Tôn Tử và Phỉ Phỉ đều mất khống chế, càng cãi càng hăng. Vương Thành ở một bên kêu hai người họ im miệng nhưng không ích gì.
Sau cùng tôi phải dùng lực ném chiếc cốc nhỏ trên bàn xuống dưới đất, một tiếng “choang” vang lên giữa đại sảnh vậy mà mới chớp mắt lại trở nên yên tĩnh. Tôn Tử thấy ánh mắt của tôi không đúng lắm thì vội cúi đầu không nói năng gì nữa.
“Hừ, sao anh không nói gì nữa? Có phải anh sợ bị Minh Dương phát hiện ra? Tôn Chí Mậu anh quá đê tiện, anh g.i.ế.t Kiến Nam còn muốn đổ tội lên đầu tôi? Tôi suýt nữa trở thành con dê thế mạng rồi.” Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm Tôn Tử cười lạnh.
Tôi nghiến chặt răng, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh nhưng lửa giận đã sớm bùng lên trong lòng.
Tôn Tử lập tức trợn trừng mắt nhìn Phỉ Phỉ gào lên: “Cô nói lung tung cái gì vậy?”
Phỉ Phỉ kéo tấm vải trên người, cười lạnh nhìn Tôn Tử, biểu cảm trên mặt rõ ràng là đã không màng hậu quả không muốn giấu giếm gì nữa.
Cô ấy hừ một tiếng rồi đứng dậy đi tới trước mặt Tôn tử: “Anh sợ rồi sao? Trước kia tôi không nói bởi vì tôi quá ngốc, vẫn nghĩ tới đoạn tình cảm giữa hai chúng ta, giờ nghĩ lại đến tôi anh còn dám hại, giữa hai chúng ta đã không còn tình cảm gì nữa rồi phải không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play