Mùa hè nóng bức, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào một trung tâm tài chính CBD trên đường phố thành phố B.
Diệp Thanh mặc một chiếc áo sơ mi trắng thoải mái thanh tân, cùng một thân quần tây màu xám nhạt, đi ra từ trong một toà cao ốc thương nghiệp.
Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, cậu giống như một luồng không khí lạnh tươi mát, sơ mi trắng cùng quần tây đơn giản phảng phất được cậu mặc ra hiệu quả cao cấp, dọc đường đi không biết khiến bao nhiêu người dừng chân quay đầu.
Diệp Thanh đi về phía xe của mình, cậu lái chính là một chiếc Porsche SUV màu lam, vừa không khoa trương lại thời thượng ưu nhã.
Sau khi lên xe cậu nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại là 4 giờ chiều, thời gian còn rất sớm. Cậu thực tập tại một công ty chứng khoán trong kỳ nghỉ, trong công ty bầu không khí nhẹ nhàng, lãnh đạo và đồng nghiệp đối với cậu đều rất chiếu cố, ngày thường bận công tác xong không còn việc gì, lãnh đạo công ty đều sẽ cho mọi người tan tầm trước, hôm nay bởi vì không có việc gì, lãnh đạo đặc biệt để cho cậu nghỉ ca sớm.
Ngày thường đều là Thời Úy tới đón cậu tan tầm, sau đó cùng nhau về nhà, lại làm cho cậu một bữa tối thịnh soạn, hôm nay cậu quyết định cho Thời Úy một bất ngờ, trước tiên về nhà cũng làm một bữa ăn ngon cho Thời Úy.
Nhà mà hai người mua là biệt thự đơn lập, cũng không phải ở khu náo nhiệt, mà là ở vùng ngoại thành phong cảnh khá tươi đẹp, từ công ty xuất phát trở về cần hơn nửa giờ.
Trên đường lái về khu biệt thự ngoại ô cũng không nhiều xe cộ, sau khi đi qua mấy con đường khá nhiều xe, Diệp Thanh chạy xe đến nửa đường đột nhiên vang lên một tiếng "két", tiếp theo xe cậu đột nhiên chấn động một cái, lốp xe truyền đến tiếng bị đâm thủng.
Cú va chạm dữ dội này khiến đầu của Diệp Thanh đụng mạnh vào kính chắn gió, cậu tắt máy sau đó đỡ cái trán chảy máu xuống xe kiểm tra, chỉ thấy dưới bánh xe trước có một máy phá lốp, mà xe cậu chính là bị dụng cụ này đâm thủng.
Vô duyên vô cớ trên đường làm sao lại xuất hiện thứ này, Diệp Thanh trong lòng tràn đầy nghi hoặc đồng thời dấy lên cảnh giác, lúc đang muốn bỏ xe lại rời khỏi nơi này, đột nhiên có bốn năm người đàn ông che mặt, dáng người cường tráng chạy ra từ trong rừng cây bên cạnh.
Cậu nhất thời trong lòng kinh hãi, theo bản năng bắt lấy điện thoại chạy về hướng rừng cây sau lưng, mấy người kia vừa thấy Diệp Thanh chạy đi, vội vàng gầm lên đuổi theo.
Mấy người kia chạy rất nhanh, Diệp Thanh căn bản không dám dừng lại, cậu muốn gọi điện thoại cho Thời Úy, nhưng xung quanh cây cối quá nhiều, cậu vừa tránh né vừa chạy, vốn không kịp gọi điện thoại.
Đi theo Thời Úy luyện tập lâu như vậy, Diệp Thanh cũng xem như thân thủ mạnh mẽ, cậu không ngừng bật nhảy xuyên qua rừng cây, nhưng mấy người phía sau vẫn có thể bám chặt theo cậu không buông.
Nhìn dáng vẻ mấy người này cũng không phải gối thêu hoa*, Diệp Thanh càng không dám khinh thường, liều mạng chạy về phía trước.
(*) gối thêu hoa: hình dung người có vẻ ngoài đẹp nhưng bất tài
Chạy hơn mười phút sau, cậu bị một khúc gỗ vướng chân, tức khắc té ngã trên đất, trong lòng nhất thời thầm nói không ổn.
Một chút chậm trễ này khiến khoảng cách hai bên vốn dĩ đã không xa ngay lập tức bị kéo gần, nhìn thấy đám người kia sắp đuổi kịp cậu.
Diệp Thanh bò dậy nhìn thấy bọn họ đã gần như dán sau lưng mình, trước mắt nếu như không có gì bất ngờ, cậu có lẽ nhất định sẽ bị đối phương đuổi kịp, cậu chỉ có thể nắm chặt hết thảy thời gian và cơ hội mở điện thoại lên, ấn vào ghi chép trò chuyện với Thời Úy liền gọi đi.
Nhưng mà không đợi điện thoại được kết nối, cậu đã bị một người từ phía sau nhào tới giữ lấy, điện thoại trong tay cũng bị một người khác đoạt lấy ấn tắt.
Diệp Thanh sử dụng kỹ năng tránh thoát một phen, lại vung chân đá về phía nam nhân sau lưng, người kia nhất thời bị đá lùi về phía sau hai bước.
Không đợi cậu tìm cơ hội tiếp tục chạy, ba người khác liền nhanh chóng bao vây tấn công, song quyền khó địch bốn tay, Diệp Thanh phản kháng một phen cuối cùng không địch lại, bị đám người ấn xuống mặt đất.
Hai người trong đó dùng sức đè ngược Diệp Thanh xuống đất, ba người khác ngồi dưới đất thở hổn hển, mấy người này đã tháo mặt nạ từ lúc đang đuổi theo cậu, cho nên Diệp Thanh thấy rõ hình dáng của bọn họ.
Ánh mắt Diệp Thanh dừng ở trên người tên đầu trọc thở hổn hển kia, hai mắt nhất thời hiện lên một luồn khiếp sợ và thù hận, bởi vì tên đầu trọc dáng người cường tráng này, chính là người đời trước một gậy đánh ngất cậu, cũng trợ giúp Diêu Hâm ném cậu vào trong hồ.
Nếu cậu nhớ không lầm, những người này đều là thủ hạ của 'Tằng ca' trong miệng Diêu Hâm, bọn họ đều là một đám hút chích vong mệnh chi đồ* (chỉ những tên liều mạng phạm pháp).
Không ngờ Diêu Hâm đời này bị nhốt vào trong tù vẫn không buông tha mình. Chẳng lẽ đây chính là vận mệnh? Đời trước cậu bị Diêu Hâm lập kế, vốn tưởng rằng đời này bản thân không cùng Quý Hiên ở bên nhau, hơn nữa đã tiễn Diêu Hâm vào nhà tù, ít nhất Diêu Hâm còn có thể an phận mấy năm, nhưng ai ngờ mọi thứ vòng đi vòng lại rồi lại quay trở về điểm ban đầu, chẳng lẽ đây là số mệnh của cậu?
Diệp Thanh âm thầm cắn chặt răng, ít nhất đời này cậu không phải hoàn toàn không biết gì, cậu còn có cơ hội tự cứu mình, chỉ hy vọng Thời Úy có thể phát hiện mình mất tích, kịp thời tới cứu mình.
Bốn kẻ bắt cóc này dáng người đều rất cường tráng, ước chừng hơn 30 đến 40. Mặt mũi tên đầu trọc thô cuồng, một tên khác có mái tóc vàng cùng một tên mặt sẹo trông rất hung thần dữ tợn, còn có một tên đàn ông tướng mạo đoan chính nhưng khí chất kiêu căng phách lối.
Bọn họ tựa hồ đều có nền tảng võ thuật nhất định, Diệp Thanh muốn chạy thoát ở trước mắt mấy người này là rất khó, chỉ có thể trước tiên ổn định bọn họ, mới tìm cơ hội chạy trốn.
Đè Diệp Thanh lại chính là tóc vàng và mặt sẹo, đầu trọc thở hổn hển đá Diệp Thanh một cước, bực tức nói: "Mẹ nó, thằng nhóc này chạy còn nhanh hơn thỏ, tao vẫn là lần đầu tiên gặp phải đứa chạy nhanh như vậy".
Người đàn ông tướng mạo đoan chính cũng thở hổn hển gật đầu: "Thằng nhóc này thật sự có tài, tao cũng là lần đầu tiên đụng phải, thiếu chút nữa để thằng nhóc này chuồn mất".
"Chẳng trách Tằng lão đại muốn mấy người chúng ta tới, không ngờ nó còn chút bản lĩnh!"
"Đúng vậy!"
Mấy người nghỉ ngơi tại chỗ một chút, thấy Diệp Thanh ngoan ngoãn không tiếp tục phản kháng, người đàn ông đoan chính không khách khí đá một cước vào chân Diệp Thanh, nói với tóc vàng và mặt sẹo: "Còn ngớ ra đó làm gì, mau nâng người dậy mang đi".
"Vâng, Chúc ca!"
Hai người cười hì hì, dùng sức kéo Diệp Thanh lên, bởi vì trước đó mấy người vẫn luôn truy đuổi theo, sau khi bắt được Diệp Thanh cũng là đem cậu ấn xuống mặt đất, bây giờ kéo cậu lên, bốn người mới lần đầu tiên thấy rõ tướng mạo của cậu.
"Mẹ nó, thằng nhóc này trông còn đẹp hơn cả đại cô nương!"
Mặt sẹo nhìn Diệp Thanh tấm tắc kinh ngạc, tóc vàng ở một bên cũng nhìn về phía Diệp Thanh bằng ánh mắt nóng bỏng, người đàn ông trông đoan chính hơn đạp tóc vàng một cú, nhíu mày gầm lên: "Nhìn cái gì mà nhìn, trói lại mang đi mau lên!".
"Dạ dạ, Chúc ca!", Tóc bị đạp một cú vội vàng trốn tránh người đàn ông đoan chính được xưng là Chúc ca, lấy một sợi dây thừng ra liền muốn trói Diệp Thanh lại.
Diệp Thanh thấy tình huống không ổn, lúc tóc vàng buông lỏng tay trái của cậu ra muốn trói cậu. Nhân cơ hội, hai tay vặn một cái, sử dụng kỹ thuật tránh thoát mặt sẹo, lại xoay người thật nhanh đá một cước về phía tóc vàng, trực tiếp đạp tóc vàng ngã trên mặt đất.
Biến hóa đột ngột làm đám người nhất thời chưa kịp phản ứng, Diệp Thanh lại đá một cước vào tên mặt sẹo sắp sửa bắt lấy mình khiến hắn lui vài bước, đang muốn nhân cơ hội chạy trốn, đột nhiên trên bụng ăn một cước thật mạnh của tên đầu trọc, té lăn trên đất.
Diệp Thanh từ dưới đất đứng lên, vươn người nhảy đá lại tên đầu trọc một cước, đầu trọc dùng cánh tay ngăn cản lùi về sau hai bước.
Đang lúc Diệp Thanh xoay chuyển lại lần nữa đá về phía đầu trọc, Chúc ca ở một bên vung chân đá vào ngực Diệp Thanh, Diệp Thanh tức khắc kêu lên một tiếng, té lăn xuống đất, ba người khác thấy thế vội vàng tiến lên đè cậu lại, cũng đem cậu trói lại.
Chúc ca tiến lên vỗ vỗ gương mặt Diệp Thanh, pha trò nói: "Thấy mày bực tức không hé răng, không nghĩ tới không an phận như thế, có bốn người chúng ta ở đây còn muốn chạy trốn, đây chẳng phải muốn ăn đòn sao?".
Diệp Thanh đau đớn nhíu mày lại, vừa rồi cú đá của tên Chúc ca này thật là không nhẹ, bây giờ cậu cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều như lệch vị trí, vừa buồn nôn lại khó chịu.
Đầu trọc bên cạnh nhìn dáng vẻ Diệp Thanh, đá đá cậu nói với Chúc ca: "Chúc ca, anh suýt chút nữa đá hắn hỏng rồi, đường còn xa như vậy, chẳng lẽ muốn chúng ta cõng hắn?".
Chúc ca cười khà khà, cười đến càn rỡ lại khoa trương: "Ha ha, tao đây cõng hắn đi, hắn trông đẹp mắt như thế, tao cũng không thua thiệt gì!".
Đầu trọc nhất thời cười một tiếng thô bỉ: "Hắc hắc, thì ra Chúc ca anh cũng thích khẩu vị này a? Nhìn không ra a!".
Chúc ca giương một bên khóe miệng cười vô lại, hơi cúi người ở trước mặt Diệp Thanh, nói: "Lên đi, anh cõng em!".
Diệp Thanh nhíu mày, lạnh giọng cự tuyệt nói với Chúc ca: "Không cần, tự tôi có thể đi!".
"Hừ! Chúc ca của tao nói một là một, nói muốn cõng mày, thì không cho phép mày từ chối!"
Chúc ca bất chấp Diệp Thanh giãy giụa, mạnh mẽ đem người cõng lên trên lưng, Diệp Thanh trong lòng bất mãn, lập tức giãy lên, trực tiếp vung chân đá hắn.
Chúc ca trên mặt mang vẻ phẫn nộ, rõ ràng bị sự không phối hợp của Diệp Thanh chọc giận, trực tiếp một chân đạp vào cẳng chân Diệp Thanh đem cậu đạp ngã xuống đất, chỉ là lực đạo lần này của hắn rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, ít nhất Diệp Thanh không bị trực tiếp đá gãy chân.
Ba người khác thấy vậy cười to, Chúc ca đi đến trước mặt Diệp Thanh, trực tiếp ôm người lên theo kiểu công chúa đi về phía trước.
