Lý Bảo Bình đã tích trữ rất nhiều lời, nhưng khi cô thật sự nhìn thấy Trần Bình An, những lời nói đã đến bên miệng lại nuốt vào trong bụng.

Trần Bình An đưa tay lên trán Lý Bảo Bình, ra vẻ nói:

- Đã cao hơn không ít rồi.

Lý Bảo Bình nhảy lên một cái, mặt ủ mày chau nói:

- Tiểu sư thúc, sao vóc dáng của anh còn cao nhanh hơn em, đuổi không kịp rồi.

Trần Bình An giúp cô lau nước mắt trên mặt, kết quả Lý Bảo Bình bỗng chốc nhào vào lòng hắn. Trần Bình An có phần trở tay không kịp, đành phải nhẹ nhàng ôm lấy tiểu cô nương, hiểu ngầm cười, xem ra lớn lên cũng không nhiều.

Lão phu tử họ Lương nhìn cảnh này, nói thế nào đây, giống như đang thưởng thức một bức tranh trong lành ấm áp nhất thế gian, gió xuân đối diện với dương liễu, non xanh đối diện với nước biếc. Có một câu thơ viết rất hay, “gió vàng sương ngọc gặp nhau, nhân gian muôn kiếp nào đâu sánh bằng”. Cho nên Lương lão phu tử cũng rất vui vẻ.

Một lớn một nhỏ chào hỏi Lương lão phu tử, sau đó bước vào thư viện.

Lý Bảo Bình giống như một con chim hoàng oanh nhỏ, líu ríu nói không ngừng, giới thiệu tình hình trong thư viện cho Trần Bình An.

Hai người đi tới phòng khách, Trần Bình An nhìn thấy một ông lão cao lớn và Bùi Tiền đang đứng ở cửa. Bùi Tiền yên lặng há mồm, không thốt ra tiếng, chỉ lộ ra khẩu hình một chữ “Mao”.

Đi giang hồ nhiều rồi, Trần Bình An theo bản năng muốn ôm quyền, nhưng lập tức thu lại, học theo nho sinh chắp tay thi lễ với vị phó sơn chủ thư viện Sơn Nhai này.

Mao Tiểu Đông gật đầu chào hỏi, sau đó bước lên trước:

- Trần Bình An, chúng ta nói chuyện một chút.

Để lại Lý Bảo Bình mười hai tuổi và Bùi Tiền mười một tuổi đứng ở cửa phòng khách, một người áo váy đỏ, còn một người như cục than đen nhỏ.

Lý Bảo Bình nhìn Bùi Tiền. Bùi Tiền tay chân không biết nên đặt ở đâu, cúi đầu xuống, không dám đối diện với Lý Bảo Bình.

Lý Bảo Bình đi vòng quanh Bùi Tiền một vòng, cuối cùng đứng về chỗ cũ, hỏi:

- Ngươi chính là Bùi Tiền? Tiểu sư thúc nói ngươi là đại đệ tử khai sơn của anh ấy, đã cùng nhau đi đường rất xa?

Bùi Tiền cúi đầu, lại gật đầu.

Lý Bảo Bình hỏi:

- Tiểu sư thúc nói thiên phú tập võ của ngươi rất tốt, đầu óc lại nhạy bén, có thể chịu được cực khổ giống như ta năm xưa. Còn nói khao khát lớn nhất của ngươi, đó là sau này cưỡi một con lừa nhỏ xông pha giang hồ?

Bùi Tiền ngẩng đầu nhìn Lý Bảo Bình, lại cúi đầu rồi gật đầu.

Lý Bảo Bình ngẫm nghĩ, nói:

- Được rồi, vậy ta sẽ tặng cho ngươi hai món đồ làm quà gặp mặt, đi theo ta.

Bùi Tiền nuốt một ngụm nước bọt, không dám dời bước. Mặc dù biết tiểu tỷ tỷ thích mặc quần áo đỏ này chắc chắn không phải người xấu như thế, nhưng cô vẫn sợ đi tới một con ngõ âm u nào đó, Lý Bảo Bình sẽ xoay lại trùm bao bố lên người cô, sau đó ném vào một góc kinh thành Đại Tùy bên ngoài thư viện.

Lý Bảo Bình vốn đã xoay người chạy ra mấy bước, quay đầu thấy Bùi Tiền vẫn đứng ở đó giống như một tượng gỗ, bèn hiểu ý nói:

- Tiểu sư thúc đã nói rất nhiều chuyện của ngươi, bảo là ngươi nhát gan. Được rồi, dán bùa chú giấy vàng lên trán rồi đi theo ta.

Bùi Tiền vội vàng lấy ra một lá bùa bảo tháp trấn yêu dán lên đầu, lúc này mới có một chút can đảm, chậm rãi đi tới trước.

Bước chân của Lý Bảo Bình rất nhanh, nhưng vì chiếu cố tốc độ đi đường của Bùi Tiền, cho nên đành phải bước chậm lại. Hai cánh tay của cô giống như đang lắc xích đu, chạy thụt lùi đến bên cạnh Bùi Tiền:

- Bùi Tiền, ngươi là đại đệ tử khai sơn của tiểu sư thúc, cho dù lạ nước lạ cái, sợ gặp phải người lạ ở thư viện, cũng phải giả vờ lá gan rất lớn. Hơn nữa có ta ở đây, không ai dám ức hiếp ngươi, yên tâm đi.

Bùi Tiền nặn ra một nụ cười, lấy một lá bùa khêu đèn đưa cho Lý Bảo Bình. Không hổ là cỏ đầu tường thừa gió bẻ măng, trước tiên muốn lấy lòng Lý Bảo Bình rồi tính sau. Còn những lời lẽ lào hùng trước kia, muốn so tài với Lý Bảo Bình gì đó, đã sớm bị cô ném ra sau đầu rồi.

Có điều vừa lấy ra thì Bùi Tiền lại hối hận, cảm thấy làm như vậy sẽ bị Lý Bảo Bình xem thường. Không ngờ Lý Bảo Bình lập tức cầm lấy, chấm chấm nước miếng, vỗ mạnh vào trên trán, sau đó cười ha hả. Bùi Tiền cũng cười theo.

Lúc trước ngay cả thần thông một trượng vuông của lão tổ tông núi Thái Bình, Bùi Tiền cũng có thể nhìn thấu, cho nên thực ra cô vẫn nhìn được một chút lòng người nhấp nhô.

Có một số người là một đoàn đen nhánh, giống như mực nước, tâm can đen kịt. Có một số người là một đoàn hồ dán, mơ hồ không có chủ kiến. Nữ quỷ Thạch Nhu là một hạt giống màu vàng đón gió dầm mưa, vừa mới nảy mầm, có một chút màu xanh, nhưng không dễ nhìn thấy được. Chu Liễm thì lại rất dọa người, gió tanh mưa máu, sấm sét đan xen, chỉ là thấp thoáng có một lầu các gấm vóc, giàu sang khí phái.

Nhưng có một số người... thanh tịnh như lưu ly, giống như tiểu tỷ tỷ áo đỏ này. Cho nên Bùi Tiền tự thẹn kém người.

Lý Bảo Bình thấy Bùi Tiền vẫn đi không nhanh, liền từ bỏ ý định chạy như bay về phòng mình, cùng với Bùi Tiền tản bộ như rùa, thuận miệng hỏi:

- Nghe tiểu sư thúc nói, các ngươi đã gặp phải Thôi Đông Sơn, hắn có ức hiếp ngươi không?

Bùi Tiền không dám nói thật, chỉ nói là còn tốt.

Lý Bảo Bình làm bộ đưa tay bắt lấy thứ gì đó, đặt ở bên miệng hà hơi:

- Tên này đúng là thiếu chỉnh đốn. Chờ hắn trở lại thư viện, ta sẽ trút giận giúp ngươi.

Bùi Tiền quay đầu lén nhìn Lý Bảo Bình một cái, lập tức bội phục đến sát đất.

Ngoại trừ sư phụ, từ bốn người bọn lão Ngụy Tiểu Bạch, rồi đến Thạch Nhu tỷ tỷ, thậm chí ngay cả yêu vật thuộc loài trâu đất kia, có ai không sợ Thôi Đông Sơn? Bùi Tiền càng sợ.

Trong lòng Thôi Đông Sơn giống như có một đầm sâu to lớn tối tăm, lại không phải nước đọng trầm lặng, mờ mờ ảo ảo. Có đường nét mơ hồ của một con giao long mà Bùi Tiền từng thấy trong sách, đang chậm rãi di chuyển. Mỗi lần thân thể giao long đến gần mặt nước, đều mang theo sóng gợn khiến người ta rùng mình.

Có điều may mà bên cạnh đầm nước lại chồng chất thư tịch màu vàng màu bạc, cho nên không âm trầm khủng bố, nếu không Bùi Tiền nào dám ở chung với Thôi Đông Sơn.

- --------

Ông lão cao lớn bên hông đeo một cây thước, chính là trụ cột của thư viện Sơn Nhai trên ý nghĩa thật sự, Mao Tiểu Đông.

Mao Tiểu Đông dẫn Trần Bình An đi đến thư phòng của mình, trên đường gần như không khách sáo hàn huyên gì.

Sau khi hai người ngồi xuống, Mao Tiểu Đông vẫn luôn nghiêm mặt bỗng tươi cười đứng lên, lại chắp tay thi lễ với Trần Bình An. Trần Bình An vội vàng dời bước tránh ra, tự nhận mình không xứng với đại lễ Nho gia bất ngờ này.

Mao Tiểu Đông cười nói:

- Năm xưa nếu không nhờ ngươi hộ đạo, văn mạch hương khói của thư viện Sơn Nhai chúng ta sẽ đứt đoạn hơn nửa.

Trần Bình An không biết phải trả lời thế nào.

Mao Tiểu Đông giải thích:

- Vừa rồi ở bên ngoài tai mắt đông đảo, không tiện nói chuyện nhà mình. Tiểu sư đệ, ta đã chờ đệ rất lâu rồi.

Trần Bình An cười khổ, đang muốn nói gì đó, Mao Tiểu Đông đã phất tay:

- Người một nhà, trong lòng hiểu rõ là được.

Trần Bình An bất đắc dĩ ngồi xuống.

Mao Tiểu Đông mỉm cười quan sát Trần Bình An, đưa tay ra:

- Tiểu sư đệ, cho ta xem giấy thông hành của đệ một chút, để ta tăng thêm kiến thức.

Trần Bình An đứng dậy, dùng hai tay đưa giấy thông hành qua.

Mao Tiểu Đông cầm lấy, sau đó cười nói:

- Còn phải cảm ơn tiểu sư đệ đã chế phục tên khốn khiếp Thôi Đông Sơn kia. Nếu không phải tên này lo lắng một ngày nào đó đệ sẽ tới thăm thư viện, có lẽ hắn đã lật tung Tiểu Đông Sơn và kinh thành Đại Tùy rồi.

Trần Bình An nói:

- Thực ra Thôi Đông Sơn vẫn kiêng dè Văn Thánh tiên sinh, không liên quan nhiều đến tôi.

Mao Tiểu Đông đưa tay chỉ chỉ Trần Bình An:

- Đức hạnh này của tiểu sư đệ, đúng là rất giống tiên sinh của chúng ta năm xưa. Hành động càng vĩ đại, khi đối mặt với những đệ tử chúng ta lại càng khiêm tốn.

- Nào có nào có, chuyện nhỏ chuyện nhỏ, công lao không lớn không lớn. Chỉ động mồm mép một chút mà thôi. Các ngươi bớt nịnh bợ đi, giống như tiên sinh đã làm một chuyện lớn ban ơn cho muôn dân vậy. Người mà tiên sinh ta cãi thắng cũng không phải là Đạo Tổ Phật Tổ, các ngươi kích động như vậy làm gì? Thế nào, chẳng lẽ ngay từ đầu các ngươi đã cho rằng tiên sinh không thắng được, cho nên thắng rồi mới cảm thấy bất ngờ?

- Mao Tiểu Đông ngươi cười kỳ quặc nhất, ra ngoài, cùng với Tả Hữu đến trong viện phạt đọc sách. Ừ, hãy nhắc Tả Hữu khi lén trèo ra tường, nhớ mang cho Tiểu Tề một phần ăn khuya, hôm nay Tiểu Tề đang lúc phảt triển thân thể. Nhớ đừng cho quá nhiều dầu mỡ, buổi tối nghe tiếng làm người ta không ngủ được...

Mao Tiểu Đông kể lại một số chuyện cũ năm xưa của tiên sinh nhà mình, cười hả lòng hả dạ.

Trần Bình An cảm thấy nhức đầu. Làm sao có vẻ còn khó nói chuyện hơn cả Thôi Đông Sơn?

Trần Bình An hỏi:

- Lúc trước nghe Lương lão tiên sinh ở cổng nói, Lâm Thủ Nhất rất có tiền đồ, không cần lo lắng. Chỉ là Lý Hòe học hành không tốt, vậy hắn học có mệt lắm không?

Mao Tiểu Đông mỉm cười nói:

- Với tính tình vô tư của thằng nhóc Lý Hòe kia, trời có sập xuống hắn cũng có thể nằm dưới đất, chơi những tượng gỗ sơn màu và tượng đất của mình, không chừng còn vui vừng vì hôm nay không cần đi nghe các phu tử tiên sinh giảng bài. Ngươi không cần lo lắng cho Lý Hòe, nhiều lần học kém đứng chót, cũng không thấy hắn ăn uống ít đi.

- Lần trước cha mẹ và chị gái của hắn đã tới thư viện một chuyến, để lại cho hắn một ít bạc, cũng không thấy hắn tiêu xài lung tung. Chỉ là có lần bị phu tử trực đêm bắt tại trận, khi đó hắn đang dẫn theo hai bạn học trong ký túc xá, dùng chén đựng nước thay rượu, ba người gặm đùi gà lớn. Sau đó ra ngoài đứng phạt ăn roi, Lý Hòe còn nấc một cái. Phu tử hỏi hắn là ăn roi ngon hay ăn đùi gà ngon, đệ đoán xem Lý Hòe trả lời thế nào?

Trần Bình An nhịn cười nói:

- Nếu ăn roi rồi có thể ăn đùi gà, như vậy ăn roi cũng ngon. Có điều đoán rằng sau khi nói xong câu này, Lý Hòe phải ăn một bữa roi.

Mao Tiểu Đông giơ ngón cái lên:

- Không hổ là tiểu sư đệ đã hộ tống bọn chúng trên đường, quả nhiên vẫn là đệ hiểu Lý Hòe này nhất.

Sau đó ông ta cười nói:

- Mặc dù Lý Hòe đọc sách tiếp thu đều chậm chạp, nhưng thực ra không ngốc. Rất nhiều bạn cùng lứa chỉ biết học thuộc lòng, còn Lý Hòe chỉ cần đọc vào, sẽ thật sự biến thành kiến thức của mình. Cho nên các phu tử giảng dạy thực ra có ấn tượng rất tốt với Lý Hòe, mỗi lần đứng chót cũng sẽ không trách cứ hắn.

Trần Bình An thăm dò nói:

- Muốn Lý Hòe cần cù đọc sách, không được lười biếng, vẫn phải nói những đạo lý này một chút.

Ánh mắt Mao Tiểu Đông khen ngợi:

- Nên như vậy. Lúc ấy Lý Nhị vừa mới đại náo hoàng cung một trận, mọi người đều sợ vỡ mật. Các phu tử một là khá thích Lý Hòe, hai là lo lắng Lý Nhị quá bao che cho con, có một thời gian không dám nói nặng câu nào. Vì vậy ta đã dạy dỗ mấy vị phu tử kia một trận, từ đó mới bước vào nề nếp. Nên đánh bằng roi thì đánh, nên khiển trách thì khiển trách, đây mới là cách thức nên có của tiên sinh đệ tử.

Trần Bình An hỏi:

- Sau lần sóng gió đó, có hậu quả gì mà đám trẻ Lý Hòe này không để ý hay không?

Mao Tiểu Đông cười nói:

- Có ta ở đây, tệ lắm thì còn có Thôi Đông Sơn tâm địa gian trá trông chừng, không xảy ra vấn đề gì. Loại chuyện này khó tránh khỏi, cũng xem là một phần của học tập biết lễ, đọc sách biết lý, không cần quá để ý.

Trần Bình An ừ một tiếng:

- Thu phát tự nhiên, không đi theo hướng cực đoan. Có điều Mao sơn chủ phải nhọc lòng rồi.

Vẻ mặt Mao Tiểu Đông oán trách nói:

- Gọi một tiếng Mao sư huynh khó như vậy sao? Thế nào, có phải cảm thấy Mao Tiểu Đông ta kém xa Tề Tĩnh Xuân và Tả Hữu, thậm chí còn thua kém cả Thôi Sàm và Thôi Đông Sơn, cho nên đệ không muốn gọi một tiếng Mao sư huynh?

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Không phải như vậy, xin Mao sơn chủ thứ lỗi.

Liên quan đến chuyện văn mạch, Trần Bình An không thể tùy tiện khách sáo miễn cưỡng.

Mao Tiểu Đông nhìn như có vẻ bất mãn, thực ra lại âm thầm gật đầu.

Nếu một người trẻ tuổi được thánh nhân thư viện Sơn Nhai như mình ân cần, lại lập tức thay đổi thái độ, như vậy vẫn có tư cách gọi mình là Mao sư huynh, nhưng muốn làm đệ tử thân truyền của tiên sinh, làm tiểu sư đệ của Tề Tĩnh Xuân và Tả Hữu, lại chưa chắc thích hợp.

Nhìn một chút đầu mối có thể biết được xu thế phát triển. Mao Tiểu Đông vẫn có ánh mắt này.

Năm xưa trong trong bốn đệ tử đích truyền của Văn Thánh, đồ đệ đầu tiên Thôi Sàm học rộng đa tài nhất, Tề Tĩnh Xuân học vấn sâu nhất chính trực nhất, Tả Hữu tôn sùng “đại đạo tự hành”, tài năng nhưng thành đạt muộn, tu vi cao nhất.

Còn có một người nhìn như tính tình chậm chạp, thành tài trễ nhất, nhưng lại là người mà tiên sinh yêu thích nhất ngoài Tề Tĩnh Xuân. Trên thực tế năm xưa ba bốn tranh đấu bị thua, nhánh Văn Thánh như mặt trời ban trưa dần dần yên lặng. Ngoại trừ “Tả Hữu làm bạn bên cạnh tiên sinh” danh động thiên hạ, còn có người này vẫn luôn đi theo tiên sinh từ đầu đến cuối, cho đến khi tiên sinh tự nhốt mình ở Công Đức Lâm. Có điều chẳng biết tại sao, khi đó nhị sư huynh Tả Hữu và tứ sư huynh giống như mỗi người một ngả.

Mà trong đám đệ tử ký danh, những người như Mao Tiểu Đông ông ta cũng không coi là xuất sắc. Từ đó có thể thấy, nhánh Văn Thánh năm xưa được muôn người chú ý, văn vận rực rỡ như thế nào.

Mao Tiểu Đông cảm thấy tiếc nuối, phong lưu luôn bị mưa gió thổi bay đi.

Tề Tĩnh Xuân rời khỏi Trung Thổ Thần Châu, đi tới Bảo Bình châu sáng lập thư viện Sơn Nhai. Người ngoài nói là Tề Tĩnh Xuân muốn ngăn cản, chấn nhiếp đại sư huynh Thôi Sàm năm xưa khi sư diệt tổ, nhưng Mao Tiểu Đông biết vốn không phải như vậy.

Tả Hữu càng đoạn tuyệt, trực tiếp rời xa nhân gian, một mình ra biển thăm tiên.

Còn cái gã chậm chạp cố chấp, nghe đồn từng là người duy nhất có thể đuổi theo A Lương chạy lung tung khắp đường lớn, càng yên tĩnh im ắng hơn trăm năm rồi.

Mao Tiểu Đông ngừng suy nghĩ lộn xộn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở người trẻ tuổi trước mặt, đệ tử thân truyền được tiên sinh thu nhận để thừa kế văn mạch học vấn.

Gần ba năm sau khi Trần Bình An đi qua thư viện mà không vào, Mao Tiểu Đông vừa tò mò vừa lo lắng. Tò mò tiên sinh đã thu nhận một nhân tài đọc sách thế nào, cũng lo lắng người trẻ tuổi xuất thân từ động tiên Ly Châu, được Tề Tĩnh Xuân gởi gắm hi vọng này, sẽ khiến người ta thất vọng.

Có điều khi Mao Tiểu Đông dùng thần thông thánh nhân Nho gia trấn giữ thư viện, từ xa quan sát lời nói và hành động của Trần Bình An, đã không kinh ngạc cũng không thất vọng. Ông ta chỉ cảm thấy, thanh niên bần hàn tên là Trần Bình An này mới là đệ tử mà tiên sinh muốn có, mới là tiểu sư đệ mà Tề Tĩnh Xuân muốn thay sư phụ thu nhận, như vậy mới đúng.

Sau đó Trần Bình An lại hỏi thăm kỹ càng việc tu đạo và đi học của Lâm Thủ Nhất, có xung đột hay không.

Còn hỏi Cao Huyên và Vu Lộc trở thành bằng hữu, tình hữu nghị có thuần túy hay không.

Lại hỏi Tạ Tạ sau khi trở thành tỳ nữ của Thôi Đông Sơn, tâm cảnh có xuất hiện vấn đề hay không.

Mao Tiểu Đông lần lượt trả lời, thỉnh thoảng lật xem giấy thông hành kia.

Sau khi biết được đại khái, Trần Bình An mới thật sự giống như trút được gánh nặng.

Cuối cùng Mao Tiểu Đông cười hỏi:

- Chuyện của mình và người khác, đệ suy nghĩ nhiều như vậy, không thấy mệt sao?

Trần Bình An lắc đầu thẳng thắn nói:

- Không mệt.

Mao Tiểu Đông gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Nghiên cứu học vấn và tập võ luyện kiếm, thật ra đạo lý đều như nhau, cần phải tích trữ chờ thời cơ. Quân tử gặp thời thì làm việc lớn, không gặp thời thì ẩn mình. Cho nên một khi nảy ra ý tưởng tuyệt diệu, giống như mây màu rực rỡ từ ngoài trời tới, thế nhân chưa từng thấy, không thể có được.

Trần Bình An cảm thấy những lời này có phần lớn lao, khiến hắn hơi thấp thỏm.

Mao Tiểu Đông đột nhiên thấp giọng hỏi:

- Tiên sinh có từng nhắc đến ta không?

Trần Bình An muốn nói lại thôi, vẫn thành thật trả lời:

- Hình như... chưa từng nhắc đến.

Mao Tiểu Đông vỗ đầu gối một cái, thở phì phì nói:

- Trên đời lại có tiên sinh thiên vị như vậy?

Ông ta giống như chưa hết hi vọng, lại hỏi:

- Đệ hãy suy nghĩ thật kỹ, có phải bỏ sót rồi không?

Trần Bình An quả quyết lắc đầu.

Mao Tiểu Đông vuốt râu cười, nói như đã tính trước mọi việc:

- Chắc là trong lòng tiên sinh có đệ tử, dĩ nhiên không cần thường xuyên treo bên miệng.

Trong lòng Trần Bình An bình tĩnh.

Vị Mao sơn chủ trước mắt này, chắc chắn là đệ tử do Văn Thánh lão tiên sinh một tay dạy ra.

- --------

Có lẽ cảm thấy Lý Bảo Bình khá dễ tính, Bùi Tiền đi đường càng lúc càng nhanh, bước chân cũng càng lúc càng nhẹ nhàng.

Có điều sau khi tới ký túc xá của Lý Bảo Bình, Bùi Tiền nhìn thấy từng chồng giấy trên giường, thiếu chút nữa đã quỳ xuống dập đầu với Lý Bảo Bình. Chẳng trách vừa rồi cô lấy can đảm khoe khoang, nói mình mỗi ngày đều chép sách, Lý Bảo Bình chỉ à một tiếng, không nói gì thêm. Lúc đầu Bùi Tiền cho rằng mình đã xoay chuyển được tình thế một chút, còn cảm thấy đắc ý, lưng cũng thẳng hơn.

Lý Bảo Bình rót một ly trà cho Bùi Tiền, bảo Bùi Tiền tùy ý ngồi xuông. Sau đó cô bò lên giường, lôi hòm trúc nhỏ ở đầu giường đặt lên bàn, lấy ra thanh đao hẹp Tường Phù và hồ lô nhỏ màu trắng bạc A Lương tặng cho.

Lý Bảo Bình nói:

- Tặng cho ngươi.

Hôm nay Bùi Tiền đã biết xem hàng, nhìn đao hẹp và hồ lô nhỏ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Bảo Bình, hỏi một câu thừa thãi:

- Đắt lắm phải không?

Lý Bảo Bình cũng không có ý che giấu, nói rõ ngọn ngành:

- Nghe A Lương lén lút nói, thanh Tường Phù đao này phẩm chất bình thường, là nửa tiên binh gì đó. Còn cái hồ lô nhỏ này lừa gạt được từ chỗ kiếm tiên Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết, mới xem là thứ tốt. Đó là một trong bảy hồ lô nuôi kiếm nằm trên dây hồ lô, do Đạo Tổ tự tay trồng lúc dựng nhà cỏ tu hành năm xưa, kiếm tu trên thế gian dùng nó nuôi dưỡng phi kiếm sẽ rất lợi hại. Không phải Bùi Tiền ngươi đã bắt đầu học kiếm sao, vậy ngươi cứ lấy đi dùng là được.

Bùi Tiền đã líu lưỡi, nói hàm hồ không rõ:

- Nhưng ta chỉ vừa mới bắt đầu luyện kiếm, luyện rất sơ sài, càng không phải kiếm tu. Ta khá là ngốc, có thể đời này cũng không nuôi dưỡng ra phi kiếm bản mệnh gì đó...

Lý Bảo Bình dứt khoát hỏi:

- Tường Phù và hồ lô nhỏ, ngươi có thích không?

Bùi Tiền rụt rè gật đầu một cái.

Lý Bảo Bình gãi đầu, trong lòng than vãn một tiếng. Sao tiểu sư thúc lại tìm một đệ tử ngốc nghếch thật thà như vậy.

Bùi Tiền càng lo lắng bất an, khóe mắt không rời khỏi núi sách trên giường, lại nhìn đao hẹp và hồ lô nuôi kiếm màu trắng bạc trên bàn. Cô chợt nảy ra ý tưởng, nhẹ giọng nói:

- Bảo Bình tỷ tỷ, lễ vật quý trọng như vậy, ta không dám nhận, sư phụ sẽ mắng ta.

Lý Bảo Bình chớp chớp mắt:

- Vậy ngươi nói với sư phụ là ta cho ngươi mượn, một năm mười năm là mượn, một trăm năm một ngàn năm cũng là mượn. Dù sao ta cũng không đòi lại, ngươi có thể yên tâm thoải mái cầm đi xông pha giang hồ, không phải được rồi sao?

Bùi Tiền cúi đầu:

- Đúng vậy.

Lý Bảo Bình đổi vị trí, ngồi xuống ghế dài bên cạnh Bùi Tiền, an ủi:

- Không cần cảm thấy mình ngốc, ngươi còn nhỏ mà. Nghe tiểu sư thúc nói, ngươi còn nhỏ hơn ta một tuổi.

Bùi Tiền vừa nghe, cảm thấy rất có đạo lý, lập tức ngẩng đầu cười, hai tay đặt lên bàn, cẩn thận hỏi:

- Bảo Bình tỷ tỷ, ta có thể sờ chúng không?

Lý Bảo Bình đột nhiên đứng dậy, khiến Bùi Tiền giật mình. Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Bùi Tiền không cần hoảng hốt, sau đó bảo Bùi Tiền nhìn cho kỹ. Kết quả Bùi Tiền nhìn thấy Lý Bảo Bình trong thoáng chốc rút đao ra khỏi vỏ, hai tay cầm đao, hít sâu một hơi, chém xuống cái hồ lô kia. Bùi Tiền thấy vậy liền ngớ người ra.

Một đao này của Lý Bảo Bình chém rất bá khí, kết quả hồ lô nhỏ nhẵn bóng vừa lúc bắn về phía Bùi Tiền. Bùi Tiền theo bản năng đưa tay đánh bay.

Hồ lô nuôi kiếm màu trắng bạc lập tức đập vào mặt Lý Bảo Bình, sau đó rơi xuống đất.

Lý Bảo Bình sững sốt một chút, bắt đầu chảy máu mũi.

Bùi Tiền cảm thấy mình chết chắc rồi.

Lúc này trong tay Lý Bảo Bình còn cầm Tường Phù, rất có thể một đao kế tiếp sẽ chém đứt đầu mình?

Không ngờ Lý Bảo Bình lại giơ tay lên, bàn tay tùy ý vuốt một cái, thành thạo bỏ Tường Phù đao vào lại vỏ đao. Mũi chân của cô nhẹ nhàng hất hồ lô nuôi kiếm lên, cầm trong lòng bàn tay, cùng nhau thả lại trên bàn.

Sau đó Lý Bảo Bình ngồi xuống, vui vẻ cười nói với Bùi Tiền:

- Bùi Tiền, vừa rồi ngươi đưa tay cản rất đẹp, rất có phong độ giang hồ. Không tệ, không tệ, không hổ là đồ đệ của tiểu sư thúc.

Vẻ mặt Bùi Tiền như đưa đám, chỉ chỉ vào mũi Lý Bảo Bình, nói:

- Bảo Bình tỷ tỷ, tỷ còn đang chảy máu.

Lý Bảo Bình lại lau một cái, nhìn lòng bàn tay, hình như đúng là đang chảy máu. Cô thản nhiên đứng lên, chạy đến chỗ giường, từ trong xấp giấy rút ra một tờ, xé rách vo lại thành hai cục giấy. Cô ngẩng đầu lên, nhét vào trong lỗ mũi, sau đó tùy ý ngồi bên cạnh Bùi Tiền.

Sắc mặt Bùi Tiền trắng bệch. Lý Bảo Bình thấy vậy không hiểu chuyện gì, làm sao giống như hồ lô nhỏ vừa đập vào mặt Bùi Tiền vậy? Nhưng cho dù đập trúng cũng không đau mà. Thế là cô xoa cằm, cẩn thận quan sát Tiểu Bùi Tiền đen nhẻm, cảm thấy đệ tử này của tiểu sư thúc có suy nghĩ khá kỳ lạ, ngay cả Lý Bảo Bình cô cũng không theo kịp. Không hổ là đại đệ tử khai sơn của tiểu sư thúc, vẫn có một chút đặc biệt.

Bùi Tiền kìm nén đau lòng, lưỡng lự lấy hồ lô nhỏ màu vàng trong tay áo ra, để lên bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía Lý Bảo Bình:

- Bảo Bình tỷ tỷ, tặng cho tỷ, xem như là ta xin lỗi.

Lý Bảo Bình hơi tức giận, Bùi Tiền này sao lại xa cách như vậy, liền trừng mắt nói:

- Cất vào!

Bùi Tiền dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, ngoan ngoãn cất hồ lô nhỏ vào trong tay áo.

- --------

Trần Bình An rời khỏi thư phòng của Mao Tiểu Đông. Tà dương sắp hết, chiều hôm đến gần, hắn bèn đi tìm Lý Hòe có lẽ đang nghe phu tử giảng bài.

Hắn đứng ngoài cửa sổ lớp học, vừa nhìn đã thấy Lý Hòe đang giơ quyển sách lên cao, nấp phía sau ngủ gà ngủ gật như gà con mổ thóc.

Hai bên Lý Hòe là hai đứa bạn cùng lứa. Một đứa mặt mày lanh lợi, là một kẻ không thể ngồi yên, đang nhìn xung quanh. Hắn đã sớm nhìn thấy Trần Bình An, bèn cùng Trần Bình An mắt to trừng mắt nhỏ. Một đứa trẻ khác thì ngồi ngay ngắn, nghe giảng bài rất chuyên chú.

Lưu Quan thấy người trẻ tuổi áo trắng kia vẫn luôn mỉm cười nhìn về phía mình, biết người này còn trẻ tuổi, nhất định không phải là phu tử tiên sinh của thư viện, bèn lén lút dùng quyền đánh vào lòng bàn tay để khiêu khích. Kết quả phu tử dạy học lại quát lớn một tiếng:

- Lưu Quan!

Lưu Quan ngoan ngoãn đứng dậy.

Lý Hòe đang trong mộng đẹp, bị dọa đến hồn bay phách lạc. Sau khi tỉnh dậy, hắn liền để quyển sách xuống, ngỡ ngàng nhìn quanh.

Phu tử lập tức nói:

- Còn có ngươi, Lý Hòe. Hai người các ngươi, tối nay chép năm lần “Khuyến Học Thiên”. Còn nữa, không được nhờ Mã Liêm giúp đỡ.

Buổi học đã kết thúc, lão phu tử nghiêm mặt đi ra khỏi lớp, gật đầu chào hỏi Trần Bình An đã nhìn thấy từ trước. Trần Bình An cũng chắp tay đáp lễ.

Rời khỏi lớp học ồn ào, Lý Hòe đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt không dám tin:

- Trần Bình An?

Trần Bình An mỉm cười vẫy tay.

Lý Hòe nhếch miệng cười, đột nhiên khẽ quát một tiếng:

- Trần Bình An, hãy lĩnh giáo quyền pháp vô địch của Lý đại tông sư!

Lý Hòe dùng sáu bước đi thế lộn xộn chạy nhanh qua chỗ Trần Bình An, bị Trần Bình An dùng một tay ấn vào đầu.

Lý Hòe múa may cả buổi, cuối cùng dừng lại, đỏ mắt hỏi:

- Trần Bình An, sao bây giờ ngươi mới đến? Chị gái của ta đã đi rất lâu rồi. Nếu như ngươi gặp mặt chị ấy, ta sẽ làm mối cho các người. Hai người ngồi trên cành liễu dưới ánh trăng ở thư viện chúng ta, mắt đi mày lại, tình ý miên miên, không chừng bây giờ ta có thể gọi ngươi là anh rể rồi.

Trần Bình An dở khóc dở cười.

Lý Hòe ôm lấy cánh tay Trần Bình An, xoay người cười nói với Lưu Quan và Mã Liêm:

- Hắn chính là Trần Bình An, người đã tặng hòm sách và đan giày cỏ cho ta. Ta đã nói rồi, hắn nhất định sẽ tới thư viện thăm ta. Thế nào, bây giờ đã tin chưa?

Lưu Quan trợn mắt. Hóa ra người này chính là Trần Bình An mà Lý Hòe thường nhắc, khiến bọn họ nghe chai cả tai.

Mã Liêm vội vàng chắp tay thi lễ với Trần Bình An.

Lý Hòe cười không kiêng nể gì cả, đột nhiên ngưng cười nói:

- Đã gặp Lý Bảo Bình chưa?

Trần Bình An gật đầu nói:

- Đến thư viện rồi, đã gặp Tiểu Bảo Bình trước.

Lý Hòe gật đầu nói:

- Lát nữa chúng ta cùng đi tìm Lý Bảo Bình. Cô ta phải cảm ơn ta, là ta mời ngươi tới thư viện. Lúc trước ở trên đỉnh núi, cô ta còn muốn đánh ta. Ha ha, tiểu cô nương làm sao có thể chạy nhanh bằng ta? Đúng là chuyện cười, hôm nay Lý Hòe ta thần công đại thành, bước đi như bay, vượt nóc băng tường...

Trần Bình An hắng giọng một tiếng.

Lý Hòe đột nhiên phát hiện Lưu Quan giống như cười trên nỗi đau của người khác, Mã Liêm thì ngượng nghịu. Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Lý Bảo Bình đang ở phía sau, bên cạnh là một tiểu nha đầu đen như than. Chỉ nhìn một cái, Lý Hòe đã cảm thấy có duyên phận, bởi vì cô bé này rất giống với Trần Bình An lần đầu gặp.

Hai tay Lý Bảo Bình khoanh trước ngực, cười nhạt nói:

- Lý Hòe, ta cho ngươi chạy trước một trăm bước, là trốn trên cây, nóc nhà hay nhà xí thì tùy ngươi.

Lý Hòe hậm hực nói:

- Lý Bảo Bình, niệm tình Trần Bình An đã tới thư viện, chúng ta coi như hòa nhau nhé?

Lý Bảo Bình cười nói:

- Hòa nhau?

Lý Hòe ngẫm nghĩ:

- Được rồi, vậy xem như ta thua một trận?

Lý Bảo Bình nể tình tiểu sư thúc, lần này không tính toán với Lý Hòe.

Lý Hòe thấy Lý Bảo Bình giống như không muốn trừng trị mình, lập tức vênh váo tự đắc, lôi cánh tay Trần Bình An, nhảy nhót nói:

- Hiện giờ ngươi đang ở chỗ nào, có muốn đến chỗ ta ngồi một lát không?

Ánh mắt Bùi Tiền sáng lên, tên Lý Hòe này đúng là người đồng đạo rồi.

Bọn họ đi tới phòng khách nơi Trần Bình An ở tạm.

Mã Liêm thực ra rất muốn đi theo Lý Hòe, nhưng lại bị Lưu Quan kéo đi ăn cơm.

Chu Liễm vẫn đi dạo chưa về.

Thạch Nhu thì vẫn luôn ở trong phòng khách của mình, không gặp người khác. Cho dù là một địa tiên âm vật danh xứng với thực, có ai dám rêu rao ở một thư viện Nho gia? Thạch Nhu cảm thấy mỗi lần mình hít thở đều là khinh nhờn thư viện, đầy hổ thẹn và kính sợ.

Đây chính là thế giới Hạo Nhiên.

Trần Bình An, Lý Bảo Bình, Bùi Tiền và Lý Hòe vừa lúc ngồi quanh một bàn, dùng cơm nước theo tiêu chuẩn cao nhất của phòng khách thư viện.

Lý Hòe ngồi đối diện với Trần Bình An, nói năng lớn nhất. Dù sao chỉ cần có Trần Bình An trấn giữ, hắn cũng không sợ Lý Bảo Bình.

Lý Hòe hỏi:

- Trần Bình An, ăn cơm xong có muốn ta dẫn ngươi đi tìm Lâm Thủ Nhất không? Hôm nay cũng khó gặp mặt tên kia, hắn rất sung sướng, thường rời khỏi thư viện ra ngoài dạo chơi, khiến ta hâm mộ muốn chết.

Trần Bình An cười nói:

- Bây giờ đang là giờ Tuất, là thời gian mà luyện khí sĩ khá coi trọng, tốt nhất không nên quấy rầy, chờ qua giờ Tuất lại đi. Không cần ngươi dẫn đường, tự ta đi tìm Lâm Thủ Nhất cũng được.

Đại đạo tu hành, tính toán chi li.

Có một số quy củ tu hành đúng mọi lúc mọi nơi. Chẳng hạn như một ngày coi trọng bốn giờ, không thể lười biếng. Giờ Tý trời đất sáng trong, rất thích hợp quan sát sinh khí bên trong, có thể dùng cầu trường sinh liên kết thế giới nhỏ thân người và thế giới lớn bên ngoài. Giờ Dần dưỡng khí lưu chuyển, lợi ích cho khiếu huyệt kinh mạch. Giờ Ngọ dùng dương hỏa luyện khí thành dịch. Giờ Tuất luyện dịch hóa thần, từng chút chứa trong những “phủ đệ” quan trọng của khiếu huyệt bản mệnh, tích góp tăng cường cơ sở đại đạo. Ngoài bốn giờ một ngày, còn có nghiên cứu về một tháng một năm.

Cơ sở đại đạo, chẳng qua là dùng hậu thiên (thời kỳ lớn lên) tu bổ rèn luyện tiên thiên (có sẵn từ phôi thai). Tiêu chuẩn hậu thiên giống như dùng nước mài gương, càng ngày càng sáng, cuối cùng đạt đến thanh tịnh lưu ly trong truyền thuyết. Mấu chốt là những thay đổi nhỏ bé, chỉ cần vượt qua ngưỡng cửa tu hành, bắt đầu lên núi, một ngày lười biếng thì sẽ biết mình đã đánh mất những gì, cho nên người tu hành không thể lười biếng.

Nếu hiểu rõ sự huyền diệu trong đó, sẽ diễn sinh ra rất nhiều quy củ, nhìn như mây mù che phủ, nhưng thực ra lại sáng tỏ thông suốt.

Chẳng hạn vì sao đế vương quân chủ của vương triều thế tục, không thể tu hành đến năm cảnh giới trung. Vì sao người tu đạo lại dần dần rời xa thế tục nhân gian, không muốn bị cuốn vào hồng trần cuồn cuộn, phải tu hành ở những động tiên đất lành linh khí dồi dào. Khi xuống núi du lịch trở lại thế gian, chỉ coi là rèn luyện tâm cảnh, không liên quan đến tăng tiến tu vi.

Lại vì sao tu sĩ sau khi bước vào cảnh giới Phi Thăng, lại không được tự tiện rời khỏi ngọn núi, thôn tính linh khí và khí số ở nơi khác.

Thôi Đông Sơn đã từng cười nói, luyện khí sĩ theo đuổi trường sinh bất hủ, tu vi càng cao, càng nhiều người không muốn nói quy củ, càng nhiều chuyện không được coi trọng. Nhân gian dưới núi bắt đầu chao đảo, giống như một chiếc ghế khớp nối bắt đầu lỏng ra.

Đám thánh nhân Nho gia làm chủ thế giới Hạo Nhiên, tu bổ có phần vất vả.

Chỉ nói đến chuyện “gia giáo”, đám đạo sĩ mũi trâu đáng ghét của thế giới Thanh Minh rất tiết kiệm tâm sức. Chỉ cần có đại tu sĩ lớn gan, một khi không hợp tâm ý, sẽ có tiên nhân ở Bạch Ngọc Kinh năm thành mười hai lầu kia, lấy được sắc lệnh của một vị giáo chủ “giữ lầu”, bay đến một chưởng đánh chết là xong.

Cũng có một số đại tu sĩ tránh được kiếp nạn, đi lên đài Đăng Thiên của thế giới kia, đánh trống kêu oan. Trong lịch sử chỉ có đại đệ tử của Đạo Tổ là thường nghe người khác kể khổ, giúp đỡ bào chữa, ít nhất cũng sẽ giảm bớt trách phạt. Thậm chí còn có lần miễn trách phạt, ngược lại còn trách cứ và trừng phạt tiên nhân Bạch Ngọc Kinh.

Nếu đệ tử nhỏ của Đạo Tổ là Lục Trầm làm chủ, phải xem tâm tình của vị chưởng giáo này. Tâm tình tốt thì mọi chuyện dễ bàn, không chừng còn là một cơ duyên. Tâm tình không tốt, có khả năng sẽ tội chồng thêm tội.

Nếu đến phiên Đạo lão nhị trấn giữ Bạch Ngọc Kinh, tuyệt đối sẽ không có người đánh trống kêu oan, bởi vì Đạo lão nhị chắc chắn sẽ ra tay đánh chết. Hồn phách còn sót lại, quá nửa sẽ bị kéo vào “lôi trì luyện ngục” tinh túy nhất trong tay y.

Trời lớn đất lớn, người thường dùng cả đời để làm một chuyện, cho dù thích du lịch, cũng chưa chắc có thể đi hết lãnh thổ một nước. Cho dù trở thành người tu hành, cũng không dám nói có thể đi hết lãnh thổ một châu. Mà thần tiên trên đỉnh núi may mắn bước vào năm cảnh giới cao, cũng không dám nói mình có thể đi hết tất cả thế giới.

Lúc ăn cơm Lý Bảo Bình không thích nói chuyện lắm, Bùi Tiền thì không dám nói, cho nên chỉ có Lý Hòe ồn ào. Lý Bảo Bình trừng mắt nhìn Lý Hòe mấy lần, rất nhiều chuyện của thư viện đều bị Lý Hòe nói hết rồi, cô làm sao còn nói cho tiểu sư thúc nghe nữa?

Lý Hòe rung đùi đắc ý, còn không biết sống chết khiêu khích Lý Bảo Bình. Đây gọi là bình đã vỡ còn vỡ thêm, dù sao tương lai nhất định sẽ bị Lý Bảo Bình trả thù.

Trần Bình An không nói nhiều, ăn cơm vẫn nhai nhỏ nuốt chậm như trước, phần nhiều là gắp thức ăn cho ba đứa trẻ.

Lý Hòe đột nhiên hỏi:

- Trần Bình An, sao ngươi lại đổi trang phục rồi, giày cỏ cũng không mang nữa, cẩn thận xải sang quen rồi thì khó tiết kiệm...

Lý Hòe còn chưa nói xong, đã bắt đầu khom lưng kêu gào. Lý Bảo Bình và Bùi Tiền, mỗi người thưởng cho hắn một đá dưới bàn.

Trần Bình An cười nói:

- Thực ra ta đã nghĩ qua, khi tới thư viện sẽ thay quần áo giày cỏ trước kia, nhưng chỉ sợ làm các ngươi mất mặt. Quần áo hôm nay là để hành tẩu giang hồ, phải rất chú ý, cộng thêm ăn mặc có thể trợ giúp tu hành, pháp bào Kim Lễ trên người này mặc lâu đã quen rồi. Có điều nếu mặc quần áo trước kia, cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.

Lý Hòe nhe răng trợn mắt nói:

- Khi đó ở bên ngoài lớp học, thiếu chút nữa ta đã không nhận ra ngươi rồi. Trần Bình An ngươi đã cao hơn rất nhiều, cũng không đen đúa như trước, ta thấy không quen.

Trần Bình An trêu đùa:

- Lý Hòe ngươi thì không thay đổi, vừa xem sách đã thấy mệt rồi?

Lý Hòe than vãn:

- Trần Bình An, ngươi không biết đâu. Hôm nay ta đọc sách rất vất vả, còn mệt hơn chúng ta đi đường hồi đó. Nhất là lúc các phu tử giảng bài, phải nhịn đi tiểu, nhịn đến gần chết.

Lý Bảo Bình dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, ra hiệu Lý Hòe chú ý ngôn từ.

Lý Hòe chán nản nói:

- Phiền thật, quy củ còn nhiều hơn các phu tử.

Lúc này gần như đã ăn xong, trên bàn cũng không còn lại thức ăn gì.

Trần Bình An nói:

- Lát nữa ta phải đến chỗ Mao sơn chủ một chuyến, có một số việc cầm nói, sau đó sẽ đi tìm Lâm Thủ Nhất, Vu Lộc và Tạ Tạ. Các ngươi hãy tự mình đi dạo, nhớ không nên làm trái quy định cấm đi lại ban đêm của thư viện.

Lý Hòe hỏi:

- Trần Bình An, ngươi muốn ở lại thư viện mấy năm à?

Lý Bảo Bình lần đầu tiên cười cười.

Vẻ mặt Bùi Tiền đau khổ, thấp thỏm bất an.

Trần Bình An vừa bực vừa buồn cười nói:

- Sẽ không ở quá lâu, nhưng cũng không phải ở mấy ngày rồi đi.

Lý Hòe à một tiếng, lúc Lý Bảo Bình và Bùi Tiền thu dọn chén đũa, hắn lại hỏi:

- Trần Bình An, sao ngươi không ở lại thư viện đọc sách, sau này chúng ta cùng nhau trở về quận Long Tuyền thì tốt biết mấy. Thế nào, đi dạo bên ngoài lâu rồi, có phải cũng đã quen tự do tự tại. Cho dù ngươi không quan tâm Lý Bảo Bình, nhưng thư viện còn có Lý Hòe ta. Chúng ta là huynh đệ tốt cùng chung hoạn nạn, không chừng sau này ta còn phải gọi ngươi là anh rể, ngươi nhẫn tâm bỏ em vợ ta đây ở thư viện sao? Ngươi cũng biết đấy, năm xưa A Lương khóc lóc muốn làm anh rể của ta, ta cũng không đáp ứng.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:

- Những lời này, ngươi đừng nói trước mặt Lâm Thủ Nhất và Đổng Thủy Tỉnh.

Lý Hòe thở dài:

- Hai tên này, một kẻ thì luôn im lìm, có lời cũng không dám nói thẳng; một kẻ thì tư tưởng bảo thủ, đầu óc không mở mang. Ta thấy khó lắm, chị của ta không có vẻ gì sẽ thích bọn họ. Mẹ ta thích Lâm Thủ Nhất hơn, cha ta lại thích Đổng Thủy Tỉnh nhiều hơn một chút. Nhưng tình hình nhà ta thế nào, Lý Hòe ta nói chuyện là hiệu nghiệm nhất, ngay cả chị của ta cũng nghe theo ta. Trần Bình An, chúng ta thương lượng nhé, chỉ cần ngươi ở lại thư viện với ta một năm, hay là nửa năm cũng được, ngươi sẽ là anh rể của ta, không cần sính lễ gì cả.

Trần Bình An cười mắng:

- Biến đi!

Lý Hòe đập bàn một cái:

- Trần Bình An, nói chuyện với em vợ cho đang hoàng, đừng trách ta không nói trước!

Lý Bảo Bình vỗ một cái khiến Lý Hòe co đầu rụt cổ, sự kiêu ngạo hoàn toàn biến mất.

Thừa dịp Lý Bảo Bình và Bùi Tiền bưng chén đũa đến nhà bếp bên ngoài phòng khách, Lý Hòe đi tới bên cạnh Trần Bình An, nằm sấp xuống bàn, lặng lẽ nói:

- Trần Bình An, hôm nay chị của ta rất xinh đẹp, không lừa ngươi đâu.

Trần Bình An xoa đầu đứa nhóc:

- Không cần ngươi làm trung gian mai mối, ta đã có cô nương yêu thích rồi.

Vẻ mặt Lý Hòe ảm đạm.

Trần Bình An nhẹ giọng nói:

- Không làm anh rể của ngươi, cũng không phải là không làm bằng hữu nữa.

Lý Hòe uể oải nói:

- Nhưng ta sợ, lần trước ngươi đi tới ba năm mới quay về, lần sau có phải lại là ba năm năm năm? Nào có bằng hữu như ngươi, lúc ta ở thư viện bị người khác ức hiếp, ngươi cũng không có mặt.

Trần Bình An không biết phải trả lời thế nào. Nếu theo như dự tính trong lòng, cũng chưa chắc dăm ba năm là có thể trùng phùng.

Hắn dự định đi qua quận Long Tuyền và hồ Thư Giản, cùng với nước Thải Y và nước Sơ Thủy, sau đó lại đi về phía bắc, còn xa hơn vương triều Đại Ly nằm ở mũi bắc Bảo Bình châu.

Lý Hòe sụt sịt mũi, ngẩng đầu lên cười nói:

- Bỏ đi, chúng ta đã là người lớn rồi, dây dưa như vậy thì rất kỳ cục, chuyện ngày mai thì để ngày mai tính.

Trần Bình An xoa đầu Lý Hòe:

- Bùi Tiền hình như hơi sợ Bảo Bình, trong thời gian này ngươi hãy giúp đỡ cô bé nhiều một chút.

Lý Hòe lập tức cười đùa nói:

- Cục than đen nhỏ kia à, không có vấn đề. Sợ Lý Bảo Bình thì có gì mất mặt, ta cũng sợ, ai sợ thì người đó mới là anh hùng hảo hán.

Có thể dùng lý lẽ hùng hồn và hào khí tận mây nói một chuyện mất mặt như vậy, chắc cũng chỉ có Lý Hòe làm được.

Sau đó Trần Bình An lại đến thư phòng của Mao Tiểu Đông, bắt đầu thương nghị chuyện luyện hóa vật bản mệnh thứ hai.

Mao Tiểu Đông đã nhận được bức mật thư của Thôi Đông Sơn, còn suy nghĩ cẩn thận hơn cả đương sự Trần Bình An.

Về thiên tài địa bảo cần thiết để luyện chế viên văn mật màu vàng kia, hắn đã mua gần đủ. Có một số chưa gởi đến thư viện, nhưng trước khi vào thu nhất định có thể gom xong, không thiếu món nào.

Trần Bình An nói có thể phải trả tiền sau. Mao Tiểu Đông cũng không ra vẻ, nói rằng cứ dựa theo giá thị trường, tranh thủ thanh toán trong hai mươi năm.

Bởi vì muốn luyện chế văn mật màu vàng cực kỳ đặc thù làm vật bản mệnh ngũ hành, Mao Tiểu Đông đã nhiều lần quan sát viên văn mật mà Trần Bình An lấy ra từ trong vật một tấc. Trước đó thực ra ông ta đã tìm hiểu kỹ càng về quốc sử nước Thải Y, cùng với Địa Phương Huyện Chí của lầu thành hoàng kia.

Cuối cùng ông ta nhận định, văn thần Thẩm Ôn thành thần, đã dùng tinh túy hương khói và khí tức chính trực, rất có thể còn cộng thêm con dấu do đại thiên sư tự mình luyện chế tiêm nhiễm ảnh hưởng, cùng với lôi pháp bảo hộ nâng đỡ, cuối cùng thai nghén ra viên văn mật màu vàng này, rất không tầm thường.

Cho nên Mao Tiểu Đông dự định trước tiên dẫn theo Trần Bình An, âm thầm đi dạo những nơi như văn miếu ở kinh thành Đại Tùy. Có điều nơi luyện hóa cuối cùng, chắc chắn vẫn phải đặt ở thư viện Sơn Nhai, nơi ông ta có thể trấn giữ khí vận.

Hai người không ngừng thảo luận chi tiết, Mao Tiểu Đông càng vui vẻ yên tâm.

Cho dù liên quan đến cơ sở tu hành cuối cùng cao hay thấp, Trần Bình An vẫn không vội vàng, cũng không nóng nảy, tâm cảnh giống như giếng cổ không dao động, khiến Mao Tiểu Đông rất hài lòng.

Rất nhiều lần nhìn như tùy ý tán gẫu, đáp án của Trần Bình An, cùng với chủ động hỏi thăm một số nan đề trong sách, đều không khiến Mao Tiểu Đông cảm thấy kinh ngạc, nhưng lại có cảm giác bình tĩnh, thấp thoáng lộ ra tâm chí kiên cường. Như vậy là đủ rồi.

Nhất là khi Trần Bình An nhìn sắc trời, nói rằng trước tiên muốn đi thăm Lâm Thủ Nhất, Vu Lộc và Tạ Tạ, chứ không phải một hơi nói xong “chuyện chính”, Mao Tiểu Đông liền cười đáp ứng.

Sau khi Trần Bình An áy náy rời đi, ông lão cao lớn luôn gây cho người ta ấn tượng bảo thủ, ngồi một mình trong thư phòng, tâm tình khó kiềm chế, lệ già đầy mặt, lại nở nụ cười khuây khoả.

Theo Mao Tiểu Đông thấy, mười Thôi Sàm thiên tư trác tuyệt, cũng không bằng một Trần Bình An.

- --------

Không còn Lý Bảo Bình bên cạnh, Bùi Tiền lập tức tự do tự tại, tinh thần hăng hái.

Đến ký túc xá của Lý Hòe rồi, ngồi chưa được bao lâu, chẳng những là Lý Hòe, ngay cả Lưu Quan và Mã Liêm cũng bị chấn nhiếp đến mở to mắt, quay đầu nhìn nhau.

Bên hông Bùi Tiền đã đeo đao trúc kiếm trúc, ngồi ngay ngắn trên ghế dài, đối diện với ba đứa trẻ cũng ngồi thành hàng. Cô đang kể lại cho bọn hắn nghe lịch trình giang hồ của mình.

Lời mở đầu đã rất có sức uy hiếp:

- Các ngươi chắc đã nhìn ra, Bùi Tiền ta là đệ tử của sư phụ ta, là một người giang hồ lãnh khốc kiên cường. Ma quỷ sông núi bị ta đánh chết và hàng phục, nhiều vô số kể.

Đám ruồi trâu bị cô dùng Phong Ma kiếm pháp đánh chết, con cóc trên đường núi bị cô đá bay, còn có mấy con chó bị cô đè đầu, thỏ hoang bị cô bắt giữ, đều được cô tưởng tượng thành yêu tinh quỷ quái trong tương lai.

Lưu Quan nửa tin nửa ngờ bưng trà đưa nước. Mã Liêm thừa dịp Bùi nữ hiệp uống nước, vội vàng lấy hạt dưa bánh ngọt ra. Lý Hòe ôm tượng gỗ sơn màu trong ngực, ngoài mặt giả vờ cười, thực ra trong lòng lại cảm thấy nha đầu đen nhẻm này không thể nhìn bề ngoài, còn biết khoác lác hơn cả mình và A Lương. Xem như mình gặp phải đối thủ rồi.

- --------

Sau khi rời khỏi nơi ở của Mao Tiểu Đông, Trần Bình An phát hiện Lý Bảo Bình đang đứng ở cửa chờ mình, còn đeo hòm trúc nhỏ kia.

Hắn không hề cảm thấy ngạc nhiên.

Lần đầu tiên hắn rời khỏi quê hương, đi ra thế giới bên ngoài động tiên Ly Châu, dĩ nhiên là lần hộ tống Lý Bảo Bình đến Đại Tùy đi học. Nhưng đó chẳng phải là tiểu cô nương theo tiểu sư thúc hành tẩu giang hồ sao?

Đoạn lộ trình ban đầu chỉ có hai người làm bạn, non xanh nước biếc đi qua khiến người ta yêu thích.

Trần Bình An không vội lên đường, ngồi xuống cười hỏi:

- Bảo Bình, mấy năm nay ở thư viện, có ai ức hiếp em không?

Lý Bảo Bình dụng tâm ngẫm nghĩ, lắc đầu nói:

- Tiểu sư thúc, không có.

Trần Bình An gãi đầu, lại cảm thấy hơi mất mát.

Trong nội tâm bỗng vang lên lời nói của Mao Tiểu Đông. Vẻ mặt Trần Bình An không thay đổi, sau khi nghe xong liền đứng lên, dắt tay Lý Bảo Bình, nhìn về cảnh đêm kinh thành bên ngoài thư viện Tiểu Đông Sơn.

Một lớn một nhỏ bắt đầu xuống núi.

- Tiểu sư thúc, vừa rồi em đã chia sách ra làm năm phần, để trong hòm sách nhỏ, phân biệt đưa cho năm vị tiên sinh dạy học. Có điều đó chỉ là số sách chép phạt của một tháng trốn học, trong ký túc xá của em còn rất nhiều. Tiểu sư thúc anh không cần lo lắng.

- Vậy các phu tử có tức giận không?

- Các phu tử không tức giận, đã quen rồi, chỉ bảo em lúc mang sách hãy chạy chậm một chút.

- Vậy các phu tử đều rất tốt.

- Ừ, là rất tốt, nhưng học vấn đều không bằng Tề tiên sinh.

- Tại sao?

- Tề tiên sinh học vấn lớn nhất, tiểu sư thúc con người tốt nhất, không có tại sao.

- Hà, có đạo lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play