Tác giả: Tâm Ngữ Phong

Edit: Thiên Chân Vô Tà

Trong điện thoại, Diêu Hâm trước tiên mắng Chu Vũ một trận, bảo hắn giữ kín mồm miệng, lại uy hiếp hắn không được khai cô ta ra, nếu không muốn cho cha mẹ Chu gia mất hết sự nghiệp, Chu Vũ kinh sợ chỉ có thể luôn miệng đáp ứng Diêu Hâm.

Sau đó cô ta lại tiêu tiền để một số truyền thông tự do xóa bài viết, thế nhưng cô ta lại không mua chuộc được những nhà truyền thông đó, cô ta lại không dám đi lợi dụng quan hệ của cha cô ta, chỉ có thể tiếp tục bỏ tiền ra mua những minh tinh hot search, muốn dùng hot search đè áp những tin tức này xuống.

Lúc Diệp Thanh lật xem tin tức, nhìn thấy trên bảng hot search cả một bầu trời đều là những hot search về minh tinh, hôm nay minh tinh này đi chụp tạp chí, ngày mai minh tinh kia ngoại tình, tất cả đều là tin tức tình yêu.

Mà tin tức về vụ án của cô gái trẻ kia dường như đều bị đẩy đến không biết cái góc nào rồi, trong lòng tất nhiên biết rõ là Diêu Hâm bắt đầu che giấu cho bản thân.

Cậu lại gọi điện thoại cho Kỷ Tiểu Quân lần nữa, cho anh ta xoay một lượng tiền không nhỏ, dốc toàn lực để anh ta đi mua hot search.

Nhưng không ngờ, mỗi lần bọn họ mua hot search, rất nhanh đã bị Diêu Hâm nghĩ cách đè ép xuống, rất nhiều truyền thông tự do và võng hồng mà Kỷ Tiểu Quân tìm cũng bị đối phương mua chuộc, tin tức liên quan tới cô gái kia, cho dù dậy sóng cũng rất nhanh đã bị ép tới không thấy bóng dáng.

Kỷ Tiểu Quân chỉ có thể tiếp tục ra mặt liên hệ những nhà truyền thông nhà nước, một số nhà truyền thông tiếp tục đưa tin việc này, nhưng bởi vì hành động bỏ ra lượng tiền lớn mua hot search của Diêu Hâm, những tin tức mà những truyền thông nhà nước này phát ra cũng không gây được nhiều sự chú ý.

Truyền thông cũng không thể suốt ngày nói về chuyện này, có một số việc chỉ có thể nhờ ban ngành liên quan xử lý mới có thể có kết quả, nhưng mà Cục cảnh sát địa phương không lên tiếng, bọn họ cũng không có cách nào.

Chiều hướng của chuyện này làm Diệp Thanh hơi thất vọng, tin tức này cũng không phải không xuất hiện ở trước mắt đại chúng, thời điểm nhìn thấy tin tức này, lúc ấy mọi người cũng phẫn nộ, muốn giúp đỡ cô gái.

Nhưng chỉ một vài động tác của Diêu Hâm đã làm chuyện này chìm xuống rất nhanh, cô ta dùng những thứ mới mẻ hấp dẫn ánh mắt của mọi người, bọn họ liền không còn vướng mắc chuyện này.

Nhưng Diệp Thanh vẫn không từ bỏ, vẫn nhờ Kỷ Tiểu Quân nghĩ cách náo loạn làm lớn tin tức này, để nó liên tục xuất hiện trước mắt đại chúng.

Công sức không phụ lòng người, rốt cuộc vào một ngày trước ngày Diệp Thanh sắp khai giảng, cậu thấy tin tức này lại lên hot search lần nữa, hơn nữa muốn áp cũng không áp xuống được, cho dù Diêu Hâm bỏ tiền mua minh tinh hot search, tin tức này vẫn treo ở đầu bảng.

Diệp Thanh cẩn thận xem xét tin tức một chút, thì ra là một người nổi tiếng trên mạng đã đăng bài nói lên nghi ngờ của bản thân về vụ án tử này. Trong khoảng thời gian này luôn thỉnh thoảng xuất hiện tin liên quan tới vụ án cô gái tự sát, nhưng lại không có cảnh sát nào thụ lí.

Hơn nữa mọi người luôn bị hot search về minh tinh hấp dẫn ánh mắt, người nổi tiếng này còn nghi ngờ nói: "Vì sao mỗi ngày đều là hot search về minh tinh nào đó, lúc mọi người đang sôi nổi chú ý vào sinh hoạt cá nhân của những minh tinh đó, vụ án tử của cô gái lại bị đẩy sang một thế giới khác.

Mỗi một tin tức liên quan tới khẩn cầu thẩm tra xử lí án kiện lại lần nữa, luôn bị hot search minh tinh áp xuống rất nhanh, chẳng lẽ một mạng người trẻ tuổi lại không quan trọng bằng đời sống riêng tư của minh tinh hay sao?"

Cuối bài viết, người nổi tiếng này lại lần nữa khẩn cầu cảnh sát thụ lí vụ án này, trả lại sự trong sạch cho cô gái đã lên thiên đường.

Điều khiến người không nghĩ tới chính là, bài viết lên tiếng của người nổi tiếng này lại làm cho một số nhà truyền thông chia sẻ, cũng khiến cho quần chúng đồng tình, trong lòng mọi người bắt đầu nghi ngờ và quan tâm tới vụ án tử của cô gái kia, vì sao vụ án không tiếp tục, vì sao cảnh sát không ra mặt thanh minh.

Trong lúc dân chúng lại lần nữa chú ý tới chuyện này, một số người nổi tiếng và các truyền thông tự do cũng từng người lên tiếng, cho đến khi chuyện này lại lần nữa bị đẩy lên đỉnh hot search, cảnh sát địa phương rốt cuộc lên tiếng, quyết định điều tra lại vụ án tử này.

Mọi chuyện thoáng sáng tỏ, Diệp Thanh tạm biệt ông nội trong lòng tràn đầy chờ mong, lại lần nữa bước vào khuôn viên trường học. Bước vào học kỳ mới, khắp nơi trong sân trường tràn ngập nụ cười thanh xuân.

Cậu đẩy cửa phòng ký túc xá, liếc mắt một đã chú ý tới Thời Úy ngồi trước bàn học, đang gõ phím trên máy tính.

Thời Úy nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, ngày lập tức đều nhìn nhau cười.

Ánh mắt Thời Úy chăm chú nhìn về phía Diệp Thanh, lúc này rốt cuộc thấy được người mà cậu ta mong nhớ, nỗi nhớ trong lòng lập tức được an ủi, nội tâm cậu ta xao động đứng dậy đi về phía Diệp Thanh, không nhịn được ôm cậu vào trong lòng ngực: "Đã lâu không gặp!".

"Đã lâu không gặp!", Diệp Thanh có chút đỏ mặt.

"Chà chà! Sao hai người lại lừa tình như vậy chứ?", Hoàng Kha Duệ nằm trên giường chơi điện thoại đột nhiên lên tiếng, rõ ràng cậu ta cũng ở ký túc xá, Diệp Thanh lại dường như chỉ thấy được Thời Úy, hai người này còn nhão nhão dính dính, hay là... Có chuyện?

Cái đầu luôn thành thật của Hoàng Kha Duệ rốt cuộc giờ khắc này khai sáng, cẩn thận ngẫm lại, hình như từ sau khi chia tay Đinh Vũ Thần, Thời Úy đặc biệt dịu dàng với Diệp Thanh, tựa hồ đối xử với Diệp Thanh rất khác biệt, giống như lúc này, một người luôn luôn lạnh lùng khiến người khác có cảm giác xa cách, lúc này trên mặt lại tràn đầy dịu dàng.

Nghĩ tới đây, Hoàng Kha Duệ nhất thời há to miệng, lắp bắp nói: "Các cậu... Các cậu đây là đang nói..."

Còn chưa có nói xong đã thấy Thời Úy ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, dựng thẳng lên một ngón tay thon dài: "Suỵt!".

"À à...", Hoàng Kha Duệ vừa nhìn lập tức hiểu, Thời Úy đây là bảo cậu ta đừng nói ra.

"Kha Duệ, cậu cũng tới rồi?", Diệp Thanh vui mừng nhìn về phía Hoàng Kha Duệ: "Vừa rồi tôi không nhìn thấy!".

"Ha ha, đúng vậy! Tôi đã đến vào ngày hôm qua rồi!", Không nhìn thấy, đương nhiên không nhìn thấy, gần đây cậu chính là chỉ thấy Thời Uý thôi, Hoàng Kha Duệ yên lặng thầm dè bỉu trong lòng.

Cậu ta chỉ giường ngủ của Lưu Văn Tuấn nói: "Nghe nói Lưu Văn Tuấn bị điều đến nơi khác rồi, về sau phòng ký túc xá này chỉ còn lại 3 chúng ta".

"Vậy à? Cũng tốt!", Đối với loại người như Lưu Văn Tuấn, ba người bọn họ đều không thích, dọn đi rồi cũng tốt, cậu không có bất kỳ ý kiến gì.

Thực ra vì sao Lưu Văn Tuấn đột nhiên bị điều đi, đây kỳ thật là Thời Uý âm thầm sắp xếp trong kỳ nghỉ.

Thời Úy giúp Diệp Thanh mang hành lý qua, Diệp Thanh mới phát hiện bàn học và giường ngủ của mình đều đã được người khác dọn dẹp một lần, có chút kinh ngạc hỏi cậu ta: "Cậu giúp tôi dọn dẹp bàn học và giường ngủ sao?".

"Ừ!", Thời Úy khẽ ừ một tiếng, chăn trên giường cũng là cậu ta trải giúp, tuy rằng ngày thường cậu ta mười ngón không dính dương xuân thủy, nhưng mà đối với người mình thích, mọi chuyện cậu ta đều muốn tự tay làm lấy.

"Cảm ơn!", Trong lòng Diệp Thanh xẹt qua một dòng nước ấm, có thể quen biết một người bạn tốt với mình như vậy, là tam sinh hữu hạnh của cậu.

Cậu cười nói với Thời Úy: "Cảm ơn không có gì báo đáp, không bằng tối hôm nay tôi mời cậu ăn cơm đi!".

"Được!", Thời Úy xoa xoa đầu Diệp Thanh.

Diệp Thanh xoay người nói với Hoàng Kha Duệ: "Buổi tối cậu hẹn Lương Tinh đi, tôi mời các cậu ăn cơm!".

"Thật sao?! Được nha, nam thần, cậu thật tốt!", Hoàng Kha Duệ vừa nghe Diệp Thanh muốn mời ăn cơm, lập tức khen Diệp Thanh, lại móc điện thoại ra gọi cho Lương Tinh.

Buổi tối bốn người ước hẹn cùng nhau đi ăn món ăn Quảng Đông, dọc đường Diệp Thanh đi toilet, Hoàng Kha Duệ rốt cuộc tìm được cơ hội hỏi Thời Úy: "Cậu và Diệp Thanh là chuyện gì, có phải cậu thích cậu ấy không?", Lời này cậu ta đã nghẹn cả một buổi trưa, trước đó bị Thời Úy ngắt lời, lúc này rốt cuộc tìm được cơ hội để hỏi.

Lương Tinh ở bên cạnh xùy một tiếng khinh bỉ cậu ta: "Bây giờ cậu mới phát hiện à?".

Lương Tinh đã sớm quan sát được Thời Úy đối xử với Diệp Thanh rất khác biệt, từ sau khi chia tay với Đinh Vũ Thần, Thời Úy quan tâm và dịu dàng với Diệp Thanh, Lương Tinh rõ như ban ngày, nhưng cậu ta không mở miệng chứng thực với Thời Úy.

"Đúng vậy, tôi thích cậu ấy", Thời Úy bình tĩnh gật đầu một cái, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Hiện tại tôi đang theo đuổi cậu ấy, nhưng tôi còn chưa thổ lộ với cậu ấy".

"Ồ, thảo nào!", Thảo nào buổi chiều Thời Úy ngăn cản cậu ta, thì ra hai người bọn họ còn chưa phải đang yêu đương, Thời Úy ưu tú như vậy, thế mà hiện tại cũng còn chưa thổ lộ với Diệp Thanh.

"Trời ạ, tôi thật là không ngờ tới!", Hoàng Kha Duệ cảm thán, nói: "Trước kia tôi cảm thấy hai người các cậu rất xứng đôi, khi đó tôi còn thấy tiếc bạn trai cậu không phải Diệp Thanh, xem ra hiện giờ ý tưởng này sắp viên mãn".

Hoàng Kha Duệ nói xong còn cười trêu chọc: "Nếu hai đại nam thần các cậu ở bên nhau, trong trường học nhiều nữ sinh thích hai người như vậy chắc phải thương tâm đến chết mất".

Khuôn mặt tuấn mỹ của Thời Úy không chút phản ứng, chỉ có lúc đối mặt với Diệp Thanh mới có vẻ hết sức ôn nhu.

Lương Tinh ở một bên nâng chén nói với Thời Úy: "Tôi ủng hộ hai người ở bên nhau, hy vọng cậu có thể theo đuổi được Diệp Thanh sớm một chút".

"Cảm ơn!", Vẻ mặt Thời Úy rốt cuộc có một tia ý cười, "Tôi sẽ".

"Tôi đây cũng vậy", Hoàng Kha Duệ cũng bưng chén trà lên: "Hai người các cậu đẹp trai lại ưu tú như vậy ở bên nhau, nhất định sẽ hạnh phúc, chúc cậu sớm ngày theo đuổi được Diệp Thanh, cố lên!".

"Cảm ơn!", Thời Úy cong khóe miệng, nâng chén về phía hai người, cậu ta sẽ hạnh phúc, cậu ta sẽ mang lại hạnh phúc cho Diệp Thanh, đây là lời hứa hẹn từ trong nội tâm cậu ta tạm thời chưa tuyên bố với mọi người, cậu ta muốn sủng Diệp Thanh cả đời.

.....

Giữa trưa mặt trời chói lóa lên cao, chiếu xuống cây cối xanh tươi ngoại viện Diêu gia, trong biệt thự trang trí xa hoa của Diêu gia, Diêu Hâm đang ở trong phòng của chính mình, tức muốn hộc máu, mặt mày tức giận mắng gì đó với người trong điện thoại.

"Cái gì? Mày cũng dám khai tao ra? Mày thật to gan!"

Dường như cô ta bị kích thích, hất toàn bộ đồ trang điểm sang quý trên bàn đều rơi xuống đất.

"Mày không muốn sống nữa sao?", Bó hoa mới được cắm vào bình cũng bị ngã trên mặt đất.

"Tôi cũng không muốn, Diêu tiểu thư..."

Bên kia điện thoại truyền đến giọng của Chu Vũ: "Không biết cảnh sát làm thế nào tìm được một số chứng cứ lúc trước, nếu tôi nói dối, cũng không khớp với cảnh sát điều tra, không có cách nào, tôi chỉ có thể thú nhận nói tên cô ra, hơn nữa, cảnh sát thông qua kỹ thuật khôi phục số liệu, tìm được ghi chép lúc trước cô gửi thuốc mê cho tôi, tôi cũng không có cách nào!".

"Mày, đồ ngu xuẩn!", Diêu Hâm tức giận đến không xong, nổi giận mắng: "Mày đợi đấy, tao phải cho mày đẹp mặt, chuyện làm ăn của cha mẹ mày chờ đổ bể hết đi!".

"Đừng... Diêu tiểu thư, tôi xin cô, buông tha cho tôi đi! Lúc trước nếu không phải cô muốn tôi đi làm việc này, tôi cũng sẽ không làm mà!"

"Hừ! Lúc trước lấy tiền vui vẻ như vậy, bây giờ lại trách tao? Tao sẽ bắt mày phải trả cái giá thật lớn!"

Đang lúc Diêu Hâm buông lời hung ác với Chu Vũ, ngoài phòng đột nhiên truyền đến một trận ầm ĩ, Diêu Hâm lập tức nhíu mày, kéo cửa phòng ra rống giận: "Các người ở bên ngoài làm gì? Ồn ào cái gì?".

Vừa mới dứt lời, liền thấy một đám người mặc cảnh phục từ bên ngoài vọt tới, hai người tiến lên trực tiếp đè cánh tay Diêu Hâm lại, trở tay còng lại.

"Các người làm gì vậy?", Diêu Hâm nhất thời sợ tới mức hét lên: "Các người là ai? Dựa vào cái gì tới bắt tôi?".

Một cảnh sát quát khẽ nói: "Chúng tôi là cảnh sát, hiện tại có chứng cứ chứng minh cô có liên quan tới vụ án cưỡng hiếp, bây giờ thi hành lệnh bắt giữ, có chuyện gì tới Cục Cảnh Sát rồi nói".

"Buông tôi ra, tôi phải gọi điện thoại cho cha tôi!", Diêu Hâm lớn tiếng rống giận: "Đám tiểu lâu la các người, tôi nói cho các người biết, cha tôi quen biết cục trưởng của các người, buông ra cho tôi, bằng không tôi sẽ cho các người đẹp mặt".

Vài tên cảnh sát liếc mắt nhìn nhau một cái, trong số đó có một người cảnh sát khoảng 27-28 tuổi, vẻ mặt cứng rắn nhíu mày nói: "Đừng tưởng rằng các người là hào môn thì có thể chạy thoát chế tài của pháp luật, mặc kệ là người nào, chỉ cần phạm pháp thì phải đền tội, dẫn đi!".

"Vâng!"

Vài tên cảnh sát còn lại đè Diêu Hâm xuống đi hướng ra ngoài, bảo vệ của Diêu gia cũng không có cách nào ngăn cản, lại không thể đánh cảnh sát, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại tiểu thư nhà mình bị cảnh sát dẫn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play