Nhìn ánh mắt Chúc ca hơi mang vẻ uy hiếp cùng nguy hiểm, Diệp Thanh cắn chặt răng không giãy giụa vô ích nữa, chịu đựng ác cảm khó chịu bị hắn ôm vào trong ngực, trong lòng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hy vọng Thời Úy có thể phát hiện không đúng, tìm được cậu sớm một chút.
Chúc ca thấy Diệp Thanh ngoan ngoãn không tiếp tục giãy giụa, lập tức cười hài lòng, nhìn người trong lòng ngực đôi mắt hơi nheo lại, lông mày dài trên gương mặt tinh xảo giống như dương chi bạch ngọc hơi nhíu lại, trái tim luôn luôn cứng rắn đột nhiên mềm nhũn mấy phần.
Bốn người mang Diệp Thanh lên một chiếc Minibus, vừa lên xe Diệp Thanh liền giãy giụa muốn xuống, tự mình tìm vị trí ngồi yên.
Tên Chúc ca kia vân vê bàn tay trống rỗng của chính mình, nhìn về phía Diệp Thanh cười lên như suy tư gì.
Xe càng lái càng xa, nhìn con đường sâu thẳm ngoài cửa sổ, tâm Diệp Thanh dần dần trầm xuống, thẳng đến khi đi vào một kho hàng hoang tàn vắng vẻ hẻo lánh, chiếc xe rốt cuộc mới dừng lại.
Mặt sẹo cùng tóc vàng kéo Diệp Thanh xuống, trói hai chân cậu lại nhốt vào một gian phòng nhỏ đóng kín.
Tóc vàng nhìn Diệp Thanh ngoan ngoãn ngồi dưới đất, ánh mắt có chút nóng bỏng, lấy lòng nhìn về phía Chúc ca: "Chúc ca, nếu đã mang tên nhóc này tới đây, nhân lúc nữ nhân kia còn chưa tới, chi bằng trước để cho chúng ta chơi một chút?".
Tên Chúc ca này hẳn là khá có địa vị tồn tại trong đám bọn họ, mỗi khi những người khác muốn đưa ra quyết định gì đều sẽ trưng cầu ý kiến của hắn một chút.
Mà nghe thấy lời tên tóc vàng nói, Diệp Thanh trong lòng run lên, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía tên Chúc ca kia, nếu tên Chúc ca này đồng ý, nếu vậy thì coi như liều chết cậu cũng phải đánh một trận.
Chúc ca cúi đầu nhìn Diệp Thanh trong ánh mắt lộ ra một cổ tàn nhẫn, nhất thời nhếch miệng cười lên, đột nhiên một cước đá vào tên tóc vàng, trực tiếp đạp người ngã trên mặt đất.
"A!", Tóc vàng ôm bụng kêu thảm thiết một tiếng, chất vấn Chúc ca nói: "Chúc ca, tại sao anh lại đánh tôi? Chẳng lẽ anh cũng nhìn trúng hắn rồi?".
Chúc ca khẽ gật đầu với tên tóc vàng trên mặt đất: "Không sai, tao nhìn trúng hắn rồi, từ giờ trở đi bọn mày cũng đừng chạm vào hắn!".
Tóc vàng ngã trên đất không cam lòng, nhưng chỉ có thể gật đầu, hắn biết Chúc ca luôn luôn rất bá đạo, chỉ cần là thứ hắn nhắm tới, thì không cho phép người khác chạm vào.
Đầu trọc ở một bên nhíu mày nói với Chúc ca: "Chúc ca, anh không nhớ mục đích hôm nay chúng ta nhận cái đơn này sao? Bây giờ anh bảo chúng tôi đừng đụng vào hắn, lát nữa nữ nhân kia tới, còn không phải sẽ muốn mạng hắn?".
Chúc ca khẽ nhíu mày sắc mặt lãnh khốc: "Chuyện lát nữa, lát nữa rồi nói!".
Đầu trọc cũng nhíu mày, nhưng không nói thêm gì nữa.
Diệp Thanh ngồi dưới đất tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nữ nhân trong miệng những người này, nếu không nằm ngoài dự kiến của cậu thì chắc là Diêu Hâm, nghe bọn hắn nói như vậy, xem ra lát nữa Diêu Hâm sẽ chạy tới.
Diệp Thanh không ngờ Diêu Hâm ở ngục giam nơi xa thế mà còn có thể tìm được cách chạy ra, thậm chí còn muốn tới tự tay đối phó mình, nếu lần này cậu có thể chạy trốn, nhất định phải cho Diêu Hâm không bao giờ có thể trở mình được nữa......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT