Đàm Đài Dập tiếp tục nói: "Loại chuyện có qua có lại này cô cũng không nghĩ sao, nếu Tống khanh thật sự muốn, cô sẽ phá lệ thử một lần."
Nói xong, Đam Đài Dập dùng khăn lụa đặt bên cạnh để lau những mảnh vụn gỗ trên tay, rồi đưa tay về phía Tống Phổ. Tống Phổ theo bản năng che khu vực quan trọng của mình lại, tránh xa bàn tay của Đam Đài Dập, liên tục lắc đầu nói: "Ý tốt của ngài, thần tâm lĩnh rồi, là thần sơ suất, không nghĩ tới ngài có sức mạnh vô song, không phải người phàm, thần nào dám làm phiền ngài lo lắng, xin ngài xem như thần chưa từng nói qua nhé!"
Đam Đài Dập nói: "Nếu Tống khanh thật sự muốn, cô có thể nhẹ nhàng hơn, tuyệt đối không như vừa rồi, Tống khanh có thể yên tâm."
"..." Ý câu này nghĩa là nếu không cẩn thận thì có thể làm cậu tuyệt tử tuyệt tôn à, sao cậu dám yên tâm nổi? Tống Phổ lắc đầu như trống bỏi: "Bệ hạ quan tâm tỉ mỉ đến thần như vậy, thần vô cùng cảm động, chỉ là bệ hạ vừa hạ triều, chắc chắn cơ thể mệt mỏi, vẫn để thần phục vụ bệ hạ thôi."
Tống Phổ từ chối nhiều lần, Đam Đài Dập lại cười khẽ một cách khác thường, thoải mái dựa vào phía sau: "Nếu vậy, Tống khanh bắt đầu đi."
Tống Phổ liếc thấy nụ cười đạt được mục đích trên khóe miệng hắn, không khỏi cảm thấy tức giận, nhưng cũng không dám nói gì thêm, đưa hai bàn tay về phía Đam Đài Dập.
Cậu rốt cuộc vì cái gì mà phải làm thế này? Thế này còn không bằng kế thừa nghề làm bánh của cha cậu, ít nhất tay không mệt, bản thân làm chủ còn thoải mái, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ, đâu giống như bây giờ, nhìn mãi không thấy điểm dừng, phải 007 liên tục, còn phải bán sắc dỗ ông chủ làm việc. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT