Nhưng ngay khi vừa quay người lại, tôi biết đã không còn kịp nữa rồi. Một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ đã đứng trước mặt tôi từ khi nào, người đó đứng cách tôi khoảng hai, ba mét, có vẻ cô ta muốn đến gần tôi, nhưng lại không có cách nào bước gần đến được.
Gương mặt cô ấy đầy vẻ nóng vội, tôi nghĩ có vẻ viên huyết ngọc trên ngực tôi đã phát huy tác dụng.
Ngay khi tâm trạng tôi vừa thả lỏng, chợt một cơn gió lạnh thổi qua, người phụ nữ ấy đã xuất hiện ngay trước mắt tôi, lần này chóp mũi của cô ấy gần như đã chạm vào mũi tôi.
Trời ơi, không phải huyết ngọc này đã được khai quang rồi sao? Sao một chút tác dụng cũng không có vậy, quỷ nữ này nói đến gần liền đến gần à.
Tôi nhìn mỹ nhân như ngọc vẫn đang nhìn chằm chằm mình, liền lúng túng túng cười cười với cô ấy: "Mộ tiểu thư, tôi, tôi không có ân oán gì với cô cả, cô, cô đừng đi theo tôi nữa, cũng đừng làm hại người khác, hãy sớm đi đầu thai đi."
Tôi vừa khuyên nhủ, cơ thể vừa nhẹ nhàng lùi lại, vì sợ bị Mộ Thanh Thanh phát hiện, mỗi bước chân của tôi đều vô cùng cẩn thận.
"Hứa Diệp, kẻ hại người nhà họ Minh không phải em, mà chính là bà già kia, em chỉ muốn tìm anh, em chỉ cần anh thôi." Mộ Thanh Thanh nói xong liền ôm lấy tôi.
Quỷ thần thiên địa ơi, cơ thể cô ấy lạnh như một tảng băng vậy, tôi sắp bị đông cứng rồi.
Hứa Diệp, lại là Hứa Diệp, tôi lấy hết can đảm đẩy Mộ Thanh Thanh ra: "Mộ tiểu thư, tôi không phải Hứa Diệp, Hứa Diệp là ông cố của tôi, cô nhận nhầm người rồi."
Mộ Thanh Thanh nở một nụ cười cô độc, làn da vốn đã trắng bệch lại càng thêm xanh xao: "Hứa Diệp, em không đầu thai là vì không quên được anh, khó khăn lắm em mới tìm được anh, lần này chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau mãi mãi. "
Mộ Thanh Thanh ôm chặt lấy tôi, như thế muốn tôi hòa cùng cô ấy thành một thể, cảm giác lạnh thấu xương này khiến da đầu tôi tê dại.
Không thể chống cự được, nên tôi chỉ có thể thì thầm vào tai cô ấy: "Mộ tiểu thư, tôi, tôi, thật sự không phải Hứa Diệp mà, cô nhận nhầm người rồi, hơn nữa, người quỷ khác biệt cô đừng bám theo tôi nữa."
Lời vừa nói xong, đôi tay đang ôm chặt tôi liền buông ra, đôi mắt cô ấy dần trở nên u tối và sâu thẳm, từng giọt từng giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt cô ấy.
Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của cô ấy, tôi cũng lo lắng, nhưng quỷ nữ này vẫn có thể khóc thì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.
"Tại sao, tại sao anh không yêu em, anh thực sự không hề yêu em như lời họ nói sao Hứa Diệp." Dáng vẻ xinh đẹp của Mộ Thanh Thanh ngay lập tức trở nên cực kỳ đáng sợ, một mùi xác chết kinh khủng ập vào người tôi.
Tôi lập tức cúi xuống bắt đầu nôn khan dữ dội, trời ơi, trên người của Mộ Thanh Thanh không còn chỗ nào lành lặn cả, không chỉ đôi mắt đã bị khoét đi, mà ngay cả lưỡi cũng đã bị cắt, cả miệng dính đầy máu đen.
Cô ấy từng bước tiến đến gần tôi, tôi chạy như bay về phía trước, trên đầu đổ mồ hôi nhễ nhại.
"Rầm" một tiