Vương Thành bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, lúc nãy suy nghĩ của anh ta quá hỗn loạn, vẫn chưa phát giác ra việc một đứa trẻ nói như vậy thì có gì không ổn, bây giờ phục hồi tinh thần lại, anh ta híp mắt đánh giá đạo trưởng từ trên xuống dưới, cuối cùng vươn tay ra vỗ nhẹ vài cái vào đầu của đạo trưởng, bảo trẻ con như ông ấy ra chỗ khác chơi.
Đạo trưởng có vẻ không kinh ngạc cho lắm, có lẽ bề ngoài như vậy rất khó khiến người khác tin ông ấy.
"Bây giờ chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, nếu không e là mọi người sẽ gặp nguy hiểm." Vương Thành nhìn về phía tôi, còn tôi lại im lặng không nói gì.
Phỉ Phỉ cũng đồng ý với ý kiến của Vương Thành, nắm chặt lấy cánh tay tôi và nói Kiến Nam đã xảy ra chuyện rồi, không chừng chúng tôi ở lại đây sẽ xảy ra chuyện giống Kiến Nam.
"Ào ào ào."
Nhưng mưa ngoài cửa lại càng ngày càng nặng hạt, nếu bây giờ đi trên đường núi thì cũng quá khó khăn, hơn nữa chúng tôi thật sự có thể thoát được sao? Ngày minh hôn của tôi đã đến, Ôn Bội Như sẽ thả tôi đi một cách dễ dàng vậy à?
"Rầm"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play