Cho nên bây giờ lên tin tức Hồ Trân Trân cũng không kinh ngạc cho lắm.

“Anh đọc cho tôi nghe đi.”

Cô không nhận máy tính bảng, mà nói gì đó rồi lơ đãng nhìn vật trên tay mình.

Nhưng mà, rất nhanh cô đã cảm thấy hối hận.

“Hồ tiểu thư là một vị doanh nhân yêu nước ưu tú, trước khi tham gia buổi đấu giá cô ấy đã gọi cho tôi, và bày tỏ ý định sẽ mua lại Quả Bóng Ma……”

Hồ Trân Trân vừa nghe xong hai câu này, da gà trên cánh tay cũng đã nổi lên.

Có đôi khi mọi người cũng không thể nghe quá nhiều lời khen về bản thân.

Về việc nhận mấy lời khen thế này thì cần phải có da mặt dày một chút.

Cô vội vàng ngăn cản Trần Khai: “Khoan, vẫn là đừng đọc thì hơn, tôi chỉ cần biết giám đốc Lý khen tôi là được rồi.”

Hồ Trân Trân đang cầm mấy cái văn kiện trên tay.

Lộ Dã đã nói cho cô biết trước, Hồ Trân Trân xem qua một chút rồi sau đó ký tên vào những văn kiện đó.

“Đem cái này đưa cho đạo diễn Lộ, anh ta đang cần gấp.”

Thư ký im lặng đứng trước mặt Trần Khai sau đó nhận văn kiện rồi nói: “Được, bà chủ.”

Dạo gần đây Lộ Dã khá bận nên đã mấy ngày rồi Hồ Trân Trân không gặp được cậu ta.

Lôi Đào cũng như thế.

Hai người hoàn toàn bị mắc kẹt trong biển của công tác hậu kỳ, thỉnh thoảng vì chút bất đồng quan điểm mà cãi nhau một trận.

Hồ Trân Trân đã nghe được tất cả những điều này từ giám đốc sản xuất đang giám sát công việc ở đó, còn cụ thể công tác hậu kỳ đến đâu rồi thì cô không rõ lắm do cô không đến đó xem.

Gần đây cô cũng có rất nhiều việc bận.

Sau khi ra nước ngoài một thời gian, thì đống văn kiện đã chất đầy trên bàn cô rồi.

Sau khi bận rộn suốt hai ngày, Hồ Trân Trân mới giải quyết xong đống văn kiện trên bàn.

Theo lý mà nói hai ngày này cũng đủ để những cư dân mạng đang xôn xao với sự kiện Quả Bóng Ma bình tĩnh lại rồi.

Nên Hồ Trân Trân mới tự tin lên mạng, nhưng không ngờ…

Cô đã vui mừng quá sớm.

Sự việc không những không bị lãng quên mà nó ngày càng nghiêm trọng hơn.

[Hồ tổng thật tuyệt vời! Hồ tổng đỉnh quá! Tôi sẽ làm biểu ngữ cho Hồ tổng.]

[Ôi má ơi! Nghe nói Hồ tổng chi đến chín chữ số, chín chữ số đấy cả nhà ơi!]

[Ngay cả Minh tệ tôi cũng không thấy nhiều như vậy, hôm nay khi nhìn thấy mấy con số do account marketing đưa ra thì tôi có chút choáng váng.]

[Nhờ có phúc của chị Hồ mà lần đầu tiên tôi biết được có một món đồ giá trị cao như vậy đấy.]

[Nghe nói tranh của Cao Phàm cũng ở buổi đấu giá đó đã bị một doanh nhân nước ngoài mua rồi, tôi cũng muốn nhìn xem tranh thật sẽ như thế nào!]

Hồ Trân Trân nhìn những điều này nhưng cũng chẳng rõ tại sao những chuyện này còn chưa qua đi.

Nói như vậy, nếu loại tin tức này nổi tiếng trong cỡ một ngày rưỡi, dù sao thì hầu hết mọi người đều không biết quá nhiều đến Quả Bóng Ma, khi nhìn thấy mục hotsearch đấy thì chắc cũng không nhấn vào xem.

Chỉ có hiểu biết về những di tích lịch sự, hiểu biết về đồ cổ thì mới nhấn vào xem qua nhiều lần mà thôi.

Trong lòng Hồ Trân Trân hiểu rất rõ, lần này cô lên hotsearch vì làm chuyện tốt bên phía chính phủ thấy được nên cũng đẩy chuyện này lên.

Nhưng cũng không đến mức hai ba ngày chứ đúng không?

Cô tiếp tục lướt xuống dưới xem với sự bối rối, cuối cùng cũng phát hiện nguyên nhân tại sao chuyện này vẫn còn nổi tiếng như vậy.

Ken.

Lại là do anh ta.

Hồ Trân Trân thật sự không ngờ chuyện này lại có quan hệ với anh ta.

Nói một cách đơn giản hơn sau khi Hồ Trân Trân giao quả bóng ma cho giám đốc Lý xong, thì ‘Bản Tin Thời Sự’ vào ban đêm đã đến phỏng vấn giám đốc Lý.

Cuộc phỏng vấn năm phút rất đơn giản, nhưng giám đốc Lý đã dành hết bốn phút để khen ngợi Hồ Trân Trân.

Sau khi ‘Bản Tin Thời Sự’ được phát sóng không lâu, kênh truyền hình quốc tế cũng phát sóng một bản tin giống vậy.

Ken là người được phỏng vấn trong bản tin này, anh ta cũng đã nói về Hồ Trân Trân rất nhiều trong cuộc phỏng vấn ấy.

[Lúc đó thấy Hồ thích như vậy nên tôi mới quyết định không cạnh tranh với cô ấy, nhưng không ngờ sau khi vào tay cô ấy nó lại được đưa đến viện bảo tàng, xem ra sau này khi đến nước Z tôi cũng phải đến bảo tàng xem qua nó một lần mới được.]

Sau khi phát sóng, những lời nói của anh đã được cư dân mạng dịch lại rồi đăng lên Weibo.

[Hoá ra chị Hồ quen biết anh ta sao.]

[Ken là một công tử tay chơi nổi tiếng ở nước M, làm sao chị Hồ quen được anh ta vậy?]

[Người giàu đều có một vòng tròn xã hội cả, có quen biết cũng đâu có gì lạ đâu, cũng chẳng phải là yêu đương.]

Khi nhìn thấy bình luận này Hồ Trân Trân cũng thấy khá đúng.

Đúng vậy cũng đâu phải là yêu đương đâu, cũng chỉ là quen biết thôi mà đâu có gì đáng để thảo luận đâu chứ.

Cô nghĩ như vậy nên tiếp tục lướt xuống để xem, cũng chẳng biết nguyên nhân tại sao sức nóng của chuyện này vẫn chưa giảm.

Cũng không biết một cư dân mạng sợ chuyện chưa đủ nổi hay sao còn để lại một bình luận trên Weibo của Ken.

[Ken anh quen biết Hồ sao, hai người đang hẹn hò à?]

Người đó hỏi cũng thôi đi vậy mà Ken cũng trả lời vấn đề này.

[Hồ là một người con gái xinh đẹp nhưng chúng tôi không có hẹn hò, nếu cô ấy đồng ý thì chúng tôi cũng có thể hẹn hò.]

Bình luận này đã khiến mọi chuyện càng rối tung rối mù hơn.

Chưa nói đến cư dân mạng, ngay cả Hồ Trân Trân khi nhìn thấy bình luận này đầu cũng có chút đau.

“Tên Ken này sợ mọi chuyện chưa đủ loạn hay sao!”

Khóe miệng cô giật giật, chuẩn bị lên mạng để bác bỏ tin đồn này.

Nhưng còn chưa đợi cô rời khỏi bài viết này, thì mọi chuyện phía sau càng khiến cô cảm thấy thần kỳ hơn.

Hồ Trân Trân còn chưa trả lời lại thì có người đã trả lời giúp cô rồi.

Người này Hồ Trân Trân cũng quen biết.

Là người đã giúp cô khi ở Mente - Lâm Bắc.

Nói chính xác hơn là Lâm Bắc người khoác lên cái áo ca sĩ với nghệ danh L.lin.

Độ nổi tiếng của anh ta ở nước Z không quá cao, nhưng đối với cư dân mạng nước ngoài mà nói, anh là ngôi sao mới nổi rất ưu tú trong làng nhạc.

[L.lin: Hồ và Ken cũng không phải loại quan hệ này đâu, họ chỉ là bạn bè bình thường thôi.]

Điều này không có gì sai và cũng khá đúng.

Nhưng từ trong miệng của vị L.lin ngôi sao mới nổi gần đây, thì đó mới là vấn đề.

Ban đầu họ cũng không chú ý đến điều này, chỉ chú ý đến việc này khi nhìn thấy ngoại hình của anh ta mà thôi, nên đồng thời mới chú ý đến Hồ Trân Trân.

Nhưng khi nhìn thấy điều này Hồ Trân Trân chỉ muốn thở dài.

“Hai tên này gây phiền phức quá đi mất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play