Khi Tào Hỉ truyền đạt ý chỉ của Hoàng Thái Hậu cho Đàm Đài Dập, trong lòng rất sợ hãi, nhẹ nhàng nói xong, đầu cúi thấp, không dám thở mạnh.

Trước đây, Tào Hỉ là con nuôi của Tào Chính Nghiêm, vị tổng quản Thái Giám của Ti Ti Giám. Vào đầu mùa đông năm ngoái, Tào Chính Nghiêm đã chọc giận Đàm Đài Dập và bị đánh chết ngay tại chỗ. Tào Hỉ mới được thăng lên vị trí này chưa đầy nửa năm, cảm thấy mình vẫn chưa hiểu hết về Nhân Đế Đàm Đài Dập, nên sống rất cẩn thận, mong ít nói ít sai. Nhưng dù sao đã ở bên cạnh Nhân Đế được nửa năm, Tào Hỉ cũng ít nhiều hiểu được một số chuyện về Đàm Đài Dập.

Chẳng hạn như trong hoàng cung rộng lớn này, có một điều cấm kỵ, đó là Đại công chúa Bắc Vực Quốc, mẹ ruột của Nhân Đế. 

Trong cung trước đây đã chết rất nhiều thái giám và cung nữ, trong đó có không ít người từng phục vụ bên cạnh tiên đế và Đại công chúa, tất cả đều bị Nhân Đế giết để diệt khẩu và biến mất trong cung. 

Hoàng Thái Hậu hiện nay không phải mẹ ruột của Nhân Đế, mà là em gái của Đại công chúa, cũng là dì ruột của Đàm Đài Dập. Nhưng hiện nay, bà ta nắm giữ danh phận Hoàng Thái Hậu, Đàm Đài Dập bề ngoài phải gọi bà ta là mẫu hậu.

Tuy nhiên, nét lạnh lùng đó nhanh chóng biến mất, hắn nghiền nát cây bút trong tay, nhìn những mảnh vụn rơi xuống đất, nhẹ giọng nói: "Mẫu hậu tay dài thật đó, không chỉ can thiệp vào triều đình, còn muốn quản cả hậu cung của ta."

Thực ra, trong cung không có hoàng hậu, quyền lực hậu cung do Thái Hậu nắm giữ là điều bình thường, nhưng trong miệng Đàm Đài Dập thì Thái Hậu đã vượt quyền.

Tào Hỉ có thể cảm nhận được sự không vui của hắn, đang định bắt chước Tống Phổ nói mấy lời nịnh nọt, thì lại nghe Đàm Đài Dập nói: "Hiện tại người trong cung quả thực hơi ít, ta giết quá nhiều rồi."

Tào Hỉ lập tức toát mồ hôi lạnh, đầu không tự chủ được mà cúi thấp hơn.

Đàm Đài Dập nói: "Thôi, đông người cũng vui hơn, Tào Hỉ, làm theo lời Thái Hậu đi."

Tào Hỉ đáp: "Dạ."

Đàm Đài Dập liếc nhìn Tào Hỉ, trong lòng khó chịu, không khỏi nhớ đến Tống Phổ. Cậu nói nhiều, lại nói hay, nghe không chán.

Đàm Đài Dập thu lại suy nghĩ, cầm nghiên mực trên bàn, ném về phía Tào Hỉ, "Cút đi."

Tào Hỉ bị ném trúng đầu chảy máu cũng không dám lau, trong lòng kinh hãi đáp một tiếng, lập tức cúi đầu rời khỏi.

Lại đến ngày đi làm, Tống Phổ cũng không chịu ủy khuất bản thân, bữa sáng mỗi ngày đều rất phong phú, cũng rất cân đối dinh dưỡng, bởi vì hầu hạ hoàng đế, vừa hao tổn trí não vừa tốn sức lực, ăn ngon cũng có tinh thần làm việc hơn.

Như thường lệ, cậu đi cùng Tống Quốc Công, Tống Quốc Công nói về chuyện ngày hôm qua, "Nhị thúc của con tìm ta nói chuyện, ta đều chặn lại rồi, đó là mèo mà bệ hạ ban thưởng cho con, con chỉ có thể cung phụng, sao có thể để người khác tùy tiện chơi đùa."

