Tống Phổ không nghi ngờ lời của Đàm Đài Dập, Đàm Đài Dập bẩm sinh có sức mạnh lớn, võ nghệ siêu phàm, tay không xé hổ cũng không phải là không thể.
Hơn nữa, Đàm Đài Dập là người kiêu ngạo như vậy, cũng coi thường việc nói dối.
Chính vì vậy, Tống Phổ càng nhận thức sâu sắc thêm về Đàm Đài Dập. Chỉ cần Đàm Đài Dập muốn, hắn có thể giết chết cậu chỉ bằng một tay!
Có lẽ vì những lời của Tống Phổ làm Đàm Đài Dập hài lòng, hắn trông có vẻ rất vui vẻ, "Tống khanh, con mèo mà ta tặng ngươi hiện giờ thế nào?"
Tống Phổ nghiêm túc nói: "Bệ hạ yên tâm, thần coi nó như con ruột, tuyệt đối không bạc đãi nó."
Đàm Đài Dập bị cậu chọc cười, "Con ruột? Tống khanh nói quá rồi, dù con mèo đó quý giá nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là súc sinh, không cần quá nuông chiều."
Trong lòng Tống Phổ thầm nghĩ, lần trước ngài nói nếu thiếu một sợi lông sẽ lấy ta ra hỏi tội, bây giờ lại nói là súc sinh không cần nuông chiều.
Tuy nghĩ vậy, cậu không biểu hiện ra ngoài, cẩn thận nói: "Thần thực sự chưa từng thấy con mèo nào dễ thương đáng yêu như vậy, không thể tránh khỏi việc bị mê hoặc, chỉ muốn dâng tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho nó. Hơn nữa, vì là do bệ hạ ban tặng, thấy nó, thần lại càng vui mừng, cảm thấy vinh dự. Nhiều lý do như vậy nên thần không thể kiềm chế, coi nó như con ruột, đặt tên là Đậu Phụ, đợi nó lớn lên, thần sẽ cưới vợ cho nó, một con mèo không đủ, còn cưới thêm vài con mèo nữa."
Đàm Đài Dập cười sâu hơn, đôi mắt màu vàng nhạt lấp lánh niềm vui, "Tống khanh chu đáo như vậy, ta yên tâm rồi."
Đàm Đài Dập nói: "Con mèo Ba Tư kia toàn thân trắng muốt, lông xù mềm mại, gọi là Đậu Phụ thật đúng là danh xứng với thực, Tống khanh đặt tên thật hay. Nếu là dại danh, để ta đặt cho Đậu Phụ một cái, ngươi thấy sao?"
Tống Phổ làm ra vẻ kinh ngạc, giọng nói pha chút kích động, "Tạ ơn bệ hạ! Nếu bệ hạ đặt tên cho Đậu Phụ, thần sẽ thuyết phục gia đình, để đại danh của Đậu Phụ được ghi vào gia phả!"
Đàm Đài Dập lại cười, lần đầu tiên hắn thấy người nói chuyện thú vị như vậy, "Tống khanh thế này, Tống Quốc Công chẳng phải sẽ đánh gãy chân ngươi sao."
Tống Phổ vai run lên, giọng có phần u ám, "Lỗi tại thần quá kích động, khó tránh khỏi suy nghĩ viển vông."
Đàm Đài Dập nói: "Tống khanh suy nghĩ viển vông cũng đáng yêu, ta rất thích."
Tống Phổ nghe vậy, không kìm được ngước mắt nhìn Đàm Đài Dập, ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung, Đàm Đài Dập nhìn cậu với ánh mắt chứa đựng nụ cười, dường như không cảm thấy những lời cậu vừa nói có gì không ổn.
Tống Phổ mặt đỏ bừng, nói chuyện có phần lắp bắp, "Bệ hạ... Tạ ơn bệ hạ."
Đàm Đài Dập luôn thấy Tống Phổ nói chuyện nhanh nhảu, lần đầu tiên nghe thấy cậu còn lắp bắp, nhìn thấy hai má cậu ửng đỏ, liền biết cậu quá kích động mới như vậy.
Hắn ngừng một chút, chuyển đề tài, "Ta thấy đại danh gọi là Lưu Ly, ngươi thấy thế nào?"
Tống Phổ thoạt nghe có chút thất vọng, tên này còn không hay bằng Đậu Phụ, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra vẻ kích động, "Tạ ơn bệ hạ ban tên! Lưu Ly, Lưu Ly, lưu vân lưu sắc thái, mỹ lệ tuyệt diệu, tên này thật sự động lòng người! Bệ hạ thực sự có nhiều cao kiến!"
Đàm Đài Dập khẽ ho một tiếng, nói: "Đã vậy, nếu Tống khanh cũng thích thì gọi là Lưu Ly đi."
Nói xong, hắn đưa tay từ trong tay áo lấy ra một viên đá Lưu Ly màu xanh biếc, Đàm Đài Dập cúi mắt nhìn một chút, rồi lại đặt vào, mò mẫm một lúc, lấy ra một viên đá Lưu Ly khác, tuy nhỏ hơn nhiều so với viên trước, chỉ bằng ngón tay, nhưng màu sắc vô cùng tinh khiết, tím pha hồng, trong suốt lấp lánh.
Đàm Đài Dập cầm sợi dây treo mỏng, đưa viên đá Lưu Ly đến trước mặt Tống Phổ, nhẹ giọng nói: "Đây là quà gặp mặt của ta cho Lưu Ly, Tống khanh giữ kỹ."
Tống Phổ không nhìn thấy động tác nhỏ đó của hắn, nhưng nhớ ra thời đại này không có ngành công nghiệp khai khoáng, có giá trị vô cùng, quý hơn cả ngọc thạch thượng hạng. Hễ nơi nào xuất hiện đá Lưu Ly, đều phải đưa vào cung, không dám giấu giếm, sợ rước họa sát thân.
Một mẩu đá Lưu Ly nhỏ như vậy, đưa ra ngoài, ước tính có thể đổi được rất nhiều vàng.
Nghĩ vậy, Tống Phổ càng thấy được sủng ái, dù thứ này không đáng là gì với Đàm Đài Dập, nhưng nhận được đồ từ tay hắn cũng là điều đáng tự hào, "Thần cảm tạ bệ hạ, tạ ơn bệ hạ ban thưởng, thần nhất định để Lưu Ly mang bên mình, có bệ hạ che chở, Lưu Ly nhất định trường thọ bách niên tử tôn, trọn đời an yên!" ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Như vậy là tốt." Đôi mắt màu vàng nhạt của Đàm Đài Dập ánh lên tia sáng nhỏ, mang theo nụ cười rạng rỡ như ngày xuân. Hắn chưa từng tặng đồ cho người khác, ngay cả thưởng cho thần tử cũng đều xuất ra từ quốc khố, không ai lấy được chút gì từ kho vàng của hắn. Bây giờ lại có một ngoại lệ, tặng Tống Phổ một viên đá Lưu Ly nhỏ.
Việc ngoại lệ này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Đàm Đài Dập, nhìn thấy hai tai Tống Phổ đỏ hồng, vẻ mặt phấn khích, ngay cả ngón tay cũng hơi run rẩy, trong lòng hắn có cảm giác tràn đầy vui vẻ, mãn nguyện, hay là cảm giác thỏa mãn?
Cảm xúc khó tả, nhưng không tồi.
Những người phục vụ trong thư phòng đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, Thường Giang Minh và những người khác lần đầu tiên thấy Tống Phổ và Đàm Đài Dập nói chuyện thoải mái, nhẹ nhàng như vậy, bệ hạ còn liên tục cười, khác hẳn với vẻ cười giả tạo trước đây, sự thay đổi này đều vì Tống Phổ!
Tào Hỉ cũng lần nữa cảm nhận được miệng lưỡi của Tống Phổ thật sự rất lợi hại, hắn ta e là không có gan nói chuyện trước mặt bệ hạ, mà những lời nịnh nọt như vậy, từ miệng Tống Phổ nói ra lại đặc biệt chân thật, ngay cả người ngoài nghe cũng thấy tâm trạng thoải mái, huống chi là bệ hạ?
Tào Hỉ than thở trong lòng, thu ánh mắt lại, vết thương trên trán hắn ta vẫn chưa lành, không dám mắc lỗi trước mặt bệ hạ nữa.
Ba người trong cung còn có nơi nghỉ chân, có thể ngủ trưa và ăn bữa trưa, bữa trưa cũng khá phong phú, không cần quá giữ lễ, vì vậy lượng thức ăn cũng khá nhiều, có cá có thịt, đủ để mấy thiếu niên này ăn no.
Tống Phổ cầm viên đá Lưu Ly được Đàm Đài Dập ban thưởng để nhìn dưới ánh nắng, Đàm Đài Dập xem trọng vật gì tất nhiên là rất tốt, viên đá Lưu Ly này có độ tinh khiết hiếm có, màu sắc mộng mơ, được mài rất tròn trịa, đặt trong lòng bàn tay lạnh buốt mang theo cảm giác mát lạnh, dưới ánh nắng còn phản chiếu ra những ánh sáng đẹp mắt. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Thường Giang Minh và những người khác tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi Tống Phổ: "Tống Phổ, sao ngươi dám nói chuyện như vậy với bệ hạ?"
Tống Phổ hồi thần, trả lời: "Sao lại không dám? Bệ hạ dường như cũng không đáng sợ như vậy."
Bản tính Thường Giang Minh vẫn là hoạt bát, hắn ta cũng là đứa trẻ được cưng chiều trong nhà, chỉ có trong cung mới dè dặt, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, lúc này không ở trước mặt Đàm Đài Dập, hắn ta lại hoạt bát hơn một chút, hắn ta chọc vào cánh tay Tống Phổ, nói: "Ngươi đã bị dọa bệnh, còn nói bệ hạ không đáng sợ sao?"
Tống Phổ ho vài tiếng, có chút ngượng ngùng, "Đừng nhắc chuyện đó nữa, ta bị ám ảnh đó."
Thường Giang Minh nhíu mày, vẫn còn sợ hãi, "Ta luôn nhớ, vẫn là hình phạt ngoài cung Thuần Hợp, máu như nhuộm đỏ cả mảnh đất đó, dù sau này có mưa, mảnh đất đó vẫn còn màu hồng nhạt, ngửi cũng còn thấy mùi máu tanh nhè nhẹ."
Thường Giang Minh nói: "Những nô tài đó cũng là người, bệ hạ chỉ vì đổ trà mà sai người lột da sống hắn, thật là…"
Hắn ta chưa nói hết, Tống Phổ đã nghiêm khắc cắt lời, "Cẩn thận lời nói!"
Thường Giang Minh bị cậu làm sợ, lập tức im lặng.
Tống Phổ thấy cậu đã dọa hắn ta sợ, lại dịu giọng, nói: "Ta thấy bệ hạ không tàn bạo như vậy, có lẽ là có lý do khác, nhìn nhận sự việc không thể chỉ nhìn bề ngoài."
Tống Phổ biết mình nói có phần chua ngoa, nhưng trước mặt hoàng đế chó, không được oán giận, không được nghi ngờ, cũng không được có lòng khác, đây là bí quyết để sống lâu.
Tóm lại một câu, nịnh hoàng đế chó là đúng rồi.
Tống Quốc Công đối với cậu kỳ vọng cao như vậy, thực ra cậu cũng không có cách nào khác. Nếu có cách nào rời xa khỏi tên hoàng đế điên rồ mà không bị tổn hại, cậu sẽ rất vui vẻ, nhưng không có.
Ngay cả Tống Quốc Công cũng không có cách, không dám lên tiếng, cậu còn có thể làm gì? Chọc giận tên hoàng đế điên rồ, bị đánh một roi, còn có thể bị hủy hoại dung nhan...
Có lẽ như vậy sẽ không cần vào cung hầu hạ nữa, nhưng cậu sợ đau.
Đau đớn cực độ còn có thể dẫn đến sốc, tỷ lệ tử vong không kém hơn việc tiếp tục hầu hạ tên hoàng đế điên rồ. Vậy thì cậu thà nắm chặt trái tim của hắn, khiến hắn không nỡ đối xử tệ với cậu còn hơn.
Bây giờ Tống Phổ đã có suy nghĩ này, đã đến mức này rồi, cậu đành làm người thân cận nhất bên cạnh tên hoàng đế điên rồ, để hắn không nỡ đánh cậu, không nỡ giết cậu.
Suy nghĩ thay đổi khiến cậu càng quan tâm đến Đam Đài Dập hơn, như vậy những bất mãn trong lòng cũng không thể nói ra.
Trên đời không có bức tường nào không lộ gió, cậu phải làm cho chính mình cũng tin vào lòng thành của cậu đối với tên hoàng đế điên rồ, đến mức tự mình cũng cảm động, mới có thể khiến Đam Đài Dập cảm động.
Nghĩ đến đây, Tống Phổ từ tốn rót vào đầu mọi người: "Chắc chắn bệ hạ nhất định có nỗi khổ tâm. Các ngươi nghĩ xem, ngài có làm khó các ngươi không? Giang Minh ca chơi đùa với vũ nữ của bệ hạ, ngài cũng dung túng, không trách phạt. Hơn nữa trong chúng ta, ngoài Tông Nghĩa ca, đều không có tài năng gì. Ta đọc sách không giỏi, Giang Minh ca chỉ biết ăn chơi, Nhu Ngọc đọc sách tuy tốt, nhưng nhiều lần thi cử đều không đỗ, cũng chẳng có giá trị gì đối với gia tộc. Ở bên cạnh bệ hạ hầu hạ, chúng ta chẳng phải còn được chức quan tam phẩm sao, nói ra cũng đáng tự hào chứ?"
Thường Giang Minh do dự một chút, "Mặc dù ngươi nói có lý, nhưng Thẩm Ung Hòa cũng bị bệ hạ đánh hủy dung..."
Nguyên nhân Thẩm Ung Hòa chọc giận bệ hạ, họ đều không rõ. Chỉ nhớ lúc đó Đam Đài Dập rất tức giận, cầm một cây roi dài đánh Thẩm Ung Hòa, chỉ đánh khoảng mười roi, Thẩm Ung Hòa đã đầy máu ngất xỉu. Dù vậy, Đam Đài Dập dường như vẫn chưa nguôi giận, lại đánh thêm một roi vào khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Ung Hòa, làm cho da mặt hắn ta bị rách ra.
Sau đó mấy người đến Thẩm phủ thăm hỏi, muốn hỏi nguyên nhân, nhưng Thẩm Ung Hòa cũng không chịu nói. Do đó đến giờ họ cũng không rõ Thẩm Ung Hòa làm gì mà chọc giận Đam Đài Dập.
Họ không biết, Tống Phổ càng không thể biết. Thường Giang Minh nhắc đến việc này, Tống Phổ cũng lúng túng. Cậu suy nghĩ một lúc lâu, cũng không thể nào nói Thẩm Ung Hòa sai.
Trong ký ức của cậu, Thẩm Ung Hòa là người rất thông minh, là con trai duy nhất trong gia đình. Thẩm gia không có con trai nào khác, chỉ có thể cắn răng đưa hắn vào cung.
Nếu nói Lý Tông Nghĩa là đại ca đáng tin cậy, thì Thẩm Ung Hòa là người mẹ lý trí.
Lý Tông Nghĩa phụ trách võ nghệ, Thẩm Ung Hòa thì cầm kỳ thi họa đều có thể kết hợp với tên hoàng đế điên rồ.
Chính nhờ hai người này mà tên hoàng đế điên rồ được đáp ứng chu đáo, còn mấy người họ mới có thể sống mà không lo sợ.
Tống Phổ vào cung lâu như vậy cũng không chịu khổ nhiều, đều nhờ được hai người này bảo vệ. Đến lượt cậu, cậu cũng không thể nói những lời vong ân bội nghĩa.
Sau một lúc lâu, Tống Phổ mới ngượng ngùng mở miệng: "Việc này bệ hạ thực sự quá đáng."
Dù có tâng bốc, cũng không thể bỏ qua nguyên tắc cơ bản, việc sai trái, cậu không thể bất chấp mà khen ngợi.
Nhưng lời vừa nói ra, cậu đã cảm thấy bất an.
Một giọng nói uy nghiêm từ phía sau càng chứng thực linh cảm của cậu, "Ngươi nói ta quá đáng ở chỗ nào?"
Tác giả có lời muốn nói: