Dung Chi

Chương 1: gặp gỡ


5 ngày


Cuộc đời  Dung Chi vô cùng suôn sẻ. Có phụ mẫu, ca ca hết mực thương yêu, dẫu không phải quyền cao chức trọng gì, nhưng họ lại chiều chuộng, có thứ gì tốt đều dành cho nàng đầu tiên, nâng niu như một nàng công chúa nhỏ. Chẳng thúc ép Dung Chi điều gì. Cũng không thúc ép nàng bất cứ lễ nghi phức tạp gì cả, thả nàng thoải mái rong ruổi với tuổi thơ, vô ưu vô lo tự tại, đôi khi họ phát hiện Dung Chi trèo tường cũng chỉ mắng yêu rồi lại ngầm dung túng cho hành vi. Khi nàng tròn 7 , chỉ một lần mắng cung nữ vì làm vỡ mất chậu hoa yêu quý mà nàng vất vả chăm sóc khó khăn lắm mới thành công - phải biết rằng một tiểu thư đài cát thì khi họ chăm sóc thứ gì đó đã rất hiếm hoi huống chi Dung Chi hết mực chăm lo thì phải biết chậu hoa ấy quan trọng với nàng nhường nào.

  Đó cũng là lần đầu tiên nàng Dung Chi bộc phát tính khí mà  cho người đánh ả - thậm chí muốn giết chết ả.

   Chuyện sẽ rất bình thường nếu ko lan ra ngoài nhưng chẳng hiểu sao diễn biến lại càng nghiêm trọng hơn khi có ai đó đã cố gắng truyền sự việc này đến tai phàm nhân, với tốc độ chóng mặt, thậm chỉ thổi phồng lên Dung Chi là ác bá, máu lạnh, ác độc,… Dung phủ thì bảo mật vốn rất tốt không có khả năng truyền ra, nàng không ngốc, nàng biết có người cố ý hãm hại nhưng lại không biết nàng đã đắc tội với ai. Cũng không thể chỉ trơ mắt đứng nhìn thanh danh cứ thế hỏng bét. Sự ngây thơ của nàng nghĩ vội mình mang oan nên tức tốc đến gặp mẫu thân

 …. 

  Ở một nơi nào đó: 

 “ Bẩm, tôi đã truyền tin tức ngày hôm nay trong Dung phủ ra bên ngoài, một quãng thời gian nữa bá tánh đều sẽ biết ”

“-  Tốt! Ta sẽ cho ả thấy những người đối địch với ta có kết cục như nào."

  Nữ nhân vung tay, ném ả cung nữ thỏi vàng.

 “- Thưởng cho ngươi. Khoảng thời gian tiếp theo, ta muốn thanh danh ả hoàn toàn nát bét. ” 

    Cung nữ khom người, mắt sáng rực nắm chặt thỏi vàng gật đầu liên tục.

    Dung phủ

  -" Huhu… mẫu thân người phải lấy lại công đạo cho nữ nhi! Rõ ràng con không có, chẳng phải chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi ? Nhưng tại sao họ lại đồn đại con như vậy?? Rõ ràng là họ ăn nói không đúng sự thật cơ mà!!"

  Dung Chi mắt mũi lấm lem sụt sịt ghì chặt mẫu thân mà khóc. Nàng không hiểu cũng không muốn hiểu, lúc này chỉ muốn mau chóng được giải oan cho toả nỗi khuất nhục ngày hôm nay, nàng muốn kẻ hãm hại phải trả giá đắt. Nhưng mẫu thân lại chỉ nhíu mày rồi như không điềm nhiên như không vỗ lưng an ủi nàng: 

  “ Dung nhi ngoan, chỉ là chút chuyện không đáng để tâm tới con chỉ cần chuyên tâm vui vẻ mặt kệ sự xỉa xói của bọn họ. Con là một người cao quý không cần thiết phải lo những thứ vặt vãnh này. Con không nên hở tí lại khóc lóc cuống cuồng lên, đồn ra ngoài thì mặt mũi Dung phủ biết để vào đâu đây. Mà này con nhớ kĩ lại xem gần đây con có đắc tội với ai hay chăng?"

  Lúc này nàng mới ngưng khóc, gật đầu ôm mẫu thân. Dẫu rằng uất ức nhưng vẫn nghẹn lại dù sao chút ủy khuất nhỏ nhoi này chẳng là gì so với mặt mũi Dung phủ. Nàng chiêm nghiệm căng khuôn mặt nhỏ cố gắng nhớ lại nhưng chỉ nhớ đến một nữ nhân.

  “Con… con nhớ lần trước chỉ có ả thường dân va phải làm bẩn quần áo nên con chỉ cho người hầu giáo huấn ả nhưng ngoài ra thì không còn ai nữa cả…” 

   Gương mặt Thanh Du ngưng trọng, mày hơi nhíu lại. 

   “- Mặc kệ thực hư ra sao tốt nhất hiện tại con nên an phận ở phủ không nên ra khỏi thì hơn. Sau này hành sự cẩn trọng một chút không nên tùy ý đắc tội kẻo rước hoạ. Nếu thấy nữ nhân kia thì tránh xa một chút.”

  Nàng nhìn thần sắc mẫu thân lúc này biết rõ bản thân đã phạm phải chuyện gì đó cấm kỵ chỉ có thể đồng ý mà gật đầu liên tục với người.

 Tin đồn quái ác là vẫn cứ ngày càng cao xa bay xa không hề có dấu hiệu chấm dứt, khoảng thời gian này nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong Dung phủ chẳng dám đi đâu nữa chờ ngày tin đồn vơi đi.

 Bẵng một thời gian quả thật tin đồn đã lặng xuống, chút chuyện nhỏ này nhanh chóng vùi lấp vào dĩ vãng bởi những tin tức khác. Thay vào đấy là vô vàn tin đồn vô căn cứ về nàng nhưng không rõ là ai tung ra. Thành công bôi đen hoàn toàn thanh danh của Dung Chi. Giờ chỉ cần nhắc lại, ai cũng chỉ sợ hãi- ghét bỏ nói chi giao du.

   Dẫn đến càng lớn Dung Chi càng cô đơn, le loi khó gần hơn thể. Cũng chỉ có thể ở trong phủ bởi khi ra ngoài chỉ nhận lại lời cay nghiệt, chỉ trỏ soi mói dù trong thầm lặng nhưng cũng đủ để Dung Chi khó chịu

 

  Năm nàng tròn 16 thì lại xảy ra biến cố. Sau một chuyến đi xa, khi nàng đang thư thái nghỉ ngơi ở hậu viện thì mẫu thân trở về mang theo một bé gái:

“ - Khả Lạc từ nay sẽ trở thành em gái của con, con nhớ phải đối xử thật tốt với muội ấy thật tốt. Đừng doạ sợ con bé, nó từ trên núi xuống không cha, không mẹ rất đáng thương. Nó còn là ân nhân cứu mạng của ta, lúc ấy phụ thân ngươi không may trúng mũi tên độc, giữa nơi hoang vu rừng núi không một bóng người chính con bé này âm hiểu y dược đến chữa trị mới giúp ông ấy miễn cưỡng nhặt về cái mạng già, đối với ân tình này bọn ta vô cùng cảm kích, thiết thấy hoàn cảnh thương tâm cô liêu không nơi nương tựa của nó ta quyết định nhận làm con xem như con ruột mà nuôi nấng cũng như báo đáp ân tình. Vì vậy, con thu liễm tính tình của bản thân lại nên niệm niệm hảo hảo toàn tâm toàn ý yêu thương, xem Khả Lạc như một gia đình. Mẫu thân không mong cầu chi xa chỉ mong thu liễm cả tính cách một chút, phải biết nhường nhịn thương yêu muội muội hơn".

  Mẫu thân dùng giọng điệu hết sức dịu dàng, nhu mì khuyên can nàng, nàngkhông khỏi chạnh lòng, bà không hề tin nữ nhi của mình, vẫn luôn tin nàng là một người ác độc thực sự. Nàng cũng chỉ có thể tự thôi miên bản thân đây chỉ là vì đứa trẻ đáng thương, ân nhân cứu mạng nên thái độ của mẫu thân mới hoà hoãn như thế thì mới miễn cưỡng tiếp nhận được muội muội này. 

 Đứa bé lấp ló trong tay áo mẫu thân chỉ lộ một cái đầu, có chút e dè nhìn Dung Chi. Khoảnh khắc đôi mắt đen láy của cô bé nhìn nàng, hết sức bất ngờ là giữa gương mặt nhem nhuốc, tóc tai rối bù, quần áo nát bươm. Thân thể rất gầy riêng chỉ đôi mắt ấy rất đỗi xinh đẹp nổi bật vô cùng thiên hướng the vẻ ngây thơ không hề lẫn chút tạp niệm nào, đáng yêu dễ dàng hút mọi loại ánh mắt. 

“ Tỷ… tỷ tỷ…”

  Thanh âm dễ nghe vô cùng, giọng nói yếu ớt ấy không khỏi khiến nàng mủi lòng trước muội muội mới gặp này dẫu sao thì đây là lần đầu tiên ngoài ca, phụ mẫu thì đây là người đầu tiên dùng giọng điệu hoà ái nói chuyện với nàng.

 “ Hân hạnh gặp em, từ nay ta sẽ là tỷ tỷ và em sẽ là muội của tỷ. Ta là Dung Thanh Chi, hi vọng về sau người một nhà chúng ta sẽ yêu thương lẫn nhau". Nàng nhẹ giọng giới thiệu bản thân.

“ Dạ…” 

 

 Tiếng đáp lại rất nhỏ như muỗi đốt vậy nếu không lắng nghe kỹ sẽ không thể nghe thấy bất cứ thanh âm nào. 

 “Nhìn thấy tỷ muội các mới gặp nhau hoà hợp như vậy ta không khỏi yên lòng. Gặp mặt như thế là đủ rồi, ta sẽ đưa Khả Lạc  đến chỗ ở mới, sắm sửa chút quần áo. Dù sao cũng là nữ nhi của ta không thể ăn mặt rách rưới như vậy”.

 Nói là làm, mẫu thân cứ vậy đưa Khả Lạc rời đi. Nàng không khỏi chạnh lòng, dù sao bao năm một mình sung sướng được chiều chuộng đột nhiên sự ưu tiên ấy không còn là của một mình mình nữa thì cũng vô cùng xót xa mất mát. Trong lòng nàng không khỏi dâng trào cơn chán ghét đối với muội muội mới này. Cũng chỉ dừng lại ở mức đó dẫu sao muội muội cũng rất đáng thương, không đáng để thù địch mấy, dù sao cũng chẳng đáng là bao, không nên nhỏ mọn so đo. Nghĩ thế nàng liền an tâm hơn mấy phần, ác cảm cư nhiên mà tiêu tán, an tâm nghỉ ngơi. 

 " Ahhhh…. Cháy!! Cháy rồi!!!…. Ahhhh…." 

   Tiếng hét thất thanh vang vọng, đánh thức Thanh Dung từ trong cơn mê man. Cảm giác nóng bức không biết từ đâu truyền tới, cảm thấy toàn thân đều rất nóng như đang cận kề ngọn lửa vậy.

 Nàng lim dim mở mắt, khi tôi còn chưa rõ sự tình thì ngọn lửa phừng phừng đã bắt đầu lan đến, nó nuốt trọn mọi thứ mãnh liệt lao đến bên tôi. Lúc này nàng gần như đã hoàn toàn tỉnh táo vội nhấc chân lên mà chạy.

 “ Ahh… khụ… khụ… ” 

  Nàng ho sặc sụa bởi khói tràn ngập khắp hậu viện, hậu viện vắng tanh không bóng người chỉ có mỗi nàng gắng sức chạy đến cửa.

  Thiết thấy ngọn lửa kề cận cũng chỉ có thể gắng sức mà chạy nhưng thể lực có hạn, nó thì ngày một dần cạn kiệt, cửa ra gần lắm rồi chỉ một chút thôi, chỉ một chút nữa thôi tôi sẽ hoàn toàn thoát khỏi nơi quái quỷ này nhưng không kịp rồi. Ý thức dần biến mất, phía trước chỉ còn một mảng tối tăm mù mịt.

Phịch…

 

  

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play