Wow, ông già này cũng có tiềm năng nịnh bợ đấy chứ.

Tống Phổ gật đầu như băm tỏi, "Con cũng nghĩ như vậy."

Tống Quốc Công cũng nhắc đến chuyện Thái Hậu muốn làm phong phú hậu cung, ông nói: "Nhà chúng ta không có con gái, cũng yên tâm phần nào, chỉ là Uyển Ngọc, Thanh Uyển và Bích Vũ đều đến tuổi, sợ rằng sẽ vào cung cùng lúc."

Tống Phổ nghĩ đến tuổi tác và tính cách của Tống Uyển Ngọc, nhẹ nhàng nói: "Uyển Ngọc mà vào cung, e rằng sẽ làm bệ hạ tức giận."

Tống Quốc Công nói: "Cha cũng nghĩ vậy nên phải nhanh chóng tìm cho nó một nhà chồng tốt, còn hơn là vào hậu cung."

Tống Phổ lại nhớ đến tuổi của hoàng đế, hậu cung trống trải của cậu, bèn tò mò hỏi: "Bệ hạ ba năm nay không tuyển phi sao?"

Tống Quốc Công nói: "Bệ hạ... sao nhỉ, ông nội con từng nói, khi bệ hạ còn trẻ, luôn thích đối nghịch với tiên đế, tiên đế nói đúng, bệ hạ nói sai, tiên đế bảo đi đông, bệ hạ lại đi tây, rất có tài khiến người khác tức chết. Hắn không tuyển phi, có lẽ cũng vì triều đình ép buộc quá chặt, khiến hắn phản ứng ngược lại. Giờ triều đình không ép hắn tuyển phi, ngược lại dễ thành, nếu tình hình tốt, có lẽ năm sau bệ hạ sẽ có con."

Nói xong, ông liếc nhìn Tống Phổ, nói: "Con cố gắng thêm chút nữa, đợi bệ hạ dành thời gian trong hậu cung, tính khí cũng sẽ tốt hơn."

Tống Phổ: "..."

Quá nhiều chỗ để chê, cậu không biết bắt đầu từ đâu.

Ý này chẳng phải nói hoàng đế là một đứa trẻ nổi loạn quá tuổi sao!

Tống Quốc Công lại nói: "Bệ hạ khi trẻ thỉnh thoảng thể hiện tài năng cũng được tiên đế khen ngợi, có lẽ vì lý do này mà hắn càng chìm đắm vào triều chính, để lại tiếng ác tàn bạo. Tiên đế chinh chiến mấy chục năm, Lương Quốc hiện nay còn mạnh mẽ, chỉ là thiếu sự thống trị của quân vương, những vấn đề của chiến tranh lâu dài dần dần lộ ra, cha nghĩ không lâu nữa, Lương Quốc sẽ có biến. Bệ hạ giữ con lại dùng bữa, còn ban cho con thú cưng, chắc hẳn là nhìn con bằng ánh mắt khác, cha nghĩ con có khả năng khiến bệ hạ quay đầu là bờ."

Tống Phổ nói: "Cha, con nghĩ chắc cha có hiểu lầm gì về con rồi..."

Tống Quốc Công cười nhẹ: "Cha nghe anh con nói, con có tài ăn nói, trước đây không thấy con thể hiện, chắc hẳn đến chỗ bệ hạ, con cũng được rèn luyện rất nhiều, nếu hầu hạ bên cạnh bệ hạ thêm vài năm, con cũng có thể trở thành một người đàn ông mạnh mẽ và độc lập."

Tống Phổ: "..."

Công lực nịnh nọt của ta có lẽ là di truyền từ ngài đấy!

Rời khỏi Tống Quốc Công, Tống Phổ đến bên cạnh Nhân đế Đàm Đài Dập.

Giờ nhóm ba người lại thiếu đi Lý Tông Nghĩa càng trở nên lúng túng, cảm giác không biết làm thế nào, so với lần đầu tiên gặp Đàm Đài Dập, Tống Phổ trông như chú chim cút nhỏ.

May mắn là Đàm Đài Dập cũng không quá để ý đến bọn họ, khi thấy Tống Phổ đến, môi hắn khẽ hiện lên một nụ cười, "Tống khanh hôm nay đến trễ thế?"

"..." Làm gì có trễ, rõ ràng là đúng giờ mà. Tuy nghĩ vậy, nhưng Tống Phổ không dám biểu hiện ra mặt, cậu hoảng sợ nói: "Xin bệ hạ thứ tội."

Đàm Đài Dập nói: "Ta không trách ngươi, Tống khanh lại đây."

Hôm nay, địa điểm chơi đùa là trong thư phòng của Đàm Đài Dập. Lúc này, hắn đang đứng bên cạnh bàn, trên bàn có một cuộn giấy trắng trải ra. Tống Phổ chưa bước tới gần, đã ngửi thấy mùi mực thơm nồng.

Tống Phổ nghe lời bước đến gần xem, hóa ra là Đàm Đài Dập đã vẽ một bức tranh hổ xuống núi.

Đàm Đài Dập nói: "Ta vẽ bức tranh này, nhưng đều không hài lòng, không biết Tống khanh có thể nhìn ra vấn đề ở đâu không?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Tống Phổ chăm chú quan sát, rất nhanh đã hiểu ra, bức tranh hổ xuống núi mà Đàm Đài Dập vẽ, hình thần đều đầy đủ, sống động như thật, đứng trước tranh có thể cảm nhận được sự hung hãn của mãnh thú. Nếu nói có điều gì không ổn, có lẽ chỉ là ánh mắt của con hổ.

Tống Phổ biết nịnh nọt đến mức nào cũng không thể bỏ qua sự thật khách quan, nịnh một cách nửa thật nửa giả mới dễ động lòng người hơn. Vì Đàm Đài Dập đã không hài lòng, cậu không thể nói không có vấn đề gì, nên cậu cung kính nói: "Thần nghĩ bức tranh hổ của bệ hạ uy nghiêm bá khí, sống động như thật, chỉ là hổ là vua của núi rừng, khi xuống núi để tìm mồi, ánh mắt nên có thêm sát khí, mùi máu tanh. Vấn đề ở bức tranh này có lẽ là ánh mắt của mãnh hổ chưa đủ sát khí."

Qua khóe mắt, Tống Phổ thấy Đàm Đài Dập khẽ nhíu mày, cậu bèn nói thêm: "Bệ hạ vẽ rất tuyệt, thiếu sót này chỉ là vì chưa thấy hình ảnh thật của hổ săn mồi. Nếu thấy cảnh tượng đó, bệ hạ nhất định sẽ vẽ được bức tranh hổ tuyệt hơn."

Đàm Đài Dập nói: "Tống khanh nói có lý, trong Bách Thú viên có nuôi vài con hổ, nhưng chưa thấy cái gọi là sát khí."

Nghe vậy, Tống Phổ lập tức nói: "Bệ hạ thần võ phi thường, là rồng phượng trong nhân gian, dù hổ là vua của núi rừng cũng chưa chắc dám thể hiện sát khí trước bệ hạ. Bệ hạ, chỉ trách con hổ trước mặt ngài như mèo bệnh, làm mất danh hiệu vua rừng của nó thôi!"

Nghe xong, Đàm Đài Dập cười, đôi môi hắn khẽ cong lên, có chút tự đắc, hắn nói: "Không cần nói vậy, ta đã từng đấu với hổ vương trong Bách Thú viên, bị nó làm bị thương."

Thấy Tống Phổ lộ vẻ kinh ngạc, Đàm Đài Dập càng thêm đắc ý, dù mặt không thể hiện, nhưng đôi mắt màu vàng nhạt càng sáng lên, giọng nói nhẹ nhàng: "Nhưng ta thắng, làm gãy bốn chân hổ vương, lột da xẻ xương, nấu một nồi súp bổ cho tiên đế uống."

Tống Phổ run rẩy một chút, mới tìm được giọng nói của mình, "Trời ơi, bệ hạ thật là... anh dũng phi thường, dám tay không đấu với mãnh thú, thần kinh ngạc đến mức nói không ra lời."

Đàm Đài Dập nói: "Hiện tại hổ vương là con của hổ vương trước, nhưng khi thấy ta, nó quay đầu chạy, đúng như Tống khanh nói, chẳng khác gì mèo bệnh."

Tống Phổ: "..."

Ngài đã gây ra bao nhiêu bóng đen tâm lý cho gia đình hổ vương vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play