Mọi người tốp năm tốp ba tụ chung một chỗ, mà đám người tụ tập cũng phải phân ra ba bảy loại hội, ngồi bên cạnh Cố Kính Tích và Quý Hiên rõ ràng đều là đám hào môn đứng đầu.

Mà Diệp Thanh lại là một người bình thường chỉ có thể xem như con nhà giàu, có thể ngồi ở một bên Cố Kính Tích làm người khác vô cùng hâm mộ đố kỵ.

Diêu Hâm của Diêu gia chỉ kém hơn một chút so với ba nhà Quý - Cố - Lưu, so với cánh nhà giàu trung tầng khác vẫn mạnh hơn không ít, bởi vậy cũng rất được sùng bái.

Cố Kính Tích lôi kéo Diệp Thanh hàn huyên một hồi, hỏi chút chuyện lúc cậu ở đại học, Diệp Thanh nói tới mới làm quen được ba người bạn tốt, trên mặt cũng dần dần mang theo chút ý cười, cả người thoạt nhìn rất có sức sống.

Quý Hiên ngồi ở bên cạnh dang một bàn tay đặt trên lưng sô pha, thân thể mảnh khảnh cao lớn ngồi ở trên sô pha có vẻ có chút bá đạo u sầu.

Ánh mắt nóng rực của hắn gần như không hề rời khỏi người Diệp Thanh, nhìn thấy ý cười trên mặt Diệp Thanh, gương mặt tuấn mỹ u sầu của hắn cũng nhịn không được giương lên vẻ tươi cười.

Diêu Hâm ngồi ở một bên thấy cảnh này quả thực nghiến răng nghiến lợi, móng tay mảnh dài đâm vào lòng bàn tay.

Đố kỵ làm cảm xúc của cô ta có chút mất khống chế, cô ta đứng dậy bâng một chén rượu tới gần Quý Hiên, cẩn thận đánh bạo dựa lên cánh tay Quý Hiên.

Quý Hiên cúi đầu, ánh mắt nặng nề nhìn thoáng qua Diêu Hâm, nhưng cũng không nói lời lạnh nhạt cự tuyệt.

Diêu Hâm bị Quý Hiên nhìn, trong lòng căng thẳng, thấy hắn không mình đẩy ra trong lòng lại vui vẻ, nét mặt biểu lộ tươi cười, đắc ý nhìn về phía Diệp Thanh.

Quý Hiên ngồi bên cạnh Cố Kính Tích, động tác của hai người bọn họ tất nhiên Diệp Thanh thấy rõ, nhìn Diêu Hâm thân mật dựa vào vai Quý Hiên, Diệp Thanh bừng tỉnh.

Cậu dường như thấy được kiếp trước, Diêu Hâm cũng dựa vào vai Quý Hiên như vậy, cười vô cùng đắc ý nhìn về phía cậu.

Điều duy nhất không giống kiếp trước chính là, kiếp trước lúc cậu nhìn thấy hai người bọn họ dựa vào nhau, trong lòng tràn đầy khổ sở và ghen tuông, xông lên trước lôi kéo cánh tay Quý Hiên muốn làm hắn hồi tâm chuyển ý, nhưng đổi lấy lại là ánh mắt lạnh băng của hắn và cái xoay người rời đi.

Kiếp này Diệp Thanh hiển nhiên sẽ không xông lên khẩn cầu Quý Hiên hồi tâm chuyển ý, cậu thậm chí còn cười lạnh nhạt với hai người bọn họ.

Nụ cười coi thường cùng ánh mắt mang theo trào phúng của Diệp Thanh khiến Quý Hiên sửng sốt, hắn mặc kệ Diêu Hâm dựa vào trên người mình, chẳng qua là ấu trĩ muốn xem Diệp Thanh có thể tức giận hay không, nhưng mà phản ứng của Diệp Thanh làm trong lòng hắn căng thẳng, tựa như đã làm sai gì đó, hắn đẩy Diêu Hâm ra.

"A!", Diêu Hâm thét một tiếng chói tai, sức lực Quý Hiên không nhỏ, cô ta thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.

Cô ta không ngờ Quý Hiên sẽ vì Diệp Thanh mà không cho cô ta mặt mũi như vậy, cô ta cúi đầu che dấu ác ý thật sâu trong mắt, Diệp Thanh, mày hãy đợi đấy! Tao nhất định sẽ làm mày thân bại danh liệt chết không có chỗ chôn!

Diêu Hâm ngồi trở lại trên sô pha sau đó yên lặng đánh giá Diệp Thanh, dưới ánh đèn cậu vẫn tinh xảo như một bức tranh hoàn mĩ, cô ta nhìn cậu một cách ác ý, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị, cầm điện thoại đứng dậy rời đi.

Trên sân thượng không một bóng người, Diêu Hâm nói với người trong điện thoại: "Nghĩ cách hạ thuốc trong ly của hắn, nếu không được thì đổi một ly cho hắn cũng được".

"Được, yên tâm đi, không làm mất lợi ích của cô đâu"

Cúp điện thoại, khóe miệng Diêu Hâm cong lên một nụ cười đắc ý xấu xa, Diệp Thanh! Mày chờ xem!

Trong ngày sinh nhật, Cố Kính Tích sẽ vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng có người bưng ly rượu tiến đến kính rượu Cố Kính Tích, ai đến cậu ta cũng không từ chối, gặp gỡ bạn tốt sẽ uống thêm một ngụm, còn lại cho chút thể diện liền nhấp một ngụm.

Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo thanh tú, thân hình mảnh khảnh bước tới gần Cố Kính Tích, hắn tên là Lâm Tử Hiên, là nam minh tinh mấy trăm vạn fans, lúc này lòng bàn tay hắn có chút đổ mồ hôi, căng thẳng nhìn về phía bàn Cố Kính Tích.

Toàn bộ những người của bàn kia gần như không có một ai xấu xí, tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ, chỉ có hai thiếu gia của Lưu gia tướng mạo thoáng kém cỏi hơn một ít, nhưng cũng tính là đẹp trai, đặc biệt là Quý Hiên và Diệp Thanh, hai người tướng mạo đều không tầm thường, một người tuấn mỹ khí phách, một người tinh xảo ưu nhã.

Lâm Tử Hiên hơi tặc lưỡi, những người này thật là được ông trời ưu ái, sinh ra đã có gia thế tốt không nói, diện mạo cũng đều không kém, quả thực làm người khác phải hâm mộ đố kỵ.

Hắn biết những người này đều là thiên chi kiêu tử* (thiên chi kiêu tử ý chỉ: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau đó lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư), đặc biệt là ba nhà Quý, Lưu, Cố càng là hào môn đỉnh cấp của thành phố S, nếu hắn có thể leo lên một người trong số đó, sẽ có thể có vô số tài nguyên.

Lâm Tử Hiên bưng ly rượu từng bước đi về phía Cố Kính Tích, tiểu võng hồng tiểu minh tinh giống như bọn hắn thường không dám hướng đến tiếp cận, có điều nghe nói tính tình Cố Kính Tích không tồi, cho nên mọi người đều da mặt dày tìm cơ hội đi tới góp vui, hắn cũng không ngoại lệ.

Hắn căng thẳng tới gần, thời điểm sắp tới gần Cố Kính Tích, đột nhiên một bàn chân không biết từ chỗ nào vươn ra làm hắn vướng ngã.

"A!" Thét lên một tiếng, Lâm Tử Hiên lảo đảo ngã về phía Diệp Thanh, cả người nằm trên đùi Diệp Thanh, ly rượu cũng toàn bộ đổ lên người Diệp Thanh.

Tình huống xảy ra bất ngờ làm Diệp Thanh cũng không kịp tránh đi, cậu nhíu mày, chuẩn bị kéo người lên, không ngờ Quý Hiên còn nhanh hơn một bước.

Hắn kéo Lâm Tử Hiên đang nằm trên người Diệp Thanh ném qua một bên, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ai cho mày lá gan, dám ngã ở trên người Thanh Thanh, còn đổ rượu trên người cậu ấy!".

"Phải... Thực xin lỗi", Lâm Tử Hiên nhìn Quý Hiên mặt lạnh sát thần ở trước mặt, vô cùng hoảng loạn sợ hãi, nói chuyện cũng có chút lắp bắp, "Tôi không phải cố ý, là... Là có người chen chân vào, tôi không cẩn thận bị vấp ngã".

Cố Kính Tích ngồi bên cạnh Diệp Thanh cũng vẻ mặt đầy phẫn nộ, căn bản sẽ không vì một tiểu võng hồng mà xin tha, cậu ta nói với Diệp Thanh: "Tới phòng tôi tìm quần áo thay một chút".

"Được", Diệp Thanh gật đầu, nhìn Lâm Tử Hiên trên mặt đất sợ tới mức sắp khóc, nói với Quý Hiên: "Được rồi, cậu ta có lẽ không phải cố ý".

Vẻ mặt và hành vi hoảng loạn vừa rồi của Lâm Tử Hiên không giống giả vờ, cũng không cần phải cố ý đi đắc tội người mà cậu ta đắc tội không nổi, đây rõ ràng là có người dụng tâm kín đáo thiết kế, còn Lâm Tử Hiên bất quá cũng chỉ là quân cờ bị người khác lợi dụng.

Diệp Thanh nhìn sang Diêu Hâm, biểu hiện của Diêu Hâm vẫn là vẻ mặt bình tĩnh như cũ. Nhưng trong lòng cậu có 90% khẳng định, là Diêu Hâm muốn làm chuyện xấu, nhưng hiện giờ cậu có phòng bị, tất nhiên không có khả năng để cô ta thành công.

"Không được!", Quý Hiên vẫn vẻ mặt đầy phẫn nộ, rõ ràng không muốn dễ dàng buông tha Lâm Tử Hiên.

Diệp Thanh biết rõ tính tình của hắn, là một người thừa kế từ nhỏ đã được người khác nuông chiều, nếu hắn bị chọc giận sẽ bắt đối phương chịu nhiều đau khổ.

Kiếp trước cậu cũng bởi vì tính tình của Quý Hiên mà chịu không ít thiệt thòi, Quý Hiên chỉ tin tưởng phán đoán của chính mình, căn bản không nghe người khác giải thích, độc đoán ngang ngược.

Hiện giờ làm lại một đời, Diệp Thanh mới dần ý thức được, với tính cách của hai người bọn họ, ở bên nhau sẽ không thể lâu dài.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Tôi không phải cố ý!"

Lâm Tử Hiên gần như phải quỳ đến trước người Diệp Thanh, Diệp Thanh thấy thế vội vàng đỡ cậu ta lên, nói với Quý Hiên: "Quý Hiên, hôm nay là sinh nhật Kính Tích, chúng ta không cần làm hỏng bầu không khí, thôi bỏ đi!".

Nói xong cậu quay đầu nhìn về phía Cố Kính Tích, muốn cậu ta nói giúp một câu.

Cố Kính Tích nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, Quý Hiên, thôi bỏ đi, nể mặt A Thanh chút đi!".

Quý Hiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Tử Hiên, hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa, lại lần nữa ngồi xuống.

Lâm Tử Hiên thấy thế vội vàng ngàn ân vạn tạ với ba người, lại thận trọng rời đi.

Diệp Thanh đứng dậy chuẩn bị đi thay quần áo, chào hỏi Cố Kính Tích: "Kính Tích, tôi tới phòng cậu thay bộ quần áo".

"Đi đi"

Chờ Diệp Thanh thay đổi quần áo xuống dưới, không khí bữa tiệc vẫn rất náo nhiệt, Diệp Thanh ngồi xuống sau đó nhìn ly nước trái cây trên bàn bày ở trước mặt mình, nếu không ngoài dự kiến của cậu mà nói, ly nước trái cây này đã bị người khác đổi.

Ly rượu đổ vào quần áo của cậu tối nay rõ ràng là có người muốn cậu rời khỏi chỗ ngồi, còn người này là ai, Diệp Thanh cảm thấy ngoại trừ Diêu Hâm ra, cậu nghĩ không ra ai khác.

Mà mục đích của Diêu Hâm, có lẽ là giống như kiếp trước, muốn đổi một ly rượu đã bị bỏ thuốc cho cậu.

Diệp Thanh bưng cái ly lên nhẹ nhàng quơ quơ, Diêu Hâm ngồi bên khác quả nhiên ánh mắt khẩn trương nhìn sang, Diệp Thanh từ từ đưa cái ly tới gần bên miệng, giống như muốn uống rượu trong ly, Diêu Hâm ở một bên thấy thế khóe miệng dần dần cong lên.

Lúc này Diệp Thanh đột nhiên dừng lại, lại chậm rãi buông cái ly xuống, ý cười nơi khóe miệng Diêu Hâm cũng dần biến mất, thần sắc có chút che giấu u ám lạnh lẽo.

Diệp Thanh hơi cong môi cười một chút, bưng ly rượu đi về hướng Diêu Hâm, Diêu Hâm nhất thời có chút chấn động, vài giây sau vội vàng ngụy trang nổi lên ý cười hiền lành, ngoài ý muốn nói: "Sao vậy, Diệp Thanh?".

Diệp Thanh bưng ly rượu đi tới, đột nhiên tựa hồ vô tình đụng vào chân Quý Hiên ngồi bên cạnh Diêu Hâm, thân hình nhất thời mất thăng bằng, đang lúc cậu đong đưa sợ làm đổ ly rượu, nhanh chóng đặt ở trên bàn trước mặt Diêu Hâm, tạm dừng một chút sau đó lại bưng lên.

"Cẩn thận", Quý Hiên phản ứng thần tốc, nắm chặt cánh tay Diệp Thanh. Truyện Hot

"Cảm ơn!"

Diệp Thanh ổn định thân hình, thần sắc bình tĩnh nói tiếng cảm ơn Quý Hiên, nói xong cậu cử động cánh tay muốn rút tay ra, lại bị Quý Hiên nắm càng chặt.

Diệp Thanh nhăn mày, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Quý Hiên, lạnh lùng nói: "Buông tay!".

Quý Hiên nhìn Diệp Thanh thật sâu, từ từ buông cánh tay cậu ra.

Vẻ mặt Diệp Thanh khôi phục một tia ý cười, bưng ly rượu lên nói với Diêu Hâm: "Diêu Hâm, chúng ta đã lâu không gặp, ly rượu này tôi kính cậu".

Diêu Hâm nhìn ly rượu trong tay Diệp Thanh, ý vị không rõ cười một chút, gật đầu nói: "Được, chúng ta cụng ly!".

Diệp Thanh cong khóe miệng, nâng ly rượu lên một hơi uống cạn. Diêu Hâm thấy vậy ý cười trên mặt càng sâu, cũng nâng ly rượu uống sạch sẽ.

Diệp Thanh thấy mục đích đã đạt, cười lui về chỗ cũ. Cú ngã vừa rồi thật ra là cậu cố ý gây nên, mà lúc cậu loạng choạng đặt tay và ly rượu lên bàn Diêu Hâm, trong nháy mắt đó cậu cũng đã thừa dịp không ai chú ý nhanh chóng đem ly của mình và ly của Diêu Hâm đổi cho nhau.

Ly rượu vừa rồi cậu uống chính là ly của Diêu Hâm, mà ly Diêu Hâm uống lại là cái ly của cậu, nếu lát nữa Diêu Hâm xảy ra chuyện gì, vậy cũng chỉ có thể coi là cô ta tự làm tự chịu.

Ngồi mấy phút sau, Diêu Hâm hình như có chút không thoải mái, đứng dậy nói: "Tôi đi nhà vệ sinh một chuyến".

Diệp Thanh suy đoán có thể là thuốc trong ly Diêu Hâm đã bắt đầu phát huy tác dụng, chờ sau khi Diêu Hâm loạng choạng bước đi, cậu cũng vội vàng nói một tiếng với Cố Kính Tích: "Tôi cũng đi nhà vệ sinh".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play