Theo học hơn nửa tháng, Thời Úy dạy ba người bọn họ đều rất dụng tâm, sẽ thường xuyên cùng ba người họ luyện tập thực chiến, ba người đều tiến bộ rất nhanh.

Diệp Thanh trước kia cũng chỉ đánh được một, hai chiêu, đến bây giờ đã có thể đánh với Thời Úy một hai phút mới bị Thời Úy quật ngã.

Thời Úy hiện tại rất ít về nhà vào ngày nghỉ, Diệp Thanh cũng dần quen thuộc với cậu ta, cậu cảm thấy hình như từ sau khi Thời Úy chia tay với Đinh Vũ Thần, lời nói không còn ít như trước kia nữa.

Hiện tại cậu ta sẽ chủ động giao lưu với Diệp Thanh, Thời Uý đi mua bữa sáng cũng sẽ mua giúp Diệp Thanh và Hoàng Kha Duệ, ngay cả lúc Diệp Thanh tới thư viện đọc sách, Thời Uý nếu rảnh cũng sẽ cùng đi với cậu.

Có lần Hoàng Kha Duệ hẹn Diệp Thanh cùng nhau chơi game, Thời Úy thấy vậy cũng gia nhập vào.

Trước kia ba người bọn họ lập đội vẫn thiếu một đồng đội, bây giờ có Thời Úy tham gia, Hoàng Kha Duệ lập tức cảm thấy viên mãn.

Bốn người bọn họ lập một đội đánh vừa đủ người, hơn nữa Thời Úy có lẽ thuộc loại người trời sinh để chơi game, phản ứng nhanh nhạy kỹ thuật bậc nhất, có cậu ta gia nhập có thể dẫn bọn họ dễ dàng giành thắng lợi.

Thời gian ở chung tăng lên, cũng khiến Diệp Thanh hiện tại cũng dần dần gần gũi Thời Uý, ngay cả Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh cũng càng quen thuộc hơn một chút với Thời Uý.

Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh vẫn luôn tràn ngập sùng bái Thời Úy, quả thực đối đãi với cậu ta giống như thần tượng, bọn họ cảm thấy Thời Úy không chỉ võ thuật siêu cấp lợi hại, học tập càng là học bá, ngay cả chơi game dù là tay mới cũng vô cùng lợi hại, công tác trong sự nghiệp cũng xử lý gọn gàng ngăn nắp, quả thực là nhân sinh người thắng, làm cho bọn họ muốn không sùng bái cũng không được......

Đợt không khí lạnh đột nhiên kéo đến, thời tiết dần dần chuyển lạnh, buổi sáng không chỉ Hoàng Kha Duệ không muốn ló mặt ra khỏi ổ chăn, ngay cả Diệp Thanh cũng có chút luyến tiếc rời khỏi chăn ấm.

Chỉ có Thời Úy mỗi ngày đều 6 giờ rời giường, rửa mặt xong trước tiên hỏi Diệp Thanh bữa sáng muốn ăn gì, sau đó mới hỏi Hoàng Kha Duệ, còn lại một người khác là Lưu Văn Tuấn, Thời Úy căn bản không thèm để ý.

Hoàng Kha Duệ không chút khách khí nói: "Một ly sữa đậu nành một bát mì khô nóng", Diệp Thanh tắc có chút ngượng ngùng muốn tự mình rời giường đi mua, liền nói với Thời Úy: "Lát nữa tôi dậy, tôi tự mình đi mua".

"Không cần, cậu ngủ đi!", Thời Úy thấy Diệp Thanh chuẩn bị rời giường, nói với cậu: "Vừa lúc tôi phải đi, thuận tiện mang về, bên ngoài trời lạnh cậu ngủ thêm một lát đi, chờ tôi trở lại sẽ đánh thức cậu!".

Diệp Thanh thấy Thời Uý gương mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm chính mình, dường như muốn ấn mình vào lại ổ chăn, đành phải gật đầu lại nằm xuống lần nữa, trong lòng có chút cảm khái, ở chung lâu rồi mới phát hiện Thời Úy là người ngoài lạnh trong nóng, ngoài mặt lạnh nhạt thật ra rất biết săn sóc người khác, có khi cậu quên đi ngủ đúng giờ, còn được Thời Úy ấm lòng nhắc nhở một phen.

Không khí khuôn viên trường ngày thứ sáu có chút ấm áp và vui vẻ, bởi vì tối hôm nay là đêm Giáng sinh, ngày mai sẽ chào đón lễ Giáng Sinh, mà lễ Giáng Sinh tuần này lại trùng hợp là cuối tuần, cho nên đông đảo sinh viên mới có thể hưng phấn như thế.

Hôm nay Diệp Thanh gặp không ít người đưa quả táo cho cậu, chính cậu cũng chuẩn bị mấy quả táo đỏ, dự tính buổi tối trở về sẽ đưa cho mấy người trong ký túc xá.

Không ít người dự định tối nay đi ra ngoài chơi thật vui vẻ một phen, dù chơi tương đối muộn, ngày hôm sau được nghỉ cũng có thể ngủ thêm một giấc.

Tới buổi chiều Diệp Thanh làm xong bài chuyên ngành trở lại ký túc xá, phát hiện ba người khác cũng ở phòng, liền từ trong ba lô lấy ra ba quả táo đã được đóng gói đẹp mắt, trước tiên đưa một quả cho Hoàng Kha Duệ, cười nói: "Giáng Sinh vui vẻ!".

Hoàng Kha Duệ vội vàng nhận lấy cười hì hì nói: "Hì hì, tôi cũng chuẩn bị cho các cậu, đây!", Nói xong cũng móc ra một quả táo.

Diệp Thanh cười tiếp nhận, lấy ra một quả táo khác đi đến trước mặt Thời Úy cười đưa cho cậu ta: "Giáng Sinh vui vẻ!".

"Cảm ơn!", Thời Úy khóe miệng gợi lên một chút mỉm cười, độ cong làm gương mặt có vẻ ưu nhã tuấn mỹ, cậu ta tiếp nhận quả táo trong tay, từ trong ba lô lấy ra một quả táo và một con thú bông thuỷ tinh nho nhỏ, "Tặng cậu quà Giáng sinh!".

"Hả? Đây là cái gì?", Diệp Thanh nhận lấy món đồ từ trong tay Thời Úy, ngón tay tay nhẹ nhàng cọ qua ngón tay thon dài trắng nõn của Thời Úy. Thời Úy chớp chớp đôi mắt đen nhánh, chỉ cảm thấy lòng bàn tay có chút nóng lên, nhịp tim có chút nhanh.

Diệp Thanh cẩn thận cầm thú bông nho nhỏ trong tay lên nhìn một chút, thú bông được điêu khắc thành hình một cậu bé trong phim hoạt hình, trong tay cầm một quyển sách đang nghiêm túc đọc, hình tượng rất đáng yêu giống như thật, còn dùng thuỷ tinh điêu khắc cơ hồ không hề tỳ vết thông thấu lộng lẫy, tổng thể tiểu thú bông có vẻ rất xinh đẹp.

"Món quà này có vẻ không rẻ, cậu giữ lại đi!", Diệp Thanh chỉ chuẩn bị một quả táo, hiện tại nhận thêm một món quà có chút ngượng ngùng.

"Cậu nhận lấy đi, đây chỉ là món quà Giáng sinh bình thường!"

"Được rồi, cảm ơn!", Diệp Thanh thấy thế đành phải gật đầu nhận lấy, thú bông này quả thật rất đáng yêu, cậu cũng rất thích, sờ đầu thú bông đặt nó ở trên bàn học.

Xuất phát từ tính lịch sự, Diệp Thanh cũng tặng một quả táo Giáng sinh cho Lưu Văn Tuấn, Hoàng Kha Duệ cũng tặng Thời Úy và Lưu Văn Tuấn, còn Lưu Văn Tuấn cái gì cũng không chuẩn bị, dáng vẻ kinh ngạc làm như không biết hôm nay là đêm Giáng sinh, Diệp Thanh và Hoàng Kha Duệ đã sớm đoán được hắn sẽ như vậy, cũng không nói gì.

Đêm Giáng sinh đối với một đám sinh viên thanh xuân dào dạt là náo nhiệt mà vui tươi, mọi người trên cơ bản đều hẹn nhau ra ngoài ăn uống vui chơi.

Nhưng đối với Đinh Vũ Thần mà nói lại hết sức thê thảm, từ khi chia tay Thời Úy tâm trạng hắn rất không tốt, cho dù hắn trăm phương nghìn kế níu giữ cũng không thể kéo Thời Uý trở về, trạng thái kinh tế cũng chuyển biến bất ngờ, hắn vốn dĩ sinh ra trong một gia đình bình thường, trước đây Thời Úy rất hào phóng với hắn, mua quà cho hắn cũng không xót, còn cho hắn tiền tiêu vặt, hắn sớm đã có thói quen ăn xài phung phí, trong khoảng thời gian ngắn quả thực không thể thích ứng với sinh hoạt cằn cỗi như bây giờ.

Buổi tối Diệp Thanh gọi điện thoại cho ông nội, hàn huyên việc nhà nửa giờ sau đó cười cúp điện thoại.

Hoàng Kha Duệ thấy Diệp Thanh nói chuyện điện thoại xong cười nói: "Này! Diệp Thanh, Thời Úy, lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, thuận tiện tìm quán bar chơi một chút nhỉ? Tôi cũng hẹn Lương Tinh cùng đi".

Hôm nay gần như toàn bộ người trong trường đều ra ngoài đi chơi, Diệp Thanh suy nghĩ rồi gật đầu: "Khả năng rất đông người, cũng đúng, đi ra ngoài dạo một chút!".

Nói xong Diệp Thanh quay đầu nhìn về phía Thời Úy: "Cậu đi không?".

"Đi", Thời Úy nhìn Diệp Thanh gật đầu nói: "Hôm nay chắc chắn rất đông người, chúng ta bây giờ đi ra ngoài ăn cơm có thể không đặt được chỗ, không bằng tôi đặt một nhà ăn chúng ta cùng đi ăn?".

Hoàng Kha Duệ nghe xong vội vàng gật đầu: "Vậy thật tốt quá, tôi dám khẳng định nếu lúc này chúng ta đi ra ngoài tìm nhà ăn, chắc chắn xếp hàng cũng phải một hai tiếng, nếu Thời Úy có thể đặt bàn vậy cậu hỗ trợ đặt đi".

"Được", Thời Úy lấy điện thoại gọi đi, chỉ chốc lát sau nói với hai người: "Đặt rồi, đợi chút trực tiếp ngồi xe tôi đi".

Hoàng Kha Duệ chép chép miệng vẻ mặt hâm mộ: "Aizzz, tư bản chủ nghĩa vạn ác, trong lúc cậu ra cửa dùng xe bốn bánh, tôi còn đang dùng hai cái đùi đáng thương".

Diệp Thanh nghe vậy không khỏi bật cười, đưa ra sáng kiến nói: "Vậy chi bằng cậu làm công cho Thời Úy, để ông chủ Thời cũng cho cậu một chiếc xe".

Thời Úy cũng cong khóe miệng, gương mặt lạnh lùng nhìn Hoàng Kha Duệ gật đầu, ý bảo cậu ta phương pháp này khả thi.

"Hiện tại tôi không có năng lực đó", Hoàng Kha Duệ nói với vẻ mặt cay đắng: "Tôi hiện tại không có tinh lực làm công, bài chuyên ngành rất nhiều vấn đề cũng chưa hiểu, công việc nghỉ hè còn kém không nhiều lắm, hoặc là chờ tôi tốt nghiệp không được tôi sẽ đến với cậu, nhưng cậu đừng ghét bỏ tôi".

"Được", Thời Úy nói: "Chỉ cần cậu tới tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu sắp xếp công việc, hơn nữa hiện tại những vấn đề cậu không rõ trong bài chuyên ngành cũng có thể hỏi tôi, tôi rảnh sẽ giảng giải cho cậu một chút".

"Thật vậy sao? Tôi quá cảm động!", Hoàng Kha Duệ dùng bàn tay thô tráng xoa xoa đôi mắt, gương mặt hàm hậu đoan chính treo đầy cảm động: "Thời Úy, cậu thật sự quá tốt".

Diệp Thanh bị Hoàng Kha Duệ chọc cười, cũng nói với cậu ta: "Lúc Thời Úy không rảnh cậu cũng có thể tới hỏi tôi".

"Ừ ừ, được!", Hoàng Kha Duệ gật đầu vui vẻ nói: "Có hai học bá đại thần các cậu dạy tôi, tôi khả năng lập tức leo tới đỉnh cao nhân sinh".

Diệp Thanh lại lần nữa bị Hoàng Kha Duệ chọc cười, Hoàng Kha Duệ vóc người cao lớn có chút hàm hậu đoan chính, bộ dáng khi nói những lời này luôn có một loại cảm giác vui mừng.

Thời Uý ở bên cạnh ánh mắt dừng lại trên gương mặt mỉm cười của Diệp Thanh, khóe miệng cũng bất giác cong lên, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng cũng toả ra một tia nhu hòa.

Ba người đi xuống dưới lầu ký túc xá của Lương Tinh, chờ Lương Tinh xuống dưới sau đó Thời Úy đi lái xe, bọn họ hẹn ở cửa nam chờ Thời Úy lái xe tới.

Một lát sau Thời Úy lái một chiếc Aston Martin DBX SUV tới.

"Oa, xe này đẹp quá", bộ dạng Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh đều giống như thấy mỹ nữ, hận không thể đi lên sờ sờ chạm chạm.

Thời Úy ra tiếng nói: "Lên xe!", Nói xong nhìn Diệp Thanh bên cạnh nói: "Cậu muốn ngồi phía trước không?".

Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh đã ngồi vào ghế sau, ghế sau ba người ngồi cũng rộng rãi, Diệp Thanh vốn dĩ cũng chuẩn bị ngồi phía sau, nghe Thời Úy nói vậy thì dừng lại, đi tới phía trước ngồi vào vị trí ghế phụ.

Nhà ăn mà Thời Uý đặt toạ lạc trên đỉnh nột toà nhà, trên tầng 60, cửa sổ sát đất trong suốt cho phép mọi người có thể thấy rõ cảnh sắc bên dưới toà nhà cao tầng, khung cảnh vô cùng ưu nhã tinh xảo.

Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh trong khoảng thời gian ngắn đều có chút chấn động cùng câu nệ, còn Diệp Thanh vẫn luôn bình tĩnh tự nhiên, điều kiện nhà cậu cũng không kém, tất nhiên sẽ không bởi vậy mà luống cuống.

Lương Tinh lặng lẽ chọc chọc Diệp Thanh và Hoàng Kha Duệ: "Nơi này cũng quá xa hoa đi, chúng ta chờ lát nữa sẽ không bị ăn tới nghèo chứ".

Diệp Thanh có chút buồn cười an ủi cậu ta: "Sẽ không, đợi chút tôi mời khách, các cậu cứ việc ăn, không cần nghĩ nhiều như vậy".

Lương Tinh vội vàng nói: "Như vậy sao được, nơi này khẳng định tốn không ít tiền, chúng ta vẫn là AA đi".

Hoàng Kha Duệ ở bên cạnh cũng vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta có thể AA".

Thời Uý đi ở phía trước nghe thấy ba người nhỏ giọng nói chuyện, nói: "Các cậu không cần AA, tôi mời khách là được, lần sau các cậu lại mời tôi ăn món khác".

Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh đều còn có chút ngượng ngùng: "Như vậy sao được, nơi này nhìn phải tốn không ít tiền, chúng ta vẫn là AA đi".

Thời Úy đương nhiên biết hai người bọn họ không muốn chiếm tiện nghi mình, liền nói: "Hôm nay đêm Giáng sinh, chúng ta hiếm khi tụ ở bên nhau, tôi muốn tìm một nơi thật tốt để các cậu đều có khoảng thời gian vui vẻ một chút, các cậu cũng đừng cự tuyệt, hơn nữa, các cậu cũng biết tôi tiền nhiều xài không hết".

Nói xong cậu ta lại bình tĩnh nói: "Hơn nữa đây là sản nghiệp nhà tôi, chúng ta ăn cơm không cần tiền".

"Hả? Nhà cậu à, thổ hào à!", Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh vô cùng khiếp sợ, còn Diệp Thanh chỉ có chút kinh ngạc, sản nghiệp Thời gia trải rộng khắp nơi trên toàn thế giới, cho nên cậu cũng không quá bất ngờ.

Dọc theo đường đi Thời Úy ánh mắt gần như đều đặt ở trên người Diệp Thanh, từ khi khôi phục độc thân, ánh mắt cậu ta luôn nhịn không được dừng ở trên người Diệp Thanh, cảm giác hơi chút động tâm với Diệp Thanh cũng càng ngày càng nhiều, có khi một cái mỉm cười đơn giản của Diệp Thanh cũng có thể khiến cậu ta tim đập như trống.

Cảm giác đó xưa nay chưa từng có làm cậu ta có chút không thể thích ứng lại vô pháp kháng cự, tất cả cảm giác chỉ cần gặp phải Diệp Thanh đều bị phóng đại vô hạn, ánh mắt cậu ta không biết từ khi nào đã không thể dời khỏi người đối phương, chỉ có thể bất động thanh sắc ẩn nhẫn hướng cậu bày ra một tấm lưới, chờ mong có một ngày có thể chậm rãi phá kén.

Thời Uý, người chưa từng quan tâm đến đêm Giáng sinh, bởi vì có Diệp Thanh ở bên, đột nhiên cảm thấy ngày hội này trở nên tốt đẹp chưa từng có.

Dưới sự cố tình sắp xếp của cậu ta, Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh ngồi cùng nhau, còn cậu ta ngồi cùng Diệp Thanh, Diệp Thanh ngồi ở bên cạnh cậu ta giống như ngồi ở ghế phụ lúc nãy, điều này mang đến cho cậu ta có một niềm vui sướng thầm kín, lồng ngực nóng bỏng như lửa.

Hiện tại cậu ta đã có thể dần dần hiểu được tình cảm giữa phụ thân và mẫu thân của mình, thì ra tình yêu chân chính thật sự nùng liệt như vậy, làm người ta không thể cưỡng lại cũng không thể ngăn cản.

______________________

Editor có lời muốn nói: Vâng...tiền nhiều xài không hết...có ai hơn anh nữa đâu anh Uý!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play