Ngôi nhà dành cho những “người” cơ bản không còn tồn tại của Hidari Shoutaro.

Chương 2: Best Match!: Thám tử và bộ đôi.


2 tháng


“Nè, tôi về rồi đây!”

“Cuối cùng cũng về, Shoutaro, bọn này đói lắm rồi và đang - Ủa, mấy người này là ai đây?!” Akiko rít lên, chỉ vào hai người rũ rượi miễn cưỡng bước vào trụ sở - nhà cô.

Shoutaro chạy tới chỗ Akiko, nhanh tay bịt miệng cô lại, trong khi đó Philip vừa lấy túi bánh từ tay Shoutaro vừa nhìn hai người lạ kia với ánh mắt tò mò kinh ngạc. Shoutaro gấp gáp nói: “Im nào, Akiko, cô bình tĩnh lại được không? Tôi thấy hai người này trong tình trạng thê thảm vậy ở công viên… Sao tôi có thể không giúp họ được chứ?”

Cô gái cột tóc đuôi ngựa chớp chớp mắt, nhìn lại hai người lạ kia, ánh mắt cẩn trọng. Đến khi thấy cô đã thả lỏng, Shoutaro mới thả cô ra. “Này, hai người gặp phải chuyện gì vậy?” cô ấy hỏi, dịu dàng hơn nhiều so với mới nãy. “Các anh ổn chứ?”

Một người trong bộ đôi đó gãi đầu cười nhỏ: “Đó… là một câu chuyện dài…”- anh ta nói, vân vê cái áo choàng ngoài màu xanh lục của mình.

“Dù sao thì, tụi này cũng không thể để các anh thê thảm mãi được.” Akiko thở dài sườn sượt. “Nè, Shoutaro, anh đưa họ sang phòng tắm nhé? Tiện đưa họ mấy bộ quần áo luôn?”

Shoutaro cười cười, làm động tác chào quân đội với cô. “Vâng, Sếp!” Biết ngay mà, bản năng làm mẹ của Akiko mạnh thật, nổi dậy ngay và luôn rồi…

“Các, các anh chị không cần phải làm vậy đâu, thật đó-” người còn lại, mái tóc độc lạ màu nâu cháy tết ba bím trên đỉnh lắc lắc, giọng lắp bắp.

Akiko híp mắt lại khiến Shoutaro rùng mình, kéo hai người mới kia ra sau lưng như phản xạ vô điều kiện. “Sẽ tốt hơn nếu mấy cậu nghe lời cô ấy đấy”, anh nói và đưa họ xuống hành lang. Anh mở cửa, đây là  một phòng tắm lát gạch trắng, trong chỉ có một buồng tắm đứng hẹp cùng một cái bồn rửa mặt. “Một trong hai cậu có thể dùng phòng này, còn một phòng khác thì ở đằng kia.” anh chỉ phía xa của hành lang. “Tắm rửa sạch sẽ đi, tôi sẽ để quần áo ở ngoài phòng cho hai cậu.”

Hai người nhìn nhau một hồi, người tóc nâu bỏ cuộc trước, thở dài rồi vào buồng đầu tiên. Người còn lại theo chân Shoutaro xuống dưới hành lang, vào buồng tắm thứ hai. Buồng này rộng hơn một chút và có bồn ngâm. Shoutaro thấy cậu ta vừa vào phòng tắm vừa nhếch miệng cười, đôi mắt lóe lên một cái khi cánh cửa đóng lại. Chà, ra mấy chú là quan hệ kiểu đấy à? – anh nghĩ thầm.

Shoutaro để đống quần áo anh mới lấy trước cửa mỗi phòng tắm như đã hứa rồi trở về phòng chính của trụ sở. Anh bước tới trước máy pha cà phê, đổ lượng bã cho hơn năm phần cà phê vào máy. “Tôi biết hai người định nói gì”, anh nói với tông giọng anh dùng hết sức bình sinh để giữ cho nó “ngầu”, “Tôi lại mềm lòng như trứng half-boiled chứ gì?”

Akiko đảo mắt bông đùa “Ừ, nhưng có bao giờ lòng anh không mềm đâu?”.

“Chà, Shoutaro dễ mềm lòng thì mới là Shoutaro của chúng ta mà.” Philip, người vẫn giữ im lặng từ đầu tới giờ dù đang vô cùng hứng thú với hai người lạ mặt kia, vừa nói vừa cười, hôn phớt lên mặt chàng thám tử “half-boiled”. Shoutaro không nhịn được âm thanh vui sướng không biết nên tả thế nào sâu trong cuống họng mình, đổi lại một ánh nhìn “trìu mến” từ Akiko.

“Mà mặt khác, không biết chuyện gì đã xảy ra nhỉ... Hai người kia ấy?” Akiko hỏi, rót cà phê ra hai cốc. Shoutaro gật đầu. “Phải đấy, họ hoảng cả lên dù tôi chỉ đến đánh thức họ dậy thôi...”, ngừng một chốc, anh nhớ lại điều gì, ngập ngừng nói tiếp: “Hai người đó trông như sẵn sàng để hoặc chạy, hoặc chiến, hoặc cả hai luôn.”.

Ngay khi Shoutaro định nói thêm gì, cửa phòng hé mở, bộ đôi vừa tắm xong bước vào với mái tóc ướt nhẹp và mớ quần áo cũ trên tay. Anh chàng tóc nâu nhìn áo sơ mi nút cổ tím lịm cùng quần âu mà Shoutaro cho anh mượn mà hoài nghi nhân sinh, cố xắn tay áo lên và bỏ khuy cổ, trong khi bạn đồng hành của anh trông có vẻ hài lòng với áo hoodie chùng và quần jean cũ của Philip.

Shoutaro dẫn họ tới đi văng, lấy chỗ quần áo đã cũ sờn kia bỏ vào giỏ đồ chờ giặt. Khi họ ngồi xuống, Akiko đã bày sẵn cà phê và bánh sừng bò trên bàn, Shoutaro và Philip thì tự lấy phần bánh của mình, ngồi đối diện họ. Akiko ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ đằng sau cặp thám tử, trong tay là cốc cà phê riêng và bánh Danish đào của cô.

Bàn trà im lặng một lúc. Không ai động đậy gì, nhìn qua như cảnh phim tĩnh của một buổi thẩm vấn.

“Còn chờ gì nữa, mấy cậu ăn đi chứ?” Shoutaro lên tiếng. Bộ đôi kia nhìn nhau, trong mắt là sự hoài nghi rõ ràng, rồi họ đồng thời cầm bánh lên, ăn một cách dè chừng và miễn cưỡng.

“Thế... các cậu kể chút chuyện về bản thân được không?” Philip hỏi, mắt anh trông hơi điên, làm ra cái nhìn chăm chú mỗi khi anh lên cơn cuồng tìm hiểu vấn đề mới.

“Mắc quái gì tụi này phải kể?” Cậu tóc tôm bật miệng, vụn bánh bay ra theo lời anh nói, “Mà mấy người là ai đã?”

“Tôi tên Hidari Shoutaro, thám tử vùng Fuuto.”. Anh quay sang bên phải: “Bên đây là Philip, cộng sự của tôi, còn cô gái đằng kia là Narumi Akiko, sếp chúng tôi.”

Cậu tóc nâu lại nhướng mày  “Cộng sự... là kiểu người hỗ trợ hả? Hay kiểu cộng sự cả đời?”

Shoutaro nghẹn bánh, Akiko phá lên cười, còn người bạn kia nhíu mày. “Banjou!”, cậu quát khẽ.

“Không sao đâu, câu hỏi được đấy chứ.” Philip thoải mái trả lời. “Chúng tôi đúng là cộng sự thân thiết, làm việc với nhau trong văn phòng này. Nhưng cũng là kiểu cộng sự đường đời mà cậu nói đó.”

“Nói trắng ra thì” Shoutaro đính chính, “Chúng tôi kết hôn rồi”.

“À- à...” Cậu Banjou xìu hẳn xuống vì ngượng.

“Giờ, mấy cậu có định kể về mấy cậu không đây?”. Shoutaro nói, anh bắt đầu nghi ngờ họ sẽ khai man, bịa chuyện. Cứ trông cái cách họ bồn chồn thấp thỏm, nhìn đâu cũng lo lắng như kia là hiểu. Rốt cuộc hai người này đã gặp chuyện gì?

“Tên tôi là Kiryuu Sento” Cậu tóc đen lên tiếng, nói chen trước Banjou “Còn đây là Kiryuu Ryuuga.”

Chà, đã bịa rồi đấy. Shoutarou đưa ra kết luận khi thấy mắt Banjou dại ra sững sờ.

“Ấy, mấy cậu trông có giống nhau tí nào đâu?” Akiko bật thốt ngạc nhiên. “Anh em thật hả? Mà sao nãy cậu gọi cậu kia là Banjou?”

“À, không phải..” Sento nói, má hồng lên đôi chút. “Chúng tôi, ờm, cưới rồi. Chỉ là, à, tôi gọi tên cũ của ảnh theo thói quen thôi.” Shoutaro như xem vở kịch hay, nhìn Sento bất thình lình nắm tay Ryuuga, khiến cậu đầu tôm cũng đỏ mặt. “Chúng tôi, ờm, bỏ nhà ra đi, kiểu thế. Có thể nói là tôi chạy theo trai. Thì, cha mẹ hai nhà khá phản đối chúng tôi bên nhau, ờm, nhưng mà...” Cậu trai nhìn khá tri thức lắp bắp nãy giờ, sắc hồng lan xuống tận cổ, lời nói ra cứ nghèn nghẹn. “Tôi... chỉ là... không sống thiếu anh ấy được. Anh hiểu mà, nhỉ? Chúng tôi, ờm, yêu nhau như nghiện ấy!” Nói rồi, cậu trai nở nụ cười rạng rỡ với người bên cạnh. Chàng đầu tôm nhìn mà ngây ngẩn.

Chỗ này là nói thật lòng. Shoutaro nghĩ, lòng quắn quéo mà mặt tỉnh queo. “Ra vậy”, anh nói bình tĩnh, đầu quay sang Ryuuga. Cậu chàng vẫn nhìn Sento chằm chằm, mắt nở to, biểu cảm vừa sốc, vừa có gì như hy vọng, và... đắm đuối? Ôi giời, cậu ta cũng thích Sento. Mấy tên đầu đất này... Có khi hai tên này còn chưa nhận ra người kia cũng thích mình! Anh nghĩ vậy nhưng cũng không nói gì thêm, nghĩ ngợi làm sao đối đãi hai con người này. Gì thì gì, cũng phải kiểm lại cái này chút...

Akiko quắn quéo ra mặt, khen ngợi thành tiếng trước “tình yêu đích thực” của Banjou và Sento, nhưng Shoutaro biết cô chỉ đang diễn – Akiko không còn dễ lừa như trước nữa, nhất là sau mười năm làm thám tử, chín năm làm vợ của cảnh sát đặc nhiệm và hẳn sáu năm làm mẹ. Biểu cảm của Philip vẫn vậy, nhưng Shoutaro nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt anh, cộng sự của anh đã phát hiện điều gì rồi chăng?

“Được rồi, giờ tôi có chút chuyện cần trao đổi với các bạn tôi, mấy cậu cứ thong thả ăn uống nhé.” Sento và Ryuuga, vẫn đang thẫn thờ, gật gật trả lời Shoutaro. Vẫn còn sốc cơ đấy. Shoutaro nghĩ thầm, đứng lên kéo Philip và Akiko vào hầm bí mật.

---------------------------

Trong lúc đó.

Sento, thiên tài không-gì-không-làm-được, luôn tự tin, thậm chí kiêu căng tới mức hơi thiếu đánh, đang hoảng loạn như chưa bao giờ được hoảng.

Chết mất thôi, sao mình lại nói hai đứa đã cưới nhau chứ? Còn bỏ nhà theo trai? Ôi cái mặt già này không còn chỗ chui rồi... Mà cũng chẳng phải gì to tát, vì Banjou, không, Ryuuga... rất tuyệt vời, ai cưới được ổng là phước ba đời thật. Nhưng mà... dù đã trải qua nhiều chuyện đến thế... Nếu... nếu anh ấy có thể ở bên mình..

Đấy là điều tuyệt nhất thế gian.

Nếu có thể, mình muốn anh... Muốn chúng mình...

Cơ mà hẳn là không thể, anh không thể thích mình được. Không phải thích kiểu đó, anh đã mất tất cả vì mình còn gì. Cả cuộc sống, cả sự nghiệp, cả bạn gái...

Tệ thật. Hẳn mình sẽ hối hận vì điều này.

Nhưng mình không muốn hối hận...

Xin lỗi nhiều, Ryuuga.

---------------------------------

Mặt khác, Ryuuga...

Cũng hoảng loạn không kém.

Não cơ bắp của anh hoạt động quá công suất nãy giờ.

Không thể nào không thể nào không thể nào!!!

Cậu ấy nhìn ra cảm xúc của mình sao?

Mà, nếu cứ tiếp tục theo cậu ấy... không đời nào cậu ấy không nhìn ra, nhỉ. Vì mình... Vì mình muốn cảm nhận.... Mình sẽ làm bất cứ điều gì, vì mình muốn chúng mình... thật sự... Rồi, rồi đến lúc cậu ấy phát hiện ra...

Cậu ấy sẽ rời đi.

Chắc chắn là thế, cậu sẽ rời đi, không muốn nhìn mặt mình nữa, sẽ kinh tởm mình, sẽ gạt bỏ mình...

Mình sẽ lại cô đơn sao?

Không được... Mình không thể... không thể mất cậu ấy nữa... không thể mất cậu ấy lần nào nữa.

Sento.

Đừng bỏ anh mà...

Xin đừng bỏ anh mà đi, Sento...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play