Trên đường nhân sinh luôn sẽ có mấy trận mưa to gió lớn như vậy. Giống như ông trời đang nhắc nhở thế nhân, các ngươi đang ăn nhờ ở đậu, phải ngoan ngoãn cúi đầu.
Chẳng hạn như Trần Bình An gặp phải Thái Kim Giản trước cửa nhà mình ở ngõ Nê Bình, gặp phải chủ nhân trước kia của pháp bào Kim Lễ ở khe Giao Long, đi nhầm vào sâu trong Ngẫu Hoa, lại nghênh đón một trận vây giết của các tông sư.
Phải xem có chịu được hay không, chịu được thì sau cơn mưa trời lại sáng, còn không chịu được thì nhiều nhất chỉ có thể giống như võ phu, la hét mười tám năm sau vẫn là một hảo hán.
Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do cá nhân. Hôm nay Chung Khôi chính là như vậy.
Trước hôm nay, Chung Khôi của thư viện Đại Phục tu hành quá tốt quá nhanh, khiến người ta kinh ngạc. Một mình nổi bật trên đại đạo, khiến tất cả nho sinh Đồng Diệp châu đều khó nhìn theo bóng lưng của hắn.
Nhưng hôm nay vượn trắng hiện thế, đó là đại địch sinh tử.
Cảnh ngộ này thực ra còn nguy hiểm hơn thầy giáo của Chung Khôi, sơn chủ thư viện Đại Phục đi chặn đường đại yêu ẩn nấp gần Phù Kê tông.
Chuyện này hoàn toàn trái với dự tính ban đầu của sơn chủ.
Tình cảnh hiện giờ của Chung Khôi, có thể nói là chắc chắn phải chết.
Ánh mắt vượn trắng hờ hững, nhìn thư sinh trẻ tuổi được xem là có hi vọng trở thành đại tế tự của một học cung.
Chung Khôi hít thở sâu một hơi. Vượn trắng trước mắt đeo một thanh kiếm cổ, cho dù chưa đột phá cảnh giới Tiên Nhân, cho dù không phải là yêu tộc bẩm sinh thân thể ứng cáp, cũng vẫn là một vị kiếm tu cảnh giới Ngọc Phác thật sự.
Nếu nói luyện khí sĩ là kẻ cắp phản nghịch nhất trên đời, dám khiêu chiến số mệnh sinh tử của thiên đạo tuần hoàn, vậy kiếm tu chắc chắn là những kẻ không nói lý nhất trong luyện khí sĩ.
Quân tử vô cớ, ngọc không rời thân. Kiếm đầu tiên của vượn trắng ra khỏi vỏ, đã khiến miếng ngọc bội hộ thân mà thư viện Đại Phục tặng cho mỗi vị quân tử hóa thành bột phấn.
Sau khi ngọc bội ẩn chứa văn chương chân ý của thánh hiền Nho gia vỡ nát, giữa một quân tử và một đại yêu, có hàng trăm văn tự màu vàng chậm rãi biến mất trong nhân gian, giống như rơi xuống một cơn mưa nhỏ màu vàng.
Trong nháy mắt Chung Khôi đã lui đến ven rìa giếng giam cách đó mấy chục trượng, hai tay áo tung bay, gió thu xơ xác. Trong hai tay áo màu xanh nho nhỏ tràn đầy khí thế hùng hồn, giống như điểm binh mùa thu trên sa trường.
Giếng giam này của núi Thái Bình là một kiến trúc có hình giếng nước to lớn. Tường giếng mở ra một con đường xoắn ốc hiểm trở đi xuống phía dưới, âm khí rét lạnh, giống như một hang động không đáy chạy thẳng tới âm ty.
Thậm chí tu sĩ năm cảnh giới thấp chỉ cần đến gần giếng giam, sẽ bị tà khí tích lũy vô số năm quấy nhiễu khí tức, ăn mòn thân thể.
Đạo sĩ nhập môn của núi Thái Bình có một lần khổ tu đặc biệt, đó là tĩnh tọa thổ nạp ở gần giếng giam, rèn luyện thân thể, khổ không thể tả.
Sở dĩ nữ đạo sĩ Hoàng Đình được xem là ngọc thạch tu đạo tài hoa kinh người, là do lần đầu cô theo sư huynh sư tỷ đồng môn đến gần giếng giam. Khi mọi người đang vất vả chống đỡ, không để tà khí chảy ngược vào kinh huyệt, cô lại hoàn toàn không phát giác sự khác thường, lén lút đi tới lối vào ven rìa giếng giam.
Khi đó nếu không phải vị lão đạo sĩ núi Thái Bình phụ trách trông chừng vãn bối tu hành nhìn thấy, vội vàng chạy qua xách cổ cô bé, không chừng Hoàng Đình lúc chín tuổi đã bước vào trong giếng giam rồi.
Sau đó Hoàng Đình đấu trí đấu gan với trưởng bối núi Thái Bình, cuối cùng lúc mười một tuổi đã thành công lẻn vào giếng giam. Kết quả thiếu chút nữa đã chết ở sâu trong giếng, không xuống được, không ra được, hôn mê bất tỉnh. Cuối cùng cô bị một con vượn trắng áo đen ném ra khỏi giếng giam.
Lúc này con vượn già giống như dạo chơi trong sân, chậm rãi đi tới ven rìa cách Chung Khôi một cái giếng giam.
Thanh kiếm cổ kia rời khỏi vỏ, kiếm khí quá nặng, đã hoàn toàn không thấy rõ hình dáng thân kiếm. Sau khi dùng một kiếm đánh vỡ miếng ngọc bội ngang với pháp bảo thượng phẩm kia, phi kiếm thậm chí không còn ở trên núi Thái Bình. Loáng thoáng có thể nhìn thấy một vệt cầu vồng trắng bay lướt ở phương xa, nhanh như tia chớp, giống như một con rắn trắng mảnh khảnh bơi lội trên một tấm màn đen to lớn.
Như vậy đại trận hộ sơn núi Thái Bình vốn sắp bị tác động, trong nháy mắt lại dừng vận chuyển, hơn nữa còn xuất hiện hỗn loạn khác thường.
Chung Khôi lại không thể khởi động đại trận áp chế đối phương.
Tổ sư gia đang trên đường đến đất lành Ngẫu Hoa đón Hoàng Đình trở về. Tông chủ đã đi Phù Kê tông chặn đường đại yêu cảnh giới thứ mười hai kia. Địa tiên Nguyên Anh chủ trì công việc của núi Thái Bình, trước khi xuống núi đã giao đầu mối khống chế đại trận cho Chung Khôi, không hề giữ lại.
Đây không phải là vì thân phận quân tử thư viện Đại Phục, chỉ là tin tưởng Chung Khôi mà thôi. Thực ra hành vi này rất giống như vượt quyền, hơn nữa có thể sẽ tiết lộ nội tình thiên cơ của núi Thái Bình, nhưng núi Thái Bình từ trên xuống dưới đều không có dị nghị.
Từng có thánh nhân nói, đạo sĩ núi Thái Bình xưa nay tác phong hào hiệp, quả thật xứng với lời khen ngợi này.
Có điều đạo cao một thước, ma cao một trượng. Con vượn trắng này không hổ là cung phụng của núi Thái Bình đã ba ngàn năm, lại có thể khiến cho đại trận tạm thời dừng vận chuyển.
Vẻ mặt Chung Khôi nghiêm túc, trong lòng mặc niệm một bài văn chương thánh hiền. Gió thu trong hai tay áo của hắn, cấp bậc còn cao hơn gió lật sách cầu mà không được.
Trước kia Chung Khôi chưa tròn hai mươi tuổi, đã bước vào hàng ngũ hiền nhân thư viện. Bởi vì quanh năm suốt tháng phóng túng ngang ngạnh, “danh tiếng rất xấu” ở thư viện Đại Phục, không được đám lão sư già tính tình bảo thủ ưa thích. Nếu không phải được sơn chủ che chở gần như cưng chiều, đã sớm bị hủy bỏ danh hiệu hiền nhân rồi.
Trở thành hiền nhân và quân tử của thư viện, chẳng phải là chuyện chỉ làm một lần trong đời, mà cứ cách mấy năm lại có một lần kiểm tra. Khi đó Chung Khôi say mèm, mê man suốt ba ngày ba đêm, cho nên đã bỏ lỡ kỳ thi.
Đám lão sư đã có tuổi của thư viện Đại Phục, không vừa mắt Chung Khôi làm theo ý thích, tức giận vì hắn lãng phí tài hoa, hoặc là cảm thấy trời muốn giao trọng trách cho một người, nhất định sẽ trui rèn tâm chí của người đó. Bọn họ đã ký một lá thư, yêu cầu sơn chủ hủy bỏ thân phận hiền nhân của Chung Khôi.
Ngày đó đang lúc mùa đông tuyết lớn, Chung Khôi đi chân trần trong tuyết, cao giọng đọc đạo đức văn chương của một vị thánh nhân. Hơn nữa còn hỏi vị thánh nhân kia về nghi hoặc trong văn chương, tư thái ngông cuồng giống như đang ngẩng đầu hỏi trời. Sau đó hắn tự hỏi tự đáp, vẻ mặt đắc chí.
Lúc Chung Khôi dừng bước, đang là mùa đông nhưng lại có một cơn gió thu, đưa tới một tiếng “thiện” do vị thánh nhân kia chính miệng khen ngợi, vang khắp thư viện Đại Phục.
Gió thu mang theo chữ “thiện” bay vào trong tay áo, ngày đó Chung Khôi bước vào quân tử, không một ai dám chất vấn.
Tương truyền thánh nhân tạo chữ, quỷ khóc thần sầu.
Văn tự đúng là có lực lượng của nó, đối với đệ tử thư viện càng là như vậy.
Hiển hóa cao nhất, đó là những chữ bản mệnh của thánh nhân trong Văn miếu, nơi được xem là “văn hóa chính tông”. Những đại thánh nhân này phần lớn đã đứng trên thần đài vô số năm, được thế nhân quỳ bái, văn mạch kéo dài, hương khói vĩnh viễn tồn tại.
Nhưng cho dù là thánh nhân của Văn miếu “chính tông”, không nói đến Chí Thánh tiên sư ở giữa và năm vị đứng ở hai bên, đương nhiên hôm nay chỉ còn lại bốn vị, những thánh nhân khác chỉ sở hữu một chữ bản mệnh.
Thiên hạ chỉ có một người ngoại lệ, đó là Tề Tĩnh Xuân của thư viện Sơn Nhai. “Xuân” và “Tĩnh” đều là chữ bản mệnh của người đọc sách này, hơn nữa còn là hai chữ rất lớn.
Sau đó mới là sơn chủ thư viện Nho gia bình thường, rồi đến quân tử lời nói chính là pháp lệnh, một bụng khí tiết cương trực, khiến cho trời đất cộng hưởng.
Tiếp đó là hiền nhân miệng ngâm thơ nổi lên gió mạnh, có thể khiến người ta thân thể xơ xác, khiến ma quỷ âm vật hồn bay phách lạc.
Vượn trắng chỉ đeo vỏ kiếm đứng bên kia miệng giếng, không nói gì. Nó giơ ba ngón tay lên, có lẽ là muốn nói, giết Chung Khôi ngươi chỉ cần ba kiếm mà thôi?
Chung Khôi không nói lời nào, không hề tranh luận miệng lưỡi.
Ngọc bội tượng trưng cho thân phận quân tử, đã sớm truyền tình hình ở đây về thư viện.
Xung quanh Chung Khôi bỗng xuất hiện những thác nước trắng như tuyết, do vô số chữ nhỏ sáng lấp lánh tạo thành, giống như từng trang điển tịch to lớn hiện lên bên cạnh giếng giam núi Thái Bình hiện lên.
Tà khí từ giếng giam tỏa ra bị ép xuống phía dưới. Những yêu ma quỷ quái bị trấn áp trong đó hung tính bộc phát, liên tục gào thét. Dưới giếng có vô số tiếng xích sắt chấn động, giống như tiếng sấm nổ ra.
Thực ra núi Thái Bình có đến hai đại trận hộ sơn, phân làm hai loại trong ngoài, sáng tối. Đại trận lúc trước thì người Đồng Diệp châu đều biết, khi khởi động sẽ có một chiếc gương như trăng sáng bay lên không, chiếu rọi núi Thái Bình, khiến tất cả yêu ma đều không chỗ ẩn trốn.
Thân ở trong ánh sáng đó, chẳng những cảnh giới tu vi bị áp chế, nhất là yêu vật và quỷ vật, còn sẽ bị trấn áp trời sinh. Những kẻ đạo hạnh hơi thấp kém, chẳng hạn như dưới địa tiên, bị chiếu vào mặt sẽ tiêu vong ngay lập tức.
Minh Nguyệt kính đã đủ chấn nhiếp nửa châu, nhưng tác dụng thật sự của nó, người ngoài nghĩ nát óc cũng không biết được. Sự tồn tại của nó chỉ là giúp núi Thái Bình thuận lợi tìm ra đối thủ, chỉ thế mà thôi.
Tại Đồng Diệp châu, đâu là đại tông môn đứng thứ ba sau Đồng Diệp tông và Ngọc Khuê tông?
Ngàn năm qua, tu sĩ Đồng Diệp châu đều nói đó là Phù Kê tông, nơi có tông chủ và đạo lữ đều là năm cảnh giới cao. Nhưng về chuyện này, bất kể người ngoài hữu hảo tâng bốc, thành tâm đồng ý thế nào, Phù Kê tông cũng không bao giờ thừa nhận. Chỉ có một lần tông chủ Phù Kê tông cười nói, nếu Phù Kê tông dời đến địa phương nhỏ phía bắc là Bảo Bình châu, muốn tranh đệ nhất thì có khó gì?
Thứ mà vượn trắng kiêng dè, không phải là trận pháp đã bị động tay động chân này, mà là át chủ bài thật sự của núi Thái Bình.
Lúc này vệt cầu vồng trắng dạo chơi bên ngoài núi Thái Bình, lại phá vỡ một tầng khí vận sông núi vô hình, từ trên trời rơi thẳng xuống đỉnh đầu Chung Khôi. Từng trang sách giống như thác nước chảy ngược lên, tạo thành một đại trận hình bán nguyệt trắng như tuyết, ngăn cản bốn phía và trên đầu Chung Khôi.
Mũi kiếm va chạm với thác nước, làm bắn ra vô số ánh chớp tia lửa. Tốc độ rơi xuống của trường kiếm bị chậm lại mấy phần, mà chính khí trời đất ẩn chứa trong thác nước cũng nhanh chóng tiêu tan.
Cho dù chỉ là tia lửa nhỏ bắn ra, cũng khiến những cổ thụ chọc trời, đình ngắm cảnh và động phủ tiên sư tu hành gần giếng giam núi Thái Bình bị hủy hoại tan tành, vô số chim thú kêu gào chạy trốn.
Chung Khôi không để ý tới thanh kiếm cổ sớm muộn gì cũng sẽ phá vỡ thác nước, chỉ nhìn chằm chằm vào đại yêu sừng sững bất động kia.
Vẻ mặt vượn trắng vẫn như thường, khóe miệng nở một nụ cười hứng thú. Rõ ràng là đang mỏi mắt mong chờ, muốn xem vị quân tử thư viện nhất định phải giết này còn có bản lĩnh ẩn giấu gì.
Một kiếm phía trên đỉnh đầu Chung Khôi, chỉ là kiếm thứ hai của nó.
Yêu tộc tu hành bẩm sinh không dễ, muốn trở thành kiếm tu càng rất khó khăn. Cho nên đại yêu kiếm tu bước vào năm cảnh giới cao, không một ngoại lệ đều là bá chủ một phương ở thế giới Man Hoang.
Tại trời đất Man Hoang, yêu tộc kiếm tu năm cảnh giới trung có đãi ngộ đặc biệt, gần như ngang với đệ tử thư viện ở thế giới Hạo Nhiên. Dù là báo thù hay công phạt danh chính ngôn thuận, yêu tộc kiếm tu năm cảnh giới trung đều có thể miễn chết một lần. Kẻ không tuân theo quy củ, tùy ý giết chết kiếm tu, cho dù thân phận cao đến đâu, một khi bị phát hiện cũng sẽ chịu trừng phạt rất nặng.
Luyện khí sĩ của thế giới Hạo Nhiên, có lẽ còn không hiểu rõ sự đáng sợ của một đại yêu kiếm tu. Mặc dù yêu tinh quỷ quái số lượng đông đảo, nhưng đại yêu thật sự rất thưa thớt. Bên phía Kiếm Khí trường thành, vô số kiếm tu nhân tộc khẳng khái đi chết, đã chứng minh cho sát lực khủng bố và thủ đoạn máu tanh của kiếm tu yêu tộc.
Vì sao A Lương mạnh mẽ, có vô số người ngưỡng mộ và ủng hộ ở Kiếm Khí trường thành. Đó là vì A Lương rèn luyện kiếm đạo trăm năm ở Kiếm Khí trường thành, đối diện với đại yêu kiếm tu năm cảnh giới cao cùng cấp bậc, chẳng những không một lần thất bại, còn từng truy sát đối phương mấy vạn dặm, thậm chí là chém chết ngay giữa trận.
Cho nên khi A Lương phi thăng rời khỏi thế giới Hạo Nhiên, theo Đạo lão nhị tới địa phương kỳ lạ nơi thiên ma hoành hành, đánh đến long trời lở đất, luyện khí sĩ thế giới Hạo Nhiên đều cảm thấy A Lương sẽ thất bại nhưng vẫn vinh quang. Còn yêu tộc của thế giới Man Hoang, phần lớn đều tin kiếm khách A Lương đáng chết vạn lần, sẽ đánh cho vị “chân vô địch” kia biến thành “chân hữu địch”.
Yêu tộc kính trọng và sùng bái người mạnh nhất. Cho dù hận thấu xương A Lương tự xưng là kiếm khách kia, nhưng lại có một vị đại yêu đỉnh cao đề xuất, sau khi A Lương chết trận, có thể lấy kiếm làm bia tại nơi chôn thây ở thế giới Man Hoang. Toàn bộ thế giới Man Hoang, một nơi mọi rợ bị thế giới Hạo Nhiên coi là “không có tiếng đọc sách nào”, lại xem đề nghị này như chuyện đương nhiên.
Lúc này hơn trăm vị đạo sĩ trên núi Thái Bình thấy vượn trắng và Chung Khôi đối chiến, cũng không khoanh tay đứng nhìn. Bọn họ gần như đều là đạo sĩ vai vế thấp nhất trong sơn môn, có rất nhiều đạo đồng nhỏ sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại kiên cường.
Vẻ mặt Chung Khôi nghiêm nghị, nói:
- Lui lại! Đừng tìm chết!
Trong đó có một vị lão tu sĩ cảnh giới Kim Đan, mặc dù đã nhận ra thân phận của con vượn già, nhưng vẫn nói năng khí phách:
- Đạo sĩ núi Thái Bình ta, trảm yêu trừ ma, không lý nào chết sau người khác.
Vượn trắng cũng không thèm nhìn vị tu sĩ Kim Đan kia, tiện tay xuất ra một quyền, gió quyền đánh cho thân thể của vị địa tiên trong mắt thế tục kia vỡ nứt, kim đan sụp đổ.
Dùng thiện ý báo đáp thiện ý, chết không hối hận. Đạo sĩ núi Thái Bình là như thế, Chung Khôi càng là như vậy. Chỉ thấy hắn vung hai tay áo lên, trong tay áo có hai luồng gió thu, cuốn lấy những đạo sĩ núi Thái Bình kia ném về phía xa.
Vượn trắng làm như không thấy, mặc cho Chung Khôi ném những đạo sĩ kia ra ngoài chiến trường. Một mình Chung Khôi đã có thể so với cả núi Thái Bình rồi.
Tâm niệm của nó vừa động, thanh kiếm cổ đã rời khỏi vỏ lại tăng tốc rơi xuống.
Hai ngón tay Chung Khôi lặng lẽ kẹp một lá bùa chất liệu màu xanh.
Bản thảo của thánh nhân, bút Tiểu Tuyết có khắc “Hạ Bút Hữu Thần”, vẽ bùa trấn kiếm độc đáo do quân tử Chung Khôi sáng tạo.
Tại khoảnh khắc trường kiếm phá vỡ thác nước, trên đỉnh đầu Chung Khôi hiện ra lá bùa trấn kiếm màu xanh kia. Thanh kiếm cổ bỗng nhiên biến mất, giống như trích tiên nhân rơi vào một động tiên đất lành, ngay cả vượn trắng đã luyện hóa nó ngàn năm cũng không cảm ứng được.
Trong hai đại trận hộ sơn của núi Thái Bình, chỉ cần là tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác, sẽ có thể giam cầm chiếc gương như trăng sáng trên trời một lúc. Còn sát chiêu thật sự theo sau, đó là tổ sư khai sơn tu vi phi phàm của núi Thái Bình, đã dốc hết nhân lực vật lực tài lực, đúc ra bốn thanh tiên kiếm thượng cổ phỏng chế.
Tuy là bản sao, nhưng mỗi thanh đều có cấp bậc nửa tiên binh. Sau khi bốn kiếm kết trận càng là uy lực thông thiên, có thể sánh ngang với một món tiên binh sát phạt.
Thanh kiếm mà con vượn trắng này đeo, vừa lúc chính là một trong bốn kiếm đó.
Là cung phụng trấn sơn, trong ba ngàn năm, con vượn trắng không chỉ truy sát những yêu ma cự phách “trốn khỏi” giếng giam, mà còn rất nhiều lần bí mật xuống núi giết địch, lập được vô số chiến công.
Cuối cùng vào ngàn năm trước, tông chủ đương thời của núi Thái Bình đã gạt bỏ ý kiến của mọi người, ban một thanh kiếm cổ trong đó cho vượn trắng “công lao không thể đo đếm”.
Mặc dù vượn trắng không thể hoàn toàn khống chế đại trận bốn kiếm, nhưng muốn lợi dụng sơ hở trong thời gian ngắn thì quá đơn giản. Nếu là địa tiên bình thường, dưới tình huống khẩn cấp bị ép phải vội vàng chủ trì đại trận, vượn trắng nắm chắc có thể khiến cho bốn kiếm lâm trận quay mũi.
Hiện giờ vượn trắng không còn thanh kiếm cổ vừa là bội kiếm vừa là vật bản mệnh kia, nó hơi híp mắt lại, khóe miệng nhếch lên, động tác nhỏ bé nhưng lại tràn đầy khí tức máu tanh bá đạo.
Một tay Chung Khôi đặt sau người, tay kia cầm bút Tiểu Tuyết, giống như đứng trước bàn sách, bắt đầu viết chữ.
Chữ thứ nhất: “Thánh”.
Chữ thứ hai: “Nhân”.
Chữ thứ ba: “Có”.
Chữ thứ tư: “Nói”.
Hạ bút cực nhanh.
Mỗi chữ dưới ngòi bút Tiểu Tuyết đều lơ lửng trước người Chung Khôi, khí thế to lớn.
Trên núi Thái Bình, gió nổi mây vần.
Vượn trắng khẽ lắc đầu, nhoáng lên rồi biến mất.
Nó dùng tư thế hai tay kéo đao, lướt qua hơn nửa miệng giếng, quét thẳng tới Chung Khôi, không cho vị quân tử thư viện trẻ tuổi này bất cứ hi vọng nào.
Cũng không phải là sau khi Chung Khôi viết xong văn chương hoàn chỉnh, vượn trắng sẽ không thể ứng phó được. Thực ra lúc nó xuất quan, đã là kiếm tu cảnh giới Tiên Nhân rồi.
Nó dùng trăm phương ngàn kế đè ép cảnh giới đủ năm trăm năm. Trừ khi Chung Khôi cảnh giới Nguyên Anh là Đạo Tổ Phật Tổ chuyển thế, nếu không hai bên cách nhau một cảnh giới Ngọc Phác, còn liên quan đến rãnh trời giữa năm cảnh giới trung và năm cảnh giới cao, Chung Khôi làm sao có thể sống được?
Nếu Chung Khôi có thể đồng thời điều khiển hai đại trận hộ sơn của núi Thái Bình, có lẽ tình hình sẽ khác. Chỉ tiếc hai đại trận này, trừ khi tông chủ và vị tổ sư gia kia tự mình chủ trì, nếu không đều sẽ bị vượn trắng bỏ qua.
Có điều nếu nó ở lại núi Thái Bình thêm một lát sẽ rất phiền phức, đó là phiền phức thật sự lớn như trời.
Vượn trắng nhẹ nhàng đáp xuống vị trí lúc trước của Chung Khôi. Cách đó mười mấy trượng, Chung Khôi bị chém ngang hông, bên cạnh hai đoạn thân thể máu tươi đầm đìa.
Bốn chữ vàng và bút Tiểu Tuyết đều bị hư hại. Một viên kim đan đường hoàng chính khí đã sớm không còn, một nguyên anh cấp bậc rất cao cũng đã tiêu tan.
Đây là kết quả khi một kiếm tu cảnh giới thứ mười hai dốc toàn lực.
Vượn trắng đưa tay chụp một cái, từ hư không kéo ra lá bùa màu xanh đã có vết nứt. Hai ngón tay của nó xe lại, cầm lấy thanh kiếm cổ đã thoát khỏi lồng giam, bỏ vào vỏ kiếm sau lưng.
Nó liếc nhìn thư sinh áo xanh bị mình quét qua, ngay cả thần tiên cũng không cứu được, cuối cùng cất giọng khàn khàn. Đây là lần đầu tiên nó lên tiếng, chậm rãi nói:
- Cũng xem như khẳng khái hi sinh.
Nó ngẩng đầu nhìn về phía xa, giậm chân một cái, cả núi Thái Bình theo đó rung chuyển. Thân hình của nó vọt lên, xuất hiện trên đỉnh núi Thái Bình, sau đó chuyển hướng nhanh chóng lướt về phía nam.
Sau khi ngọn núi rung chuyển, tầng dưới cùng giếng giam giống như không còn trói buộc, tà khí tràn ngập cả miệng giếng ào ạt dâng lên. Đám yêu ma bị trấn áp trong giếng giam vô số năm, sau một thoáng kinh ngạc ngỡ ngàng, liền phát ra những tiếng cười lớn.
Khi những yêu ma quỷ quái này muốn xông ra khỏi giếng giam, tàn sát cả núi Thái Bình, khí thế kinh người đột nhiên đình trệ, bắt đầu do dự.
Hóa ra ở nơi xa phía bắc núi Thái Bình, bỗng nhiên xuất hiện một điểm sáng. Sau đó là tiếng sấm cuồn cuộn, liên miên không dứt, từng biển mây bị khuấy tan tành.
Ngọn núi lại rung chuyển. Một ông lão cao lớn mặc đạo bào, mái tóc bạc trắng đáp xuống bên cạnh thi thể Chung Khôi, vẻ mặt bi phẫn và áy náy.
Một kim thân pháp tướng nhô lên, gần như ngang với núi Thái Bình cao vút tận mây. Ông ta giơ một cánh tay, ngọn núi liền xuất hiện một vầng trăng tròn như ngọc, được pháp tướng cao lớn như núi cầm trong tay, chiếu về phía nam. Đồng thời ông ta lại rung tay áo, từ ba phương hướng đông nam tây của núi Thái Bình hiện lên ba ánh kiếm, cuối cùng lơ lửng bên cạnh kim thân pháp tướng.
Vị đạo nhân này chính là tổ sư bá của tông chủ đương đại núi Thái Bình.
Năm xưa sư huynh khăng khăng muốn ban một trong số tiên kiếm cho vượn trắng, ông ta là người phản đối nhất, vì chuyện này mà hai sư huynh đệ giống như người xa lạ.
Thậm chí có một người ngoài vai vế ngang hàng với sư huynh đệ bọn họ, còn công khai chế giễu ông ta là ghen tị với phúc duyên của một con súc sinh.
Vị tổ sư gia cảnh giới Tiên Nhân của núi Thái Bình, tay cầm Minh Nguyệt kính giống như có thể tranh sáng với trăng trên trời, tuần tra một lúc, cuối cùng chiếu thấy con vượn trắng đã chạy ra xa ngàn vạn dặm.
Giọng nói của kim thân pháp tướng vang như tiếng sấm:
- Súc sinh già vong ân phụ nghĩa, bần đạo muốn băm vằm ngươi thành vạn mảnh!
Pháp đi theo lời, ba tiên kiếm trấn sơn của núi Thái Bình, ba vệt sáng chiếu rọi ngàn dặm giống như ban ngày, lướt qua không trung, đuổi theo vượn trắng sau khi làm loạn đang liều mạng chạy về phía nam.
Vượn trắng đeo kiếm rất quyết đoán, đưa tay rút kiếm sau lưng ra, điều khiển nó bay về hướng một luồng ánh sáng xanh biếc trong đó.
Nó chỉ cầu ba kiếm kia của núi Thái Bình đình trệ một chút là được.
Tổ sư gia núi Thái Bình càng kiên quyết hơn, lại cho phép hai thanh kiếm tổ truyền cùng tan biến, nổ ra một chùm ánh sáng kinh hãi thế tục giữa không trung. Ông ta không hề do dự, khống chế hai kiếm còn lại muốn đánh chết vượn trắng. Trong đó có một kiếm nhắm vào giữa lưng vượn trắng, dù nó có thay đổi tuyến đường thế nào cũng không tránh được.
Vượn trắng bất đắc dĩ, đành phải hiện ra pháp tướng cao mấy trăm trượng, hai chân đạp mạnh xuống núi sông, hai tay nắm chặt lấy hai thanh kiếm cổ kia.
Hai tay của nó máu thịt đầm đìa, thân hình to lớn không ngừng trượt ra về phía sau. Nhưng kiếm cổ vẫn giãy thoát khỏi tay, cắm vào ngực nó, đâm xuyên qua cơ thể.
Vượn trắng to lớn hai lần bị trọng thương, cũng không duy trì được pháp tướng, khôi phục hình dáng cao ngang với người. Nó đã bị thương đến cơ sở đại đạo, dốc sức tiếp tục chạy về hướng nam.
Trước khi pháp tướng biến mất, nó cười gằn nói:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu Chung Khôi kia? Ngươi còn có một chút cơ hội, rốt cuộc là muốn cứu người hay giết yêu. Giết yêu thì phải giết người, ha ha...
Sau khi đại yêu chạy như bay ra mấy trăm dặm, hai thanh kiếm cổ vì cách núi Thái Bình quá xa nên đã lộ rõ chân thân, lại đâm xuyên thân thể nó hai lần.
Lão đạo sĩ thở dài một tiếng. Ông ta vốn định liều mạng suy giảm khí vận của núi Thái Bình, cưỡng ép di chuyển cả “pháp tướng” của núi Thái Bình về phía trước mấy trăm dặm, nhằm để duy trì uy thế của hai thanh tiên kiếm còn lại. Nhưng một khi làm như vậy, thư sinh bên cạnh giếng giam ở sườn núi, e rằng sẽ mất đi một đường sinh cơ cuối cùng.
Vừa rồi sau khi ông ta thi triển ra kim thân pháp tướng, chân thân vẫn luôn ở chỗ cũ, trợ giúp Chung Khôi ngưng tụ hồn phách còn sót lại, muốn nghịch chuyển càn khôn, khiến hắn “hoàn dương sống dậy”. Đây vốn là chuyện nghịch thiên, sẽ rước lấy cơn giận của âm phủ Phong Đô. Chỉ cần khí vận núi Thái Bình biến động, không chừng Phong Đô sẽ thừa cơ xông vào, trực tiếp đoạt đi âm hồn còn lại không nhiều của Chung Khôi.
Cho nên con súc sinh già kia mới nói “giết yêu thì phải giết người”. Không hoàn toàn đánh vỡ nguyên thần của Chung Khôi, có lẽ cũng là một trong số tính toán của nó.
Tại phụ cận giếng giam, trước người lão đạo sĩ xuất hiện một âm hồn trôi nổi bất định, đó là một thư sinh áo xanh sắc mặt trắng bệch, quân tử Chung Khôi.
Lão đạo sĩ trầm giọng nói:
- Là núi Thái Bình ta có lỗi với ngươi, Chung tiên sinh. Bần đạo không có mặt mũi nào đối diện với thư viện Đại Phục nữa.
Với vai vế cảnh giới Tiên Nhân của lão đạo sĩ, dù là ở sư môn núi Thái Bình hay cả Đồng Diệp châu, đều là thần tiên sừng sững trên cao. Ông ta gọi người trẻ tuổi Chung Khôi một tiếng “tiên sinh”, có thể nói là một sự thừa nhận rất lớn. Hành vi của vị tổ sư gia núi Thái Bình này, quả thật xứng với hai chữ “chân nhân” Đạo gia.
Có điều người đã chết, chỉ còn một luồng âm hồn yếu đuối tùy thời có thể tiêu tan giữa trời đất, làm vậy có ích lợi gì?
Âm hồn Chung Khôi mỉm cười lắc đầu, môi khẽ mấp máy, cũng không có giọng nói vang lên giữa thế giới Hạo Nhiên, nhưng lão đạo nhân vẫn hiểu được ý của hắn: “Lão chân nhân không cần áy náy, là bản thân ta phải chịu kiếp nạn này, không chạy thoát được. Nếu không xảy ra ở núi Thái Bình này, cũng sẽ xảy ra ở thư viện Đại Phục, ở bất kỳ nơi nào của Đồng Diệp châu.”
Bên cạnh giếng giam còn có một vị nữ đạo sĩ trẻ tuổi, môi của cô mím lại, có tơ máu rỉ ra.
Cô chính là Hoàng Đình lẽ ra phải ở lại đất lành Ngẫu Hoa thêm sáu mươi năm, hoặc có thể gọi là Phàn Hoàn Nhĩ, Đồng Thanh Thanh của nhà Kính Tâm.
Trên núi Thái Bình, cô là người giận dữ hơn bất cứ ai.
Con vượn trắng đeo kiếm kia là một trong số cơ duyên trên đường tu hành của cô, đã truyền thụ cho cô Bối kiếm thuật mà sơn môn chưa từng ghi chép. Cô nhớ kỹ trong lòng, thậm chí còn mang theo đến đất lành Ngẫu Hoa. Cho nên trên giang hồ mới có câu nói “có đeo kiếm hay không là hai Phàn Hoàn Nhĩ khác nhau”.
Con vượn già đã từng nhiều lần dẫn cô vào sâu trong giếng giam, rèn luyện kiếm tâm, giúp cô tu hành.
Cô muốn tự tay giết chết nó, lại hỏi nó một câu, phản bội núi Thái Bình có hối hận hay không.
Còn như vì sao lại phản bội, Hoàng Đình sẽ không hỏi, không muốn hỏi.
Chân thân Chung Khôi vừa chết, trên đỉnh núi Thái Bình liền xuất hiện một vòng xoáy màu đen to lớn, thấp thoáng có một thân hình cao lớn đội mũ miện đế vương, lạnh lùng nhìn xuống bên dưới.
Lão đạo sĩ đang định thu hồi kim thân pháp tướng, vừa thấy cảnh này liền không chần chừ. Kim thân pháp tướng hơi khom gối, sau đó nhảy lên thật cao, hai tay trực tiếp đánh vỡ vòng xoáy kia, có điều kim thân pháp tướng cũng theo đó sụp đổ tan vỡ.
Cái giá to lớn không thể tưởng tượng.
Chung Khôi đang muốn lên tiếng, lão đạo sĩ đã xua tay, thoải mái cười nói:
- Chuyện tu hành, mấy thứ như cảnh giới có tính là gì. Suy cho cùng vẫn phải khiến mình cảm thấy... thoải mái.
Sau khi nói xong, vẻ mặt ông ta có phần tịch mịch. Vị Chung tiên sinh này, không nói đến tiền đồ tốt đẹp, có tiềm chất của chuẩn thánh nhân, đại tế tự gì đó, chỉ nói đến một người đọc sách có phong thái quân tử như vậy, tuyệt đối không nên chết yểu.
Hoàng Đình quay đầu nhổ ra một ngụm máu, nói với lão đạo sĩ:
- Tổ sư gia, con muốn xuống núi!
Lão đạo sĩ gật đầu, nói:
- Trước khi vượn trắng chết, con không được trở về núi. Hoặc là xách theo đầu của nó trở lại, nếu không thì cứ dứt khoát chết ở bên ngoài. Hai thanh kiếm cổ trấn sơn kia, con có thể mượn dùng sáu mươi năm, sau đó chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của con truy sát vượn trắng.
Hoàng Đình trầm giọng nói:
- Hoàng Đình núi Thái Bình, lĩnh pháp chỉ của tổ sư!
Sau đó nữ đạo sĩ trẻ tuổi hóa thành một vệt cầu vồng bay về phía nam.
Tổ sư gia núi Thái Bình không phải là người giỏi ăn nói, hơn nữa trong lòng áy náy, cho nên trầm mặc không nói gì.
Sâu trong nội tâm Chung Khôi cũng có một phần áy náy.
Đột nhiên ánh mắt lão đạo sĩ trở nên kinh ngạc. Chỉ thấy gần giếng giam có hai luồng gió mát, chậm rãi bay về hướng âm hồn Chung Khôi, quanh quẩn bên người. Chẳng những như vậy, còn có một cây bút lông nhỏ lóng lánh sáng ngời, cũng không phải vật thật, hiện ra trước người Chung Khôi. Lại có một bộ y phục đỏ tươi giống như quan bào cổ đại, từ nơi vòng xoáy kia tiêu tan lượn lờ rơi xuống.
Chung Khôi nhìn cây bút Tiểu Tuyết kia, do dự một thoáng, nhẹ nhàng cầm lấy.
Quan bào đỏ tươi mặc lên người hắn, hai luồng gió thu tràn vào trong tay áo.
Cùng lúc này bên dưới giếng giam, những yêu ma quỷ quái kia đều ngoan ngoãn giống như gà chó thôn làng, chẳng những thành thật rút về chỗ cũ, còn bất giác lui về phía sau, cho đến khi không thể lui được nữa.
Chung Khôi nhớ tới lời sấm truyền kia.
Âm hồn của hắn không còn mặc áo xanh, mà là một bộ áo bào màu đỏ, lẩm bẩm nói:
- Trước khi Chung Khôi xuống núi, vạn quỷ thế gian không sợ.
Hắn quay đầu nhìn, buột miệng nói với giếng giam:
- Chỉ cần dập đầu.
Trong giếng giam liền vang lên vô số tiếng dập đầu.
Lão đạo sĩ vuốt râu cười, từ cảnh giới Tiên Nhân rơi xuống cảnh giới Ngọc Phác, xem ra cũng không uổng phí.
Chung Khôi như có lĩnh ngộ, thật lâu không nói gì, cuối cùng lên tiếng:
- Lão chân nhân, ta có một chuyện muốn nhờ.
Lão đạo sĩ gật đầu nói:
- Chỉ cần không bảo bần đạo dập đầu với ngươi là được.
Chung Khôi bật cười, cuối cùng chắp tay thi lễ nói:
- Mặc dù ta đã là quỷ, nhưng cũng là chân nhân núi Thái Bình.
Lão đạo sĩ hơi ngạc nhiên, sau đó sảng khoái cười lớn nói:
- Tâng bốc như vậy, rất thoải mái.
- --------
Đêm khuya hôm nay, Trần Bình An bỗng dưng tâm tình khó chịu, bèn đi ra ngoài sân luyện tập kiếm thuật, nhưng vẫn không thể tĩnh tâm được.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy màn trời phía xa xuất hiện một trận sóng gợn huyền diệu nhỏ bé, không thể tra xét.
Trần Bình An lùi lại mấy bước, phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm đã lướt ra khỏi hồ lô nuôi kiếm.
Rất nhanh hắn lại thở phào một hơi. Đó là quân tử Chung Khôi mặc một bộ áo bào màu đỏ kỳ quái, bên cạnh còn có một lão đạo sĩ tóc trắng xóa.
Lão đạo sĩ nhìn Trần Bình An, mỉm cười gật đầu chào hỏi, sau đó nhẹ giọng nói với Chung Khôi:
- Các ngươi cứ trò chuyện, sau khi nói xong thì gọi bần đạo. Ta phải nhanh chóng dẫn ngươi rời đi, hiện giờ ngươi còn không thể đi lại nhân gian quá lâu.
Trong lòng Trần Bình An căng thẳng.
Chung Khôi cười nói:
- Trước tiên đừng hỏi gì cả, ta sẽ từ từ nói cho ngươi nghe, bảo đảm ngươi sẽ thích thú.
Sau đó Chung Khôi kể sơ lược về trận chiến ở núi Thái Bình. Hắn giống như một người ngoài cuộc, nói rất đơn điệu nhàm chán, không hề rung động lòng người, hơn nữa còn tươi cười. Hắn chỉ nói mình đánh không lại đại yêu vượn trắng kia, tài nghệ không bằng người, bị người ta dùng hai kiếm một đao đánh chết, trở thành một cô hồn dã quỷ, sau này không làm quân tử thư viện được nữa.
Thích thú cái rắm.
Trần Bình An tức giận nói:
- Cứ như vậy? Chết rồi?
Hắn chỉ vào mũi Chung Khôi, la mắng:
- Cứ như vậy từ người biến thành quỷ? Không phải ngươi là quân tử thư viện sao? Không phải người có thể dùng âm thần và dương thần xuất khiếu sao?
Đến cuối cùng, giọng nói của Trần Bình An càng ngày càng thấp, vẻ mặt ngơ ngẩn, nhẹ giọng hỏi:
- Sao lại chết rồi?
Nói đến đây, Trần Bình An cũng không nói nên lời, trong đầu giống như cưỡi ngựa xem hoa, cuối cùng dừng lại ở một hình ảnh.
Có một người đọc sách phóng túng bất kham, ngồi trên mặt nước sông Mai, cảm thấy nữ quỷ xinh đẹp, liền nắm lấy tóc nữ quỷ, muốn gặp mặt cô ta.
Tại sao những người đọc sách trong cảm nhận của mình đều chết rồi?
Trần Bình An bất giác lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, lại yên lặng cột vào bên hông.
Cây bút Tiểu Tuyết kia lơ lửng trước người Chung Khôi, rõ ràng đã hòa làm một thể với âm hồn của hắn.
Chung Khôi dè dặt nói:
- Trần Bình An, trước tiên phải nói rõ, không phải là ta mặt dày muốn chiếm cây bút Tiểu Tuyết này của ngươi. Muốn đánh muốn mắng, ngươi cứ tùy ý.
Trần Bình An hỏi:
- Quân tử nhất ngôn, câu sau là gì ấy nhỉ?
Chung Khôi chột dạ nói:
- Tứ mã nan truy?
Trần Bình An ngồi xuống ghế đá, Chung Khôi cũng gãi đầu ngồi xuống bên cạnh.
Trần Bình An nói:
- Dù sao bây giờ ngươi đã chết rồi, cũng không phải là quân tử nữa.
Chung Khôi càng lương tâm khó an.
Trần Bình An ngẩng đầu nhìn Chung Khôi, chậm rãi nói:
- Nhưng chuyện mà ta đã đáp ứng người khác, nhất định sẽ làm được. Đối với Tề tiên sinh là như thế, đối với Chung Khôi ngươi cũng như vậy.
Chung Khôi hơi khó hiểu, hỏi một tiếng:
- Hả?
Trần Bình An đỏ mắt, chậm rãi nói:
- Nói cho ngươi mượn là cho ngươi mượn, một năm là mượn, một trăm năm một ngàn năm cũng là mượn.
Chung Khôi im lặng.
Cuối cùng Trần Bình An hỏi:
- Một ngàn năm không đủ, một vạn năm có đủ không?
Chung Khôi khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy. Trần Bình An đứng lên theo.
Chung Khôi lại tươi cười rạng rỡ, cao giọng nói:
- Đồng Diệp châu, quỷ vật Chung Khôi. Ta có một bằng hữu, họ Trần tên Bình An.
Trần Bình An trừng mắt nhìn hắn, sau đó cũng cười nói:
- Bảo Bình châu, kiếm khách Trần Bình An. Ta quen biết một vị chính nhân quân tử, tên là Chung Khôi.
Ở phía xa, vị đạo sĩ tổ sư gia núi Thái Bình kia vuốt râu, gật đầu khen ngợi:
- Trăm năm ngàn năm sau, cuộc gặp gỡ tối nay sẽ là một câu chuyện được mọi người ca tụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT