Tống Phổ vừa nghĩ tới khả năng nào đó, ánh mắt nhìn về phía Đam Đài Dập liền thay đổi.
Cậu thầm nghĩ kỹ trong lòng. Trong sách chỉ triển khai từ góc nhìn của nữ chính, dù sao nguyên tác cũng là một quyển tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết, đa phần tập trung vào việc nữ chính cùng nam chính là Cung vương lén lút vụng trộm trước mặt bạo quân — đúng vậy, nữ chính chính là phi tần của bạo quân. 
Lúc đó sự chú ý của cậu đều đặt vào chuyện tình cấm kỵ giữa nữ chính và nam chính, cũng không để ý tới việc bạo quân đã làm gì khiến người ta căm phẫn. Nhưng có một điều cậu vẫn nhớ rõ, nữ chính xuất thân từ Lâm gia trong năm đại thế tộc ở Yến Kinh, vốn dĩ cũng được xem là thiên chi kiêu nữ. Tuy nhiên, sau khi Đam Đài Dập lên ngôi, hắn không ngừng đánh đổ một loạt thế gia đại tộc, chỉ riêng năm gia tộc ở Yến Kinh đều đã bị Đam Đài Dập tru di cửu tộc, giết gà dọa khỉ, khiến người ta kinh hoàng.
Tống Phổ dù là học sinh khoa học tự nhiên, nhưng cũng học qua một ít lịch sử, bây giờ nhớ lại, việc tiêu diệt thế tộc và chính sách trung ương tập quyền đều nhằm mục đích củng cố quyền lực trung ương. Chỉ có điều phương thức của Đam Đài Dập quá mức tàn nhẫn, nhưng không thể phủ nhận, Đam Đài Dập dám tiêu diệt thế tộc chứng tỏ hắn vẫn có dã tâm và hoài bão chính trị, không đơn thuần là tàn bạo. Hiện giờ hắn không quan tâm triều chính, cũng không rõ là có ý đồ gì.
Hồi tưởng lại một chút chi tiết hữu ích, nhìn Đam Đài Dập bề ngoài như không quan tâm triều chính, thực chất đã lén đọc hết tấu chương, Tống Phổ cảm thấy có chút kỳ lạ — một cảm giác không hợp lý lắm.
Nhưng cũng có một chút đáng yêu?
Không không không, không thể nghĩ như vậy, một khi có ấn tượng này, nhìn hoàng đế chó kia sẽ càng cảnh giác thêm.
Chỉ trong khoảnh khắc, Tống Phổ đã suy nghĩ rất nhiều, còn Đam Đài Dập lại như không để ý, thản nhiên nói: “Kho lương Giao Châu mỗi năm đều mở kho, đổi lương cũ lấy lương mới từ tay dân chúng, nhưng trời cao hoàng đế xa, cô cũng không biết tình hình cụ thể thế nào, nếu cứ tùy tiện cấp phát, ngân khố sớm đã trống rỗng.”
Tống Phổ nhìn sắc mặt Đam Đài Dập, cẩn thận nói: “Thiên tai lại gặp nạn đói, kéo dài một ngày, dân chúng lại thêm một ngày chịu khổ, thần ngu dốt, quả thực không nghĩ ra cách nào thích hợp, bệ hạ thương dân như con, thần tin rằng bệ hạ nhất định có đối sách trong lòng, không biết có thể nói cho thần biết, để thần mở rộng tầm mắt?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play