Diệp Thanh nhìn thoáng qua ánh mắt cố chấp phẫn nộ của Quý Hiên, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, kiếp này hắn làm sao lại biến thành thuốc cao dính trên da chó chứ, vẫn cứ đuổi theo cậu không buông!
Có lẽ đây là báo ứng, kiếp trước cậu bị Quý Hiên thương tổn quá sâu, kiếp này không muốn dây dưa với hắn, ngược lại để cho Quý Hiên cũng lĩnh hội cảm giác bị tổn thương một phen.
"Quý Hiên, tôi đã nói với cậu rất nhiều lần, đừng tới tìm tôi, đừng làm tôi cảm thấy cậu phiền được không? Chúng ta đã sớm không còn quan hệ gì, không cần lại lừa mình dối người!"
"Diệp Thanh!", Quý Hiên nghe Diệp Thanh nói, đôi mắt lập tức đỏ lên, hắn nắm chặt hai nắm đấm, phẫn nộ rống giận với cậu: "Cậu lại tuyệt tình như vậy! Rốt cuộc là vì cái gì? Lúc trước không phải cậu nói yêu tôi sao? Chẳng lẽ đều là giả, tất cả đều là gạt tôi sao?".
"Đúng!", Diệp Thanh chuyển dời tầm mắt, không nhìn dáng vẻ Quý Hiên nữa, vì làm Quý Hiên hết hy vọng, lạnh nhạt nói: "Tôi căn bản chưa từng yêu cậu, trước kia... Đó cũng chỉ là vui đùa với cậu một chút thôi".
"Tôi không tin......"
Quý Hiên khó chịu gầm nhẹ nói: "Đó cũng chỉ là cậu lấy cớ", nói xong ngữ khí hắn lại thấp xuống, đôi mắt đào hoa ôn nhu phiếm hồng nhìn về phía Diệp Thanh, giọng nói mang theo chút hèn mọn khẩn cầu: "Thanh Thanh, trở về đi, trở lại bên cạnh tôi, tôi cần cậu!".
Diệp Thanh chưa từng thấy dáng vẻ Quý Hiên hèn mọn như vậy, thì ra không chỉ bản thân cậu kiếp trước vì tình yêu hèn mọn đến bụi bặm, đời này Quý công tử luôn luôn không ai bì nổi, khoe khoang kiêu ngạo cũng sẽ có một ngày vì mình mà ép dạ cầu toàn.
Thật là phong thuỷ thay phiên chuyển, thế sự vô thường, nhìn bộ dáng Quý Hiên Diệp Thanh dường như thấy được chính mình kiếp trước, cũng hèn mọn khẩn cầu Quý Hiên trở lại bên cạnh mình như vậy, trong nháy mắt làm cậu cũng có chút đỏ mắt.
Thời Úy ở bên cạnh nhìn dáng vẻ Diệp Thanh trong lòng có chút đau lòng, cậu ta nhớ tới lần đầu gặp Diệp Thanh, lúc đó có hơi chút ưu thương vô hình, chính là bởi vì người trước mặt, cậu ta không biết giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại có thể cảm giác được Diệp Thanh tựa hồ từng bị người trước mắt tổn thương.
Một người tốt đẹp lại ưu tú như vậy, nên được che chở chu toàn, tại sao có thể có người cam lòng thương tổn cậu chứ! Nếu là mình, mình nhất định không nỡ tổn thương cậu ấy dù chỉ một chút.
Cánh tay thon dài của Thời Úy cầm tay Diệp Thanh, đem sức mạnh ấm áp truyền lại cho cậu, xoay người nói với Quý Hiên: "Đừng lại quấn lấy Diệp Thanh, cậu ấy cũng không muốn cùng cậu ở bên nhau".
Nói xong cũng không ở lại dây dưa với hắn, lôi kéo Diệp Thanh đi về phía thang máy, còn Quý Hiên ở phía sau tuy rằng hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thân ảnh Diệp Thanh, cuối cùng cũng không đuổi theo.
Bốn người ngồi xe Thời Úy trở về, trên đường bọn họ thấy Diệp Thanh tâm trạng không tốt, đều thức thời không hỏi nhiều.
......
Cuộc sống từng ngày trôi đi rất nhanh, đảo mắt một cái trường học đã đến thời điểm nghỉ đông, Diệp Thanh từ sau ngày gặp Quý Hiên đợt lễ Giáng Sinh, đối phương đã không còn xuất hiện ở trước mặt cậu, có lẽ đã từ bỏ.
Cái này làm cho Diệp Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng bất giác giơ lên một ít nụ cười.
Trong ký túc xá, gần như tất cả mọi người đều bận rộn thu dọn hành lý, Hoàng Kha Duệ vẻ mặt vui vẻ dạt dào, nhà Thời Úy ở bổn thị thường xuyên về nhà, cho nên trên mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Diệp Thanh gọi điện thoại cho ông nội, ông nội bên kia điện thoại biết được buổi tối Diệp Thanh sẽ về thì vô cùng vui mừng.
Cậu mua vé máy bay buổi sáng, sau khi thu dọn xong Thời Úy giúp cậu xách vali hành lý lên: "Tôi đưa cậu ra sân bay".
"Được", Diệp Thanh cười cười cũng không từ chối.
Đang lúc Diệp Thanh tạm biệt Hoàng Kha Duệ chuẩn bị ra cửa, Thời Úy đột nhiên cầm một chiếc khăn quàng cổ màu xám khói mang lên cho cậu, giờ khắc này hai người dựa vào có chút gần, Diệp Thanh ngẩng đầu thấy đôi mắt Thời Úy thâm thúy rũ xuống có vẻ phá lệ ôn nhu, làm nội tâm cậu có chút xúc động.
"Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, cậu mang khăn quàng cổ lên sẽ ấm áp một chút."
"Cảm ơn."
Trải qua một học kỳ ở chung, Diệp Thanh đã quen thỉnh thoảng Thời Úy sẽ có hành động quan tâm cậu, chỉ xem như đối phương coi cậu là bạn tốt mà quan tâm, cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Sau khi lên xe Thời Úy cẩn thận cất hành lý mở cửa xe cho cậu, Diệp Thanh có chút buồn cười: "Không cần chu đáo với tôi như vậy, tôi có thể tự mình làm".
Thời Úy chỉ cong khóe miệng, cũng không giải thích gì, lúc Diệp Thanh chuẩn bị kéo đai an toàn, trước một bước thò qua người cậu, nhẹ nhàng giúp cậu cài đai an toàn.
Đột nhiên tới gần thân thể làm Diệp Thanh cả người có chút cứng đờ, trên người Thời Úy có một mùi hương mộc chất nhàn nhạt dễ ngửi, trước ngực tới gần trong nháy mắt, cho dù cách quần áo cũng có thể cảm giác được một tia nóng rực, giờ khắc này Diệp Thanh tim đập có chút nhanh.
Chờ đến khi Thời Úy lùi ra, Diệp Thanh thấp giọng ho khan một tiếng, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, vì nhịp tim của mình vừa rồi có chút không thể hiểu nổi.
Thời Úy một đường đưa Diệp Thanh đến sân bay, cẩn thận dặn dò cậu chú ý an toàn, nhìn Diệp Thanh ở trước mắt ngoan ngoãn gật đầu, không nhịn được duỗi tay sờ đầu Diệp Thanh.
Thân thể Diệp Thanh lại lần nữa cứng đờ, loại cảm giác này sao lại giống như sờ trẻ con vậy?
Thời Úy thấy phản ứng của cậu cong môi cười: "Về đến nhà nhớ gửi tin nhắn WeChat cho tôi".
Diệp Thanh nghiêm túc gật đầu: "Ừ!"
Hai người đều có khuôn mặt tuấn mỹ cùng dáng người chuẩn, sớm đã làm không ít cô gái xung quanh si mê, một số cô gái thậm chí còn móc điện thoại ra.
Diệp Thanh nhận thấy ánh mắt nóng bỏng xung quanh, nói với Thời Úy: "Cậu mau trở về đi, lúc trở về lái chậm một chút, chú ý an toàn!".
"Được", Thời Úy cười phất tay, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Diệp Thanh nữa, tươi cười trên mặt mới biến mất, khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng ngày thường, xoay người rời đi.
Một cô gái ở bên cạnh diện mạo dáng người đều không tồi vốn định tiến lên thêm WeChat, nhưng giây lát sau nhìn thấy vẻ mặt Thời Úy lạnh như băng sương, kết hợp với dáng người cao lớn ưu nhã, có một loại trời sinh cao quý lạnh lùng, loại cảm giác khoảng cách mãnh liệt này lập tức khiến cô gái chùn bước.
Diệp Thanh lên máy bay sau đó tìm được vị trí ngồi xong, người ngồi bên cạnh là một cô gái hơn hai mươi tuổi, cô gái dường như chưa từng gặp chàng trai nào lớn lên đẹp trai tới như vậy, nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh suốt cả đường đi, thậm chí lấy điện thoại ra chụp lén, chỉ là không làm sao dám bắt chuyện với Diệp Thanh.
Diệp Thanh nhắm mắt dưỡng thần, theo máy bay cách nhà càng ngày càng gần, cảm xúc nhớ nhung trong lòng cũng càng ngày càng nồng đậm.
Khoảng 1 tiếng sau, Diệp Thanh cuối cùng cũng tới thành phố S, vừa ra sân bay cậu liền lấy điện thoại gọi điện thoại cho ông nội, trong điện thoại giọng ông nội hiền từ thoải mái hỏi: "Thanh Thanh, ở đâu vậy?".
Diệp Thanh vội vàng cười trả lời: "Cửa ra B1 ạ".
"Thanh Thanh, con chờ chút, ông lập tức đến"
Diệp Thanh vội vàng dặn dò ông: "Con không vội, ông nội chậm một chút".
Vài phút sau, Diệp Thanh đã thấy ông nội vội vã đi về phía cậu, bên cạnh còn có chú Tiêu quản gia và chú Ngô tài xế đi theo, ông nội Diệp tuy rằng năm nay đã gần 70, nhưng bề ngoài thoạt nhìn cũng chỉ khoảng 50 tuổi, dáng người cao lớn cường tráng, so với chú Tiêu quản gia hơn 40 tuổi ở một bên cũng không chênh lệch quá lớn.
"Ông nội, chú Tiêu, sao chú cũng tới?", Diệp Thanh tiến lên nhào vào trong lòng ông nội, ông nội Diệp vội vàng ôm chặt Diệp Thanh, "Cháu ngoan cua ta, cuôi cùng con đã trở lại, có thể nhớ chết ông nội".
Chú Tiêu ở bên cạnh tiếp nhận hành lý của Diệp Thanh đưa cho tài xế cũng cười nói: "Thanh Thanh đã trở về, chú đương nhiên muốn cùng tới đón rồi".
Diệp Thanh nhìn ông nội và chú Tiêu hiền từ yêu thương tươi cười hốc mắt có chút đỏ, kiếp trước người cậu có lỗi nhất chính là ông nội, bởi vì chuyện của bản thân, làm ông nội kiếp trước tổn thương trong lòng không ít, kiếp này cậu nhất định phải đối đãi với ông nội thật tốt, tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Sau khi lên xe Diệp Thanh cùng ông nội hai người ngồi ở phía sau, cậu nói những chuyện thú vị xảy ra ở trường học, chọc cho ông nội và chú Tiêu ngồi ở phía trước cười ha ha.
Nhìn thấy người thân gần ngay trước mắt, giờ khắc này Diệp Thanh rất cảm kích, hận ý và không cam lòng đối với chuyện phát sinh ở kiếp trước cũng tiêu tan không ít, bây giờ quan trọng nhất chính là nắm chắc hiện tại, luyến tiếc người trước mắt.
Trải qua thời gian nửa năm này, tính tình Diệp Thanh cũng dần dần chuyển từ tối tăm thanh lãnh lúc vừa mới bắt đầu trọng sinh, khôi phục lại vẻ ưu nhã thong dong ngày xưa, tươi cười cũng nhiều lên, cả người có vẻ ôn nhuận như ngọc lại tinh xảo bắt mắt.
Đang lúc ba người nói chuyện, điện thoại Diệp Thanh đột nhiên vang lên một tiếng, cậu cầm lên nhìn một chút, là Thời Úy gọi tới.
"Tới rồi sao?"
Diệp Thanh nghe máy không nhịn được cười nói: "Đã ra sân bay, hiện tại đang ở trên xe cùng ông nội của tôi, đợi chút là có thể về đến nhà".
"Vậy là tốt rồi", Thời Úy bên kia tạm dừng một chút, hình như không biết phải nói gì, sau một lúc lâu mới nói: "Nhớ thường liên lạc, kỳ nghỉ chơi vui vẻ".
"Được, cậu cũng vậy"
Nhìn Diệp Thanh thu hồi điện thoại, ông nội Diệp vẻ mặt đầy tò mò cười hỏi: "Gọi điện thoại với ai vậy? Hình như không phải tiểu tử họ Quý kia đâu?".
Diệp Thanh giải thích nói: "Ông nội, đây là bạn học của con, tên là Thời Úy, nhà cậu ấy ở thành phố B bên kia, cậu ấy rất tốt, ở trường cũng rất chăm sóc con".
"Tốt", ông nội Diệp gật đầu, "Chỉ cần đối tốt với cháu ngoan của ông, đều là đứa trẻ ngoan, có thời gian mời bạn học của con tới nhà của chúng ta chơi".
Diệp Thanh có chút buồn cười: "Thành phố S và thành phố B cách rất xa, cậu ấy làm gì muốn xa như vậy chạy tới nhà của chúng ta chơi, người ta sẽ không tới".
"Ông nói là có cơ hội mà, bày tỏ ông hoan nghênh cậu ta, chỉ cần là bạn tốt của Thanh Thanh, ông đều hoan nghênh".
Mà lúc này Diệp Thanh cũng không biết, lời ông nội Diệp nói sắp một lời thành sấm.
Buổi sáng tiễn Diệp Thanh đi, buổi chiều Thời Úy liền lái xe đưa Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh ra nhà ga, đưa xong mới trở lại Thời gia.
Trong nhà, mẹ Thời hỏi: "Không phải buổi sáng có thể trở về sao? Sao lại đến bây giờ mới có thể về đây vậy?".
Thời Úy giải thích: "Tiễn bạn học đi".
Mẹ Thời vội vàng vẻ mặt tám chuyện: "Là đi tiễn đứa trẻ tên Diệp Thanh kia sao?"
"Đúng vậy, buổi sáng đưa cậu ấy ra sân bay, buổi chiều đưa hai bạn học khác".
"Vậy... Vậy con và Diệp Thanh kia có tiến triển gì hay không vậy?" Mẹ Thời vẻ mặt chờ mong: "Hôm nay có nắm tay không?".
Thời Úy ngồi ở trên sô pha móc điện thoại ra xem xét thư điện tử, bình tĩnh dị thường: "Không có".
"Ôi chao, con không thể chủ động một chút, chế tạo cơ hội nhiều một chút sao?"
Mẹ Thời vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, bà có thể nhìn ra con trai đối với đứa trẻ tên Diệp Thanh này là phi thường không giống, mỗi lần nhìn thời điểm con trai nhắn tin gọi điện thoại cho Diệp Thanh, trong ánh mắt phảng phất đều có ánh sáng, cho nên bà hy vọng con trai có thể được như ước nguyện cùng đối phương ở bên nhau.
"Nóng vội thì không thành công", Thời Úy bình tĩnh đáp lại một câu, "Yên tâm đi, mẹ".
Cậu ta tuyệt đối có tự tin có thể mở ra cánh cửa trong lòng Diệp Thanh, bởi vì một khi cậu ta đã nhận định tuyệt sẽ không dễ dàng từ bỏ, cậu ta sẽ để cho Diệp Thanh nhìn thấy tấm lòng nghiêm túc mà thành kính của chính mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT