Đam Đài Dập có của quý trời ban, hắn chỉ nhìn thôi đã cảm thấy không thể nào. Tống Khanh có dung mạo thanh tú, đôi môi đầy đặn đỏ thắm, nhưng cũng chỉ có thế. Hắn đoán chỉ cần đưa vài ngón tay vào là có thể lấp đầy miệng cậu, làm sao cậu có thể chứa nổi hắn?
Đam Đài Dập nhíu mày, chuyện giữa đàn ông với nhau có phải quá khó khăn rồi chăng?
Đam Đài Dập đầy ắp những suy nghĩ đen tối trong đầu, nhưng những điều này Tống Phổ đều không biết. Nghe hắn nói đến miệng với chả mồm, cậu chỉ nghĩ hắn thích tự luyến nên mới nói như vậy. Trong lòng cậu cũng không khỏi có cái nhìn sâu sắc hơn về mức độ kiêu ngạo của Đam Đài Dập.
Chỉ là dưới gầm trời này, rốt cuộc còn ai vì những lời tâng bốc của người khác mà uốn mình thành cong luôn chứ? E rằng dù lùi lại vài trăm năm hay tiến tới vài trăm năm sau, cũng chỉ có Đam Đài Dập là trường hợp đặc biệt như này thôi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu không khỏi rơi vào bàn tay đang nắm chặt tay cậu của Đam Đài Dập. Nếu nói trước đây cậu chưa từng nghĩ nhiều thì giờ nhìn lại, bỗng nhiên cậu cảm thấy hành động hay chạm vào tay cậu của Đam Đài Dập có phải là việc mà một người đàn ông đàng hoàng có thể làm không?
Mặc dù Đam Đài Dập đẹp hơn phụ nữ nhiều, nhưng Tống Phổ vẫn không khỏi nổi da gà. "Bệ hạ... Có thể buông tay được không?"
Đam Đài Dập nhẹ nhàng nắm lòng bàn tay mềm mại của cậu, đôi mí mắt mỏng khẽ nhấc lên, đôi mắt vàng rực rỡ nhìn thẳng vào mặt Tống Phổ, nói: "Ta chưa dùng lực, Tống khanh đã chịu không nổi sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play