tay xoa xoa đầu Diệp Thanh, trong ánh mắt lộ ra đau lòng cùng tự trách vô tận, nhìn về phía Chúc Phong đang ôm ngực bị người khác ấn ở trên mặt đất, như thể đang nhìn một người chết.
Thời Hoành Nghị dẫn người đến, sau khi trải qua một phen đánh nhau, tóm được đám người Chúc Phong, cả Diêu Hâm cũng không ngoại lệ, lúc này cô ta đang mặt đầy không cam lòng, hai tay bị áp xuống, trừng mắt nhìn Thời Úy.
Diêu Hâm vẻ mặt không cam lòng nhìn Diệp Thanh được Thời Úy che chở trong ngực, lạnh giọng nói: "Diệp Thanh, mày nhưng thật ra tốt số, loại thời điểm này mà còn có người ngàn dặm xa xôi tới cứu mày, coi như mày gặp may!".
Diệp Thanh ngẩng đầu từ trong lòng Thời Úy, lạnh giọng nói với Diêu Hâm: "Cô chớ đắc ý, tôi sẽ khiến cô phải trả cái giá thật đắt!".
Thời Úy ôn nhu vỗ nhẹ bờ vai có chút run rẩy của Diệp Thanh, trấn an nói: "Ngoan, chỗ này giao cho tôi, tôi sẽ để cho bọn họ biết hậu quả của việc động vào cậu".
Nghe được Thời Úy nói như vậy, Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Thời Úy, trong mắt nháy đôi mắt hàm chứa chút nước mắt cùng ủy khuất, cậu nỗ lực cười một chút với Thời Úy: "Ừ, được, tôi tin tưởng cậu!".
Nói xong cậu lại nhìn về phía Diêu Hâm và đám người bị bắt giữ, nói với Thời Úy: "Những người này không chỉ là bọn bắt cóc, bọn họ đều là một đám hút ma túy, giết người không chuyện ác nào không làm, Diêu Hâm và bọn họ quan hệ không cạn, cậu giúp tôi điều tra một chút, Diêu Hâm có lẽ có đi theo bọn họ tham gia hoạt động buôn bán ma túy".
Thời Úy cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp Thanh, đem người gắt gao bế lên, nghiêm túc gật đầu nói: "Được, yên tâm, cậu lên xe nghỉ ngơi một chút trước đi, tôi xử lý xong mọi chuyện sẽ tới!".
Thời Úy bế Diệp Thanh lên trên xe nghỉ ngơi, trong xe và ngoài xe đều có người của Thời Hoành Nghị trông giữ, cậu ta xoay người trở lại kho hàng, sắc mặt từ ôn nhu biến thành lãnh khốc, cậu ta đi tới trước mặt Chúc Phong, trực tiếp một quyền đánh hắn ngã xuống đất.
Hai người vốn đang bắt lấy Chúc Phong thấy thế sợ hắn thừa cơ chạy trốn, muốn tiến lên đi bắt Chúc Phong lại, nhưng bị Thời Hoành Nghị phất tay ngăn lại.
Đối mặt với em họ của hắn, đến chính hắn cũng không phải đối thủ của cậu ta, sao có thể sẽ để cho Chúc Phong có cơ hội chạy trốn chứ!
Hơn nữa hắn có thể hiểu được em họ nhà mình tức giận, cả quãng đường này cậu ta có bao nhiêu sốt ruột, khi nhìn thấy Chúc Phong muốn khi dễ Diệp Thanh lại có bao nhiêu tức giận, hắn đều có thể hiểu được.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ em họ nhà mình giận dữ như vậy, ngày thường cậu ta luôn là dáng vẻ đạm nhiên lạnh nhạt, bây giờ em họ muốn đánh người, chỉ cần không đánh chết, hắn đều sẽ không đi ngăn lại.
Ngã trên mặt đất, Chúc Phong nhìn Thời Úy vẻ mặt phẫn nộ ở trước mắt, nghĩ tới bộ dáng Diệp Thanh rúc vào trong lòng người này mà ỷ lại, cái này làm cho hắn trong lòng dấy lên một cổ đố kỵ xưa nay chưa từng có, hắn nhanh chóng đứng dậy, một chân cấp tốc đá hướng bụng Thời Úy, cũng muốn hung hăng đánh đối phương một trận.
"Hừ!"
Thời Úy hừ lạnh một tiếng, căn bản không đem đòn công kích của đối phương nhìn vào trong mắt, loại tốc độ này đối với cậu ta mà nói là quá chậm, cậu ta nghiêng người như chớp, một chân mạnh mẽ đạp vào bụng đối phương, tốc độ nhanh đến mức Chúc Phong căn bản không kịp phản ứng, chụp lấy cũng chỉ có phần bị hoàn ngược.
Sau một đòn hiểm cực kỳ tàn nhẫn, Chúc Phong mặt mũi bầm dập, toàn thân trên dưới không có chỗ nào mà lớp da còn lành lặn, Diêu Hâm và ba người tóc vàng nhìn thảm trạng này mà rợn cả tóc gáy, đều cúi đầu muốn trốn ra sau.
Đánh xong Chúc Phong, Thời Úy xoay người tản bộ đi về phía đám người nơm nớp lo sợ, ánh mắt lạnh băng nhìn quét qua Diêu Hâm, sau khi tiếp nhận được ánh mắt né tránh của cô ta, lại dừng trên thân ba người kia.
Cuối cùng tóc vàng, mặt sẹo, đầu trọc ba người đều ăn một trận đánh tơi bời như nhau, thảm trạng chỉ tốt hơn một chút so với Chúc Phong.
Sau cùng, Thời Úy mới đi tới trước mặt Diêu Hâm đang run rẩy, một tay bóp cổ cô ta dễ dàng nhấc lên, hai mắt lạnh như băng nhìn cô ta hỏi: "Chính là cô muốn mạng của Diệp Thanh?".
Ngón tay cậu ta dần dần co chặt lại, Diêu Hâm trợn mắt hai chân gần như giẫm lên không khí, căn bản không trả lời được một chữ nào.
Thời Hoành Nghị ở một bên mắt thấy Diêu Hâm hô hấp càng ngày càng khó khăn, vội vàng nhíu mày hô một tiếng: "Thời Úy, dừng tay!".
Nghe thấy tiếng gọi của Thời Hoành Nghị, Thời Úy mới lạnh lùng nhìn thoáng qua Diêu Hâm sau đó buông tay, Diêu Hâm ngay lập tức ngã xuống đất thống khổ thở dốc dữ dội.
Một khắc vừa rồi, cô ta đã cảm nhận được một phen nghẹt thở cùng tử vong, cái này khiến cho cô ta có chút hoảng sợ trong lòng.
Thời Úy cúi đầu nhìn Diêu Hâm run bần bật, khóe môi giương lên một nụ cười lạnh: "Người có gan đối phó tôi, chẳng được bao lâu, thì tôi sẽ để cho cô không còn được gặp lại mặt trời của ngày mai!".
Sau khi xử lý xong những người này, Thời Úy mới trở lại xe nơi mà Diệp Thanh đang ở đó, kéo người vào trong lòng ngực, xoa xoa đầu cẩn thận trấn an.
Bộ dáng ôn nhu này cậu ta, Thời Hoành Nghị thấy cảnh trước mắt tấm tắc lấy làm kỳ lạ, vừa rồi vẫn còn đang dáng vẻ mặt lạnh sát thần, đảo mắt tới trước mặt Diệp Thanh liền trở nên ấm áp như gió xuân, thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn......
......
Sau khi đám người Diêu Hâm bị bắt, Thời Hoành Nghị đích thân giám sát án kiện mấy người này, Thời Úy thì sử dụng kỹ thuật máy tính cao siêu của bản thân để hỗ trợ điều tra, trải qua một phen thẩm tra nghiêm khắc cẩn thận, thế nhưng từ đám người này dính líu ra một tập đoàn buôn ma túy xuyên biên giới rất lớn.
Tập đoàn buôn ma túy này lấy khu vực Đồng bằng Châu Giang làm hang ổ, tụ tập tính ra hơn một ngàn người, thông qua nhập cảnh trái phép cùng các thủ pháp giao dịch khác nhau để hoạt động buôn bán ma túy. Bốn người đầu trọc bị bắt chính là thành viên của tập đoàn này, mà tên Chúc Phong kia, chính là thủ lĩnh của một nhóm buôn ma túy dưới sự lãnh đạo của Tằng ca.
Mà Diêu Hâm với tư cách là một thiên kim đại tiểu thư, thế mà lại cùng tham gia các vụ buôn ma túy, thậm chí còn trong một khoảng thời gian, thông qua quan hệ nhân mạch của bản thân, đảm nhiệm trọng trách giới thiệu khách hàng cho tập đoàn do Tằng ca đứng đầu.
Một thiên kim đại tiểu thư không thiếu tiền, như thế nào sẽ tham gia loại hoạt động trái pháp luật này? Sau một phen nghiêm ngặt tra khảo, Diêu Hâm mới nói ra ngọn nguồn, thì ra bởi vì Diêu ba có rất nhiều con gái riêng, mỗi tháng chỉ cho cô ta mấy chục vạn tiền tiêu vặt, chút tiền ấy đối với người theo đuổi vật chất quá độ như Diêu Hâm mà nói căn bản là không đủ, có lúc cô ta nhìn trúng một sợi dây chuyền liền phải tốn mấy triệu.
Diêu bâ Diêu mẹ đôi khi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô ta, chính là đối mặt với hành vi thường xuyên muốn mua hàng xa xỉ hở một tí là trên cả triệu, Diêu ba cũng có chút bất mãn, cảm thấy nếu cô ta quá biết tiêu tiền, như vậy nếu làm người thừa kế mà nói, sớm muộn gì cũng sẽ tán gia bại sản.
Mà đám con gái riêng của Diêu ba ở trước mặt ông ta đều biểu hiện ngoan ngoãn vô cùng, chỉ cần Diêu ba cho tiền tiêu vặt, bất luận nhiều hay ít đều là bộ dáng mang ơn đội nghĩa, sẽ không giống như Diêu Hâm, tiêu xài hoang phí.
Dưới sự đối lập như thế, Diêu ba có chút bất mãn đối với Diêu Hâm, Diêu Hâm sợ địa vị người thừa kế của bản thân bị con riêng khác cướp đi, nhung lại không muốn từ bỏ hành vi thường xuyên mua sắm hàng xa xỉ, vì thế trong một lần vô ý kết bạn với Tằng ca đứng đầu tập đoàn buôn ma túy, sau đó bị cuốn hút bởi lợi nhuận khổng lồ từ việc buôn ma túy của bọn họ, từ đó cùng Tằng ca cấu kết với nhau, bước lên con đường phi pháp một đi không trở về này.
Sau khi vụ án dính líu rộng rãi này được điều tra phá án, Thời Hoành Nghị dẫn dắt cơ quan công an điều động hơn một ngàn cảnh sát, bắt giữ tập đoàn buôn ma túy xuyên biên giới này, sau nửa tháng trôi qua, rốt cuộc hữu kinh vô hiểm mà đem hầu hết những người trong tập đoàn buôn lậu ma túy này, toàn bộ bị bắt quy án.
Mà những tên trọng yếu tham gia hoạt động buôn lậu ma túy cùng trái pháp luật đều bị phán tử hình, ngay cả Diêu Hâm cũng không ngoại lệ, sau khi giao cho toà án thẩm tra xử lí, cũng bị phán tử hình.
Đối mặt với phán quyết cuối cùng, Diêu Hâm vẻ mặt không dám tin, cô ta làm sao cũng không thẻ ngờ tới, chính mình làm một thiên kim đại tiểu thư thế gia, thế nhưng cứ như vậy mà bị phán tử hình.
Nhìn mẹ ở phía dưới che mặt khóc nức nở, cùng ghế trống bên cạnh bà, trong lòng Diêu Hâm không khỏi tràn đầy căm hận, hận mẹ mình vô năng cùng người cha vô tình.
Cô ta quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh ngồi chỗ dự thính, vừa lúc nhận được một nụ cười trào phúng từ cậu, nhất thời càng thêm cáu giận, trong lòng như muốn phát điên.
Mà nghe xong phán quyết của Diêu Hâm, Diệp Thanh có loại cảm giác tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống, người đời trước hại chết cậu, cuối cùng hứng lấy pháp luật phán quyết.
Cậu không đi nhìn Diêu Hâm mắt đầy phẫn nộ oán hận nữa, hiện tại cậu một chút cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên người cô ta, người cậu nên đối măt để ý chỉ có người yêu ở trước mắt.
Diệp Thanh cười nắm tay Thời Úy, hai người cùng nhau ra khỏi toà án, bên ngoài bầu trời xanh thẳm vô cùng, mây trắng xán lạn trôi giữa không trung, hình ảnh tốt đẹp giống như tâm tình của cậu bây giờ......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT