Lý Đạc Nghị rót một ly rượu mạnh đặt ở trước mặt Đinh Vũ Thần, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Nghe nói sáng hôm nay cậu đánh Diệp Thanh một bạt tai phải không?".

Đinh Vũ Thần kinh ngạc nói: "Sao cậu biết?" Lúc Lý Đạc Nghị đi tìm Diệp Thanh nhìn thấy tổn thương trên mặt cậu, sau đó hỏi Lưu Văn Tuấn mới biết được, nhưng hắn dĩ nhiên sẽ không nói cho Đinh Vũ Thần, chỉ lạnh lùng nói: "Uống hết ly rượu trên bàn này!".

Đinh Vũ Thần nhíu mày nhìn Lý Đạc Nghị: "Cậu thích Diệp Thanh có phải hay không? Bởi vì tôi đánh hắn cho nên trả thù tôi? Tôi nói cho cậu biết đó chính là tên tiện nhân, hắn câu dẫn bạn trai tôi!".

"Hừ! Nói đến đê tiện có người có thể so sánh với cậu sao? Cậu cũng xứng so với Diệp Thanh? Tôi khuyên cậu tốt nhất ngậm miệng lại, tôi bảo cậu uống liền uống, bằng không bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Thời Úy, kể cho cậu ta nghe một chút chuyện xảy ra giữa chúng ta".

"Đừng, tôi uống!", Đinh Vũ Thần kinh hãi, lập tức bưng ly lên nhíu mày uống lên, trong lòng càng thêm oán hận Diệp Thanh, Diệp Thanh, đều là bởi vì hắn, đều là bởi vì hắn sự tình mới có thể biến thành như vậy, thứ hồ ly tinh.

Lúc trước hắn bởi vì ăn dấm Diệp Thanh và Thời Úy cho nên mới đi ra ngoài uống rượu, sau đó gặp Lý Đạc Nghị nên mới có thể phát sinh loại chuyện này, hiện tại cũng là bởi vì Diệp Thanh nên mới cãi nhau với Thời Úy, bị Lý Đạc Nghị uy hiếp, hắn hiện tại quả thực hận chết Diệp Thanh.

Một ly rượu mạnh xuống bụng, đầu Đinh Vũ Thần đã có chút choáng váng, Lý Đạc Nghị lạnh mặt lại lần nữa rót một ly rượu mạnh đặt ở trước mặt hắn, trực tiếp nói một câu: "Uống!".

Đinh Vũ Thần cắn răng lại lần nữa bưng chén rượu uống lên, hết một ly Lý Đạc Nghị lại lần nữa rót tiếp một ly cho hắn, uống liên tiếp 4 ly rượu mạnh, Đinh Vũ Thần cả người đã mê man mềm mại ngã xuống bàn.

Cố Trường Phong nhìn Đinh Vũ Thần nằm trên bàn hỏi Lý Đạc Nghị: "Say?".

"Không sai biệt lắm, còn có ý thức!"

"Ha ha, vậy cậu còn không mang người đi hưởng thụ đi, đây chính là bạn trai Thời Úy đấy!"

Lý Đạc Nghị cười trào phúng: "Bạn trai Thời Úy thì thế nào, cũng chỉ như vậy, nam thần của tôi cũng giống cậu, là Diệp Thanh".

Cố Trường Phong nhớ tới Diệp Thanh cũng thật tiếc nuối, có lòng tốt nhắc nhở Lý Đạc Nghị: "Cậu cũng đừng nghĩ tới Diệp Thanh, sau lưng cậu ta có người, tôi khuyên cậu đừng có ý gì với cậu ta, cậu không thể trêu vào đâu!".

"Tôi biết rồi!", Lý Đạc Nghị trong lòng kinh ngạc, người có thể khiến Cố Trường Phong nói không thể trêu vào hắn dĩ nhiên càng không dám chọc, trong lòng nhất thời mất mát không thôi, hắn còn muốn tiếp tục theo đuổi Diệp Thanh, xem ra có lẽ không có cơ hội.

Nghĩ đến việc lát nữa phải làm, Lý Đạc Nghị hỏi Cố Trường Phong: "Thời Uý chúng ta cũng đắc tội không nổi, việc này sẽ không làm Thời Úy trả thù tôi chứ?".

"Cậu yên tâm đi", Cố Trường Phong cười tự tin: "Với cá tính kiêu ngạo của Thời Uý, hắn sẽ khinh thường so đo với cậu".

"Vậy chuyện cậu đáp ứng với tôi cũng phải nhớ rõ đừng quên mất"

"Yên tâm"

Nghe Cố Trường Phong hồi đáp, Lý Đạc Nghị đứng lên, một tay ôm Đinh Vũ Thần đi về hướng thang máy, Cố Trường Phong ở phía sau nhìn bóng dáng hai người đi xa cười cong khóe miệng, cầm di động gửi tin nhắn cho Thời Úy.

Bối cảnh nhà Thời Úy cũng thâm hậu hơn Cố gia, Cố Trường Phong trước đó bị Thời Úy khiêu khích vài lần, đã sớm muốn trả thù Thời Úy, đáng tiếc không đủ thực lực, chỉ có thể nghĩ ra loại biện pháp ghê tởm đối phương.

Buổi tối hơn 8 giờ, Thời Úy ở trong thư phòng nhà mình lật xem văn kiện công ty, lúc này điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng, là một tin nhắn xa lạ gửi tới.

Cậu ta cầm điện thoại nhìn một chút, chỉ thấy trên đó viết: ' Đinh Vũ Thần ở A135 khách sạn Quân Duyệt', phía sau còn đính kèm một icon gương mặt tươi cười ác liệt.

Đối phương sao lại quen biết Đinh Vũ Thần? Thời Úy nhíu mày trực tiếp gọi điện thoại cho đối phương, sau khi gọi đi phía đối diện liền biến thành không kết nối, căn bản không gọi được.

Tin nhắn khó hiểu này làm Thời Úy nhận ra một tia hơi thở không giống bình thường, khuôn mặt tuấn tú phủ một ít sương lạnh.

Cậu ta móc di động ra gọi cho Đinh Vũ Thần, từng tiếng chuông qua đi trước sau không có người nhận, cậu ta lại gọi điện thoại cho bạn cùng phòng ký túc xá với Đinh Vũ Thần, đối phương cũng chứng thực Đinh Vũ Thần giờ phút này cũng không ở ký túc xá.

Thời Úy trong lòng lập tức căng thẳng, cầm áo khoác lên đi xuống dưới lầu, cũng không kêu tài xế, tự mình lái xe tới khách sạn Quân Duyệt.

Mà bên kia, Lý Đạc Nghị sau khi đưa Đinh Vũ Thần tới khách sạn, khép hờ cửa phòng cũng không đóng chặt, nếu Thời Úy không vào được thì làm sao xem được cuộc vui.

Đinh Vũ Thần mơ màng bị Lý Đạc Nghị kéo vào phòng tắm, dòng nước lạnh lẽo lập tức xối từ trên đầu xuống dưới.

"A!"

Đinh Vũ Thần bị kích thích giật mình một cái, ngay lập tức thanh tỉnh không ít, nhìn Lý Đạc Nghị ở trước mặt kinh sợ: "Cậu muốn làm gì?".

Lý Đạc Nghị cũng không nói lời nào, trực tiếp cởi hết quần áo điều chỉnh nước ấm tắm rửa, sau đó mới nói với Đinh Vũ Thần: "Tự mình cởi quần áo ra đi, cho cậu mười phút, bằng không tôi liền gọi điện cho Thời Úy".

"Đừng!", Đinh Vũ Thần kinh hãi, có chút không biết lựa chọn như thế nào, một lát sau vẫn đành cởi hết quần áo đi ra ngoài.

Lý Đạc Nghị trực tiếp khoả thân trần trụi nằm ở trên giường, cầm điện thoại xem thời gian, thấy Đinh Vũ Thần bọc khăn tắm đi ra liền nói: "Tự mình đi lên!".

Nhìn dáng vẻ Lý Đạc Nghị, Đinh Vũ Thần vừa sợ hãi vừa phẫn nộ hỏi hắn ta: "Đi lên làm gì? Cậu không thể buông tha tôi sao?".

Lý Đạc Nghị cười một cái, lạnh lùng nói: "Làm gì? Đương nhiên là làm chuyện nên làm! Tôi muốn chính cậu chủ động đi lên, nếu không tôi liền nói chuyện của chúng ta cho Thời Úy".

"Cậu không biết xấu hổ!", Đinh Vũ Thần tức giận không chịu nổi, nhặt quần áo để ở một bên chuẩn bị mặc vào, Lý Đạc Nghị nói thẳng: "Cậu có thể đi, cậu đi rồi tôi sẽ gọi điện thoại cho Thời Úy nói rõ ràng chuyện của chúng ta, chính cậu lựa chọn, nếu không liền tự mình đi lên, nếu không nghe lời tôi sẽ gọi cho Thời Úy, cậu nghĩ cho kỹ!".

"Cậu....", Đinh Vũ Thần tức giận hốc mắt đỏ bừng, do dự không ngừng, hắn sợ Lý Đạc Nghị nói cho Thời Úy biết chuyện kia, nếu Thời Úy biết hai người bọn họ sẽ xong đời, hắn yêu Thời Uý như vậy, căn bản luyến tiếc buông bỏ cậu ta, cũng không có khả năng mất đi cậu ta, cuối cùng hắn từ từ buông quần áo trong tay, đi đến trên giường......

Thời Úy chạy tới khách sạn đã là hơn 9 giờ tối, hôm nay từ sau khi cậu ta và Đinh Vũ Thần cãi nhau vẫn chưa gọi điện thoại cho hắn, hiện giờ đột nhiên nhận được một tin nhắn như vậy, khó tránh khỏi lo lắng Đinh Vũ Thần có phải đã xảy ra chuyện gì.

Cậu ta cau mày nôn nóng bước tới thang máy lên tầng 13, nhìn số phòng sau đó bước nhanh tới phòng A135, nhưng lúc cậu ta đi đến cửa phòng A135, mơ hồ nghe thấy một ít giọng nói khác nhau phát ra từ trong phòng, trong lòng căng thẳng trực tiếp đẩy cánh cửa đang khéo hờ khép ra.

Sau khi cửa mở cảnh tượng đập vào mắt quả thực làm Thời Úy không thể tin nổi lại vừa giận tím mặt, chỉ thấy Đinh Vũ Thần cả người không quần áo, thân thể ngồi trên người một người đàn ông, trong miệng nhỏ giọng ô ô rên rỉ, hai người đang làm gì không cần nói cũng biết.

Gương mặt Thời Úy lập tức xanh mét, lửa giận cùng thất vọng chán ghét toàn bộ nổi lên, cậu ta nhìn Đinh Vũ Thần vẫn không hề phát giác, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy người này vậy, rất xa lạ.

Lý Đạc Nghị đã phát hiện Thời Úy từ lúc đối phương tiến vào, cho đến lúc này hắn mới làm bộ bị phát hiện giật mình nhìn về phía Thời Úy, Đinh Vũ Thần phát hiện động tĩnh của Lý Đạc Nghị xoay người vừa thấy ngay lập tức sợ tới mức hồn thiếu chút nữa bay mất, vội vàng bọc chăn ngã lộn nhào từ trên giường bò xuống dưới, nói với Thời Úy: "Thời... Thời Úy, cậu nghe tôi giải thích, sự tình không phải như cậu nghĩ!".

Thời Úy nhíu mày nhìn Đinh Vũ Thần chật vật mặt đầy nước mắt, giọng lạnh đến dọa người: "Cậu không cần giải thích, từ nay về sau cậu và tôi không còn bất kỳ quan hệ gì".

Đinh Vũ Thần vội vàng dùng tay giữ lấy Thời Úy, lại bị Thời Úy tránh đi giống như tránh virus, cậu ta lạnh lùng nhìn vào mắt người trước mặt, trong lòng cảm thấy thật hoang đường.

Người mà cậu ta dốc lòng che chở đi tín nhiệm thế mà có thể làm ra loại chuyện này sau lưng cậu ta, làm cho cậu ta không chỉ chán ghét cũng càng thêm ghê tởm. Có thói sạch sẽ trong tình cảm, cậu ta quyết định từ giờ khắc này sẽ phân rõ giới hạn với Đinh Vũ Thần, không bao giờ muốn nhìn lại hắn nữa.

Thời Úy cũng lười nói lời vô ích với Đinh Vũ Thần và Lý Đạc Nghị, chán ghét cùng tính kiêu ngạo khiến cậu ta khinh thường dây dưa ầm ĩ với hai người này, trực tiếp hất tay áo rời đi, cũng không màng Đinh Vũ Thần ở phía sau kêu khóc.

Ra khỏi cửa, tâm trạng Thời Úy vừa loạn vừa buồn phiền, trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện hình ảnh vừa rồi nhìn thấy, khiến cậu ta ghê tởm không chịu nổi.

Cậu ta mở cửa xe ngồi vào trong xe, cũng không lập tức khởi động xe, khuôn mặt lạnh như băng.

Lúc này điện thoại cậu ta đột nhiên vang lên, Thời Úy cầm lên nhìn, không ngờ là mẫu thân nhà mình gọi tới, liền nghe máy.

Điện thoại sau khi tiếp thông mẹ Thời bên kia lại hỏi: "Vừa rồi nghe Trọng quản gia nói con vội vã đi ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì sao?".

Thời Úy ngữ khí có chút trầm thấp trả lời: "Dạ, ra ngoài có chút việc!"

Mẹ Thời rất mẫn cảm nhận ra Thời Úy cảm xúc tựa hồ có chút không đúng, hỏi: "Có thể nói cho mẹ biết là chuyện gì không? Nghe giọng con hình như không vui!".

Thời Úy tạm dừng một chút mới đáp: "Vâng, con vừa mới chia tay với Đinh Vũ Thần!"

"Hả? Là vì chuyện gì vậy?", Mẹ Thời có chút kinh ngạc, Thời Úy và Đinh Vũ Thần ở bên nhau hơn hai năm, tuy rằng bà không phải đặc biệt xem trọng tình cảm của hai người, nhưng Thời Úy và Đinh Vũ Thần ở chung cũng tính là hài hòa, bà lại luôn luôn không can thiệp chuyện của con, liền để con mình tự do yêu đương.

Thời Úy cũng không tính toán đem chuyện vừa rồi nói cho mẹ Thời biết, mẹ Thời cũng là người bao che con cái, nếu nghe được chuyện xảy ra vừa rồi chắc chắn sẽ rất tức giận, nhưng cậu ta cũng không tính hoàn toàn không nói cho mẹ Thời, liền ngắn gọn nói: "Cậu ta ngoại tình, cho nên con liền chia tay với cậu ta!".

Mẹ Thời ở bên kia điện thoại kinh ngạc một hồi, quả nhiên tức giận nói: "Đã vậy thì đừng lui tới với cậu ta nữa, mẹ nghĩ đến hai người các con sẽ có lúc quan niệm không hợp, tư tưởng cậu ta còn có chút ấu trĩ, nhưng mẹ thật không ngờ Đinh Vũ Thần này lại còn dám ngoại tình, loại người này không cần cũng được!".

Nghe thấy ở bên kia điện thoại mẹ Thời rất tức giận, Thời Úy lại không tức giận tới như vậy, an ủi nói: Vâng! Đừng nóng giận, con về sau sẽ không liên hệ cậu ta nữa".

"Ừ!", mẹ Thời ngữ khí còn có chút bất mãn và lo lắng: "Úy Uý, con hiện tại có khỏe không?"

"Khá tốt, mẹ không cần lo lắng cho con!"

"Ừ, mẹ biết, con có thể sẽ tức giận khó có thể tin, nhưng càng chán ghét hơn đúng không?"

Thời Úy có chút nghi hoặc: "Đúng vậy, con cảm giác rất ghê tởm, không bao giờ muốn nhìn thấy cậu ta!".

"Vậy con khổ sở không?"

"....."

Thời Úy trầm mặc một chút, bên kia mẹ Thời cười nói: "Vậy thì đúng rồi, kỳ thật mẹ vẫn luôn cho rằng con đối với Đinh Vũ Thần không phải tình yêu".

________________________

Tác giả có lời muốn nói: Mấy chương gần đây số lượng từ cũng không tệ lắm nha, có bảo bảo duy trì ủng hộ một chút hay không, hoan nghênh để lại bình luận nhé!

Editor có lời muốn nói: Muốn vỗ tay cho LĐN, hết thời yêu đương rồi, đến thời kỳ Uý Uý của chúng ta dần nhận ra tình yêu nằm ở chốn nào...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play