Tống Phổ sững sờ đến không nói nên lời.
Không chỉ cậu, mà Tống Lăng Vân cũng ngạc nhiên, “Hoàng thượng ban cho em thứ này để làm gì?”
Tống Phổ nuốt một ngụm nước, “…Là em mạo muội xin hoàng thượng, hoàng thượng nhân hậu, không nói hai lời liền đồng ý với em, chỉ là, chỉ là không ngờ...”
Cậu đột nhiên nghẹn lời, không nói được gì thêm.
Chất liệu của vải trong tay cậu cực kỳ tốt, chạm vào rất mềm mại và trơn tru, trên nền trắng còn phủ một lớp hoa văn mây bạc đẹp mắt, dù chỉ là đồ lót nhưng tay nghề thực sự xuất sắc.
Tống Lăng Vân nhìn cậu với ánh mắt khác lạ, “… tại sao em lại xin Bệ hạ những thứ này?”
Tống Phổ có thể vô tư tâng bốc ở trước mặt người khác, nhưng trước mặt Tống Lăng Vân, cậu lại hiếm khi thấy ngại ngùng, lắp bắp nói, “Chỉ, chỉ là muốn thôi, ngươi xem, em không cần phần thưởng gì lớn lao, chỉ cần vật thân cận của hoàng thượng, không phải điều đó khiến em trở nên đặc biệt sao? Như vậy hoàng thượng cũng sẽ thấy em thanh thuần không làm bộ, khác với người ngoài.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT