Tống Phổ cảm thấy câu nói này có chút vô lý, xin hỏi ngài quan tâm đời tư của thuộc hạ như thế làm gì?
Nhưng mà, Tống Phổ cuối cùng lại không đủ tự tin, đành giả bộ ngây thơ nói: “Thần không biết.”
Cậu còn nhớ Đàm Đài Dập dường như không thích cậu khen ngợi người khác, vì vậy cũng không nói cung nữ đẹp thế nào.
Tuy nhiên, câu trả lời này khiến Đàm Đài Dập không hài lòng, hắn hơi nheo mắt lại, nói: “Tống Khanh đã có thể lên Hoa lâu uống say mèm, lại có thể vì nhìn cung nữ mà đến trễ, cô nghĩ Tống Khanh là một người đa tình phong lưu, sao lại không biết cô nương ở Hoa lâu và cung nữ ai đẹp hơn ai?”
Tống Phổ: “...”
Cậu nghiêm túc nói: “Bệ hạ hiểu lầm thần rồi, thần đến Hoa lâu không phải để ngắm cô nương, cũng như thần vào cung không phải để ngắm cung nữ. Phụ nữ đều là hư ảo, thoáng qua liền quên, chỉ có bệ hạ trước mặt thần là thật sự. Tuy nhiên, thần đến trễ thực sự là do cung nữ, vì thần đang nghĩ nếu bệ hạ lâu ngày không gặp được nữ nhân hợp ý, hậu cung sẽ ngày một trống vắng, không biết khi nào mới có thể sinh hạ long tử, long nữ.”
Đàm Đài Dập nghe Tống Phổ nói đoạn đầu, lông mày đang nhíu chặt dần dãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên, định nở nụ cười thì nghe thấy đoạn sau của Tống Phổ, không biết vì sao trong lòng hắn lại thấy khó chịu, “Tống Khanh sao lại giống những thần tử trong triều rồi? Tống Khanh cũng nghĩ rằng cô phải để lại huyết mạch kế thừa cho Lương Quốc? Nếu cô muốn con, đó chắc chắn là vì cô muốn, chứ không phải vì giang sơn xã tắc! Cô nghĩ Tống Khanh hiểu cô, không ngờ ngươi cũng học theo những thần tử vô dụng đó!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT