Lại một học kỳ lặng lẽ trôi qua, đại học B đông đảo các sinh viên lại sắp nghênh đón một kỳ nghỉ đông. Học kỳ này Diệp Thanh rất ít khi gặp lại Quý Hiên, cho dù tình cờ gặp, cũng chỉ là cách đám người, liếc mắt nhìn nhau liền dời ánh mắt sang chỗ khác.
Lần cuối cùng gặp mặt là một tuần trước kỳ nghỉ sắp tới, khi đó Diệp Thanh tìm sách trên kệ ở trong thư viện trường, có người đưa quyển sách mà cậu cần tới trước mặt, Diệp Thanh nói một tiếng cảm ơn, ngẩng đầu mới phát hiện người trước mắt là Quý Hiên đã lâu không gặp.
Sau khi đưa sách cho cậu xong Quý Hiên cũng không nói gì, trực tiếp xoay người rời đi, mà lúc này Diệp Thanh nhìn bóng lưng Quý Hiên đi xa, mới bỗng kinh động, thì ra khí chất pha lẫn trên người đối phương lại xảy ra biến hóa kinh thiên động địa mà không hề hay biết.
Tựa như đang ủ rượu ngon, trải qua năm tháng mài dũa rốt cuộc lắng đọng xuống, lại giống như bảo vật sáng chói một thời đã được mài mòn hết góc cạnh..
Hắn trở nên thành thục chững chạc lại có chút u sầu ít nói, cũng không còn lạnh lùng cao ngạo và tùy ý phóng khoáng như thuở ban đầu nữa.....
..........
Vào đêm trước mùa xuân, Thời Úy muốn dẫn Diệp Thanh chính thức gặp bố mẹ mình một chút, sau khi được ông nội Diệp vui vẻ tán thành, liền ấn định xong thời gian chuẩn bị đi gặp ba mẹ Thời Úy.
Hai người đã chuẩn bị lễ vật tốt từ trước, trong ngày hôm ấy ngồi xe Thời Úy đi Thời gia, Diệp Thanh đối với lần này có chút khẩn trương, ngồi ở vị trí kế bên tài xế hỏi Thời Úy: "Hôm nay tôi ăn mặc chỉnh tề không?".
Đối này Thời Úy cười nhìn Diệp Thanh từ trên xuống dưới một lần, yết hầu ở cổ họng khẽ lăn, giọng thấp khàn nói: " Ừ, vô cùng chỉnh tề, làm tôi rất muốn bây giờ liền cởi nó ra!".
"Cậu thật là...", Diệp Thanh ửng đỏ gò má, trợn mắt liếc nhìn Thời Úy, "Tôi hỏi cậu chính sự, yêu cầu cậu trả lời đàng hoàng".
"Ta đã trả lời đàng hoàng rồi"
"Còn như vậy tôi khả năng muốn đánh cậu!"
Thấy Diệp Thanh tức giận, Thời Úy cười dụ dỗ nói: "Đặc biệt đẹp trai, hôm nay cậu ngọc thụ lâm phong* tuấn mỹ vô song, tôi cũng sắp quỳ xuống trước tây trang của cậu rồi!".
(*) ngọc thụ lâm phong: chỉ người có phong độ, phong lưu phóng khoáng
"..... Được rồi, cậu coi như tôi không có hỏi!", Diệp Thanh quyết định không hỏi Thời Úy loại vấn đề này nữa, bởi vì ngày thường cho dù sáng sớm cậu mụ mị buồn ngủ mông lung, Thời Úy cũng cảm thấy cậu đẹp mắt, hỏi cậu ta chẳng khác nào hỏi vô ích.
Thời Úy thấy vậy giương môi nghiêm túc nói với Diệp Thanh: "Hôm nay cậu mặc đặc biệt chỉnh tề, ưu nhã lịch lãm vô cùng đẹp trai".
Nghe được Thời Úy nói vậy, Diệp Thanh nhất thời thở phào nhẹ nhõm mặt mày giương lên vui vẻ, hỏi cậu ta: "Vậy ba mẹ cậu sẽ thích tôi sao?".
"Bọn họ vẫn luôn chỉ cần tôi thích, bọn họ cũng sẽ thích, huống chi cậu ưu tú như vậy, vốn dĩ sẽ làm cho bọn họ thích, yên tâm đi!"
Thời Úy an ủi Diệp Thanh một chút, nói tiếp: "Hơn nữa mẹ tôi đã biết cậu từ lâu, bà ấy rất thích cậu".
"Cám ơn!", Diệp Thanh cười gật đầu, Thời úy nói qua với cậu một số chuyện về Thời mẹ, cho nên cậu biết một ít, hơn nữa Thời mẹ còn thường xuyên bảo Thời Úy mang đồ ăn ngon cho cậu.
Ôm tâm trạng căng thẳng, Diệp Thanh cuối cùng đã tới Thời gia, Thời gia tọa lạc tại vùng ngoại ô thành phố B, khu vực này đa số là một ít nhà ở và biệt thự tư nhân, cách trụ sở quân khu không xa, khắp khu vực cũng quản lý nghiêm ngặt, người ở không giàu thì sang, lão trạch cùng mấy chú bác Thời gia cũng ở nơi này, cách nhau không tính là quá xa.
Sau khi đi qua cánh cửa quản lý nghiêm ngặt, Thời Úy tiếp tục lái xe hơn mười phút nữa mới tới biệt thự Thời gia, có thể thấy diện tích ngôi nhà lớn đến nhường nào.
Diệp Thanh có chút hiếu kỳ xuống xe theo Thời Úy, nhà Thời Úy là một biệt thự ba tầng, có vẻ ước chừng ba bốn trăm mét vuông, trong sân trồng đầy hoa cỏ, khắp nơi lộ vẻ ấm áp lịch sự tao nhã, có thể thấy Thời mẹ là một người vừa đảm việc nhà vừa có phẩm vị.
Lúc này hai người nghe thấy động tĩnh quay đầu, nhìn thấy Thời Úy và Diệp Thanh mới vừa đi vào, trước mắt hai người nhất thời sáng lên, song song đứng dậy, tươi cười đi tới.
"Chào bác trai, chào bác gái!", Diệp Thanh vội vàng nở nụ cười, lễ phép chào hỏi Thời ba và Thời mẹ.
Thời mẹ thiếu chút nữa bị nụ cười của Diệp Thanh làm cho lóe lên, trong lòng không ngừng kêu con trai thật có mắt, đứa nhỏ này thế nhưng nhan sắc cực cao, trên mặt vội vàng cười ha ha đáp lại: "Chào cháu chào cháu, hoan nghênh hoan nghênh!".
Có lẽ người dáng dấp đẹp mắt trời sinh là có thể khiến cho người khác nảy sinh thiện cảm, Diệp Thanh không chỉ đẹp trai, khí chất cũng đặc biệt ưu nhã, Thời mẹ càng nhìn càng thích.
Trước kia lúc xem hình cảm thấy đứa nhỏ này trông dễ nhìn vô cùng, không ngờ sau khi chính mắt nhìn thấy, lại so với trong hình còn đẹp hơn.
Bà nhìn Diệp Thanh thân hình mảnh mai ưu nhã, eo thon mông nẩy chân dài một cái cũng không thiếu.
Đây nếu là dẫn đi ra ngoài, vậy còn không phải để cho đám khuê mật hâm mộ! Nghĩ tới đây Thời mẹ cũng có chút đắc ý, không hổ là ánh mắt của con trai, vội vàng nói với Diệp Thanh: "Mau ngồi mau ngồi!".
Diệp Thanh thấy Thời mẹ và Thời ba cười thân thiết như vậy, nhất thời không căng thẳng như vậy nữa, ngoan ngoãn đáp một tiếng vâng liền ngồi xuống.
Thời mẹ vội vàng đích thân rót một ly trà cho Diệp Thanh, cười nói: "Uống trà!".
Vóc dáng và tướng mạo của Thời mẹ cũng bảo dưỡng rất tốt, là một mỹ nhân dịu dàng ưu nhã, nhìn một cái sẽ làm cho cậu có cảm giác rất thân thiết.
Thời ba tướng mạo hơi có vẻ uy nghiêm, dáng người tướng mạo cũng gìn giữ rất tốt, có thể thấy cho dù sự nghiệp làm tốt hơn nữa cũng không quên thường xuyên rèn luyện, là một soái ca trung niên tướng mạo hơi mang vẻ uy nghiêm.
Mặc dù tướng mạo Thời ba hơi có vẻ uy nghiêm một chút, nhưng lúc này cũng mặt đầy tươi cười, khiến cho Diệp Thanh cũng cảm thấy hết sức thân thiết, cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của hai người họ.
Thời Úy hẳn là kết hợp ưu điểm của hai người, dáng dấp vừa giống Thời ba vừa giống Thời mẹ.
Thời Úy ngồi ở Diệp Thanh, thấy Diệp Thanh không còn căng thẳng nữa, khóe môi mỉm cười đưa tay dịu dàng ôm qua vai Diệp Thanh khẽ nhéo một cái.
Thời mẹ thấy biểu cảm hiếm có này của con trai, gương mặt luôn lạnh lùng tựa như hòa tan sông băng vậy, hết sức dịu dàng.
Nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, Thời mẹ có thể nhìn ra dưới vẻ dịu dàng của con trai ẩn giấu tính chiếm hữu, xem ra con trai bà thật sự rất yêu cậu.
Bốn người một bên uống trà một bên vui vẻ trò chuyện, Thời mẹ cùng Thời ba sẽ không nhiệt tình thái quá, lúc nói chuyện phiếm hết thảy đều hòa hợp, để cho Diệp Thanh cảm giác càng ngày càng thoải mái.
Thời mẹ ân cần hỏi thăm một chút tình trạng sức khỏe của ông nội Diệp, cũng bày tỏ có thời gian sẽ mang Thời ba và Thời Úy cùng đến nhà thăm ông nội Diệp, Diệp Thanh đối với chuyện này cũng bày tỏ hoan nghênh.
Thời ba hỏi Diệp Thanh một chút tình hình học tập và tính toán cho sau này, cũng nói một ít nhận xét cùng ý kiến.
Diệp Thanh cảm thấy trò chuyện với ông cũng sẽ không áp lực quá lớn, một mặt là cậu tự tin về bản thân, mặt khác chính là Thời ba là một người giỏi về khai thông, khi cùng ông nói chuyện sẽ không lấy thân phận gia trưởng đi trò chuyện, mà là dùng một loại phương thức giữa bằng hữu hòa đồng để trò chuyện.
Sau một hồi trao đổi Thời ba Thời mẹ càng hài lòng đối với Diệp Thanh, đứa nhỏ này nhìn tốt như vậy, tính cách cũng không ấu trĩ, hiểu chuyện săn sóc hào phóng tự tin, là một người rất có sức hấp dẫn.
Có một người ưu tú như vậy ở bên Thời Úy suốt quãng đời còn lại, bọn họ rất yên tâm, cũng từ trong ánh mắt dịu dàng của con trai mình nhìn đối phương, thấy được tràn đầy hạnh phúc.
Giữa hai bên vui vẻ ở chung, Thời gia bên này vui vẻ hòa thuận nhất phái tường hòa, mà lúc này Thời gia lão trạch bên kia lại đang diễn ra một màn gà bay chó sủa náo nhiệt.
Hôm nay cũng không biết là gió gì thổi, đem tiểu thư Tống gia - Tống Uyển Doanh thổi tới đây, vị thiên kim tiểu thư Tống gia này là con gái duy nhất của Tống gia, vừa có thân phận lại được chiều chuộng, mặc dù là con gái, nhưng được Tống gia ấn định là người thừa kế đời sau.
Tống Uyển Doanh thân phận không tầm thường, tướng mạo khí chất đều tốt, mà nàng lại dành tình yêu cho con trai độc nhất của lão tam Thời gia - Thời Úy, chuyện này gần như không có ai trong Thời gia là không biết.
Tống Uyển Doanh thường tới Thời gia tìm Thời Úy, có thể Thời Úy đối với nàng không có hứng thú, đồng thời công khai từ chối nàng, nhưng Tống Uyển Doanh không phải là một người sẽ dễ dàng bỏ cuộc.
Ban đầu khi nàng đi thẳng tới trường Thời Úy học để tìm người, nhưng Thời Úy căn bản đều sẽ không đi ra gặp nàng. Vì vậy nàng liền điều chỉnh sách lược, mỗi cuối tuần tới Thời gia tìm cậu ta, nhưng có lẽ là bởi vì Thời ba Thời mẹ truyền báo tin tức, nàng vẫn luôn không gặp được người. Mà đối mặt với dùng mọi cách lấy lòng mình, Thời mẹ và Thời ba nhưng cũng không có hứng thú.
Bất đắc dĩ nàng liền quay xe đi lấy lòng bà nội Thời, bà nội Thời vẫn giữ trạng thái phản đối đối với tính hướng của Thời Úy, quan niệm tương đối truyền thống, cảm thấy nếu như Thời Úy cùng một người đàn ông ở bên nhau, hai người không có con, nếu như vậy hương hỏa không cách nào truyền tiếp, không được hưởng thụ lạc thú cha con, lại không ai dưỡng lão tiễn đưa cậu ta sau này.
Ở trước Tống Uyển Oánh, có rất nhiều thiên kim hào môn thế gia, dưới tình huống đã biết tính hướng của Thời Úy nhưng vẫn chủ động lấy lòng cậu ta.
Bởi vì bỏ vấn đề tính hướng qua một bên, Thời Úy lý lịch bối cảnh bất phàm, bản thân lại ưu tú trở thành kiểu mẫu cho con cháu thế gia, tính cách mặc dù hơi lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ có tai tiếng hay scandal, hơn nữa tướng mạo tuấn mỹ khiến cho mọi người tán tụng, làm cho không ít người đều âm thầm cảm mến.
Nhưng mà đối mặt những mớ ong bướm này, Thời Úy vẫn luôn bàng quan hờ hững không để ý tới, tổn thương một đám tâm hồn thiếu nữ, sau khi những người ái mộ rối rít đụng phải tường, ngại vì thân phận và những nguyên nhân khác đành nhộn nhạo từ bỏ.
Chỉ có Tống Uyển Doanh là ngoại lệ, cho dù bị Thời Úy cự tuyệt coi thường, bị Thời ba Thời mẹ khách khí qua loa lấy lệ, nàng vẫn như cũ chưa tới Hoàng Hà lòng không chết, cũng vì thế chuyển qua đi lấy lòng bà nội Thời.
Ở Tống Uyển Doanh ra sức lấy lòng, bà nội Thời đối với nàng coi như hài lòng, cảm thấy nàng là một đối tượng tốt để cưới hỏi.
Hơn nữa sự kiên trì không ngừng của cô ấy đối với Thời Úy cũng khiến bà nội Thời cảm thấy, sau này cho dù không có tình yêu, nhưng sau khi kết hôn Tống Uyển Doanh nhất định sẽ đối với Thời Úy ngoan ngoãn phục tùng, chăm sóc kỹ cháu trai bà thương yêu nhất, cũng vì vậy mà luôn muốn tác hợp hai người.
Hôm nay cũng là vừa đúng dịp, Tống Uyển Doanh không biết từ đâu có được tin tức, nghe nói hôm nay Thời Úy muốn dẫn bạn trai đến gặp ba mẹ, ngay lập tức gấp gáp.
Tống Uyển Doanh không ngốc, mặc dù gấp, dĩ nhiên cũng biết không thể liều lĩnh chạy tới Thời gia, vì vậy liền đi đường vòng đến tìm bà nội Thời, sau một phen thêm mắm dặm muối cùng giựt giây, bà nội Thời quả nhiên liền sốt ruột.
Hôm nay vừa vặn Thời đại bá và Thời nhị bá đều ở đây, bọn họ thấy bà nội Thời đứng ngồi không yên, nổi giận đùng đùng muốn chạy tới nhà lão Tam, vội vàng đứng lên khuyên giải cùng an ủi, đồng thời trong lòng rất là bất mãn đối với sự xúi giục của Tống Tyển Doanh.
Người phụ nữ này vì thỏa mãn dục vọng của bản thân, không màng sức khỏe của bà nội Thời, khơi mào cảm xúc kịch liệt của bà ấy, xúi giục bà tới nhà lão Tam gây chuyện, vừa ảnh hưởng gia đình hòa thuận lại lòng đầy mưu mô.
Chuyện hôm nay Thời Úy muốn dẫn người yêu đi gặp ba mẹ, thật ra thì bọn họ đã biết, bởi vì lão Tam từng vui mừng nói với bọn họ, cũng dặn dò bọn họ ổn định cảm xúc của mẹ thật tốt.
Cho nên hôm nay bọn họ đặc biệt tới ở cùng mẹ, cũng đã chuẩn bị tốt khuyên bảo mẹ một tiếng, nào ngờ Tống Uyển Doanh đột nhiên chạy đến phá hỏng mọi chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT