Tống Phổ nhận được viên ngọc, tâm trạng vô cùng phấn chấn, viên đá xanh nhỏ đã được Đàm Đài Dập sai người đánh bóng thành hình giọt nước, giống như chứa đựng cả đại dương trong đó, đặt dưới ánh nắng càng thêm rực rỡ chói lòa.
Đám Thường Giang Minh không hiểu sự ám ảnh của cậu với viên đá xanh: “A Phổ nhà ngươi cũng là nhà giàu có, sao lại mê đá quý đến vậy?"
Tống Phổ nghiêm túc nói: "Đó là bởi ta chưa có viên nào lớn như thế này mà!"
Nhà cậu thực ra cũng có loại ngọc lam này, mẹ cậu trước kia là con gái thương nhân, nhà rất giàu có, ông ngoại cũng chỉ có mình mẹ cậu là con gái, của hồi môn đương nhiên cũng nhiều, trang sức đầu mối cũng nhiều vô kể, chỉ là trong nguyên liệu không có viên nào có màu sắc như vậy, thậm chí cũng không có viên nào lớn như thế.
Viên ngọc lam lớn như thế này, cũng là bảo vật có giá trị hiếm thấy trên thị trường. Một nước nhỏ như Nam Cảnh lại dâng lên viên ngọc tốt nhất, nếu không Đàm Đài Dập cũng không vui vẻ như thế.
Tất nhiên, Tống Phổ thực sự nghĩ sai một chuyện, Đàm Đài Dập thực sự rất vui nhưng sau niềm vui là sự phức tạp. Nam Cảnh có thể có viên ngọc lam lớn như vậy, chứng tỏ trong nước còn nhiều hơn, chính vì nghĩ đến điều này, hắn lại bắt đầu hối tiếc vì không thể nhập Nam Cảnh vào bản đồ lãnh thổ, dẫn đến tài nguyên khoáng sản của Nam Cảnh cũng không thể bị nhập vào kho báu nhỏ của mình.
Càng nghĩ, hắn càng không vui.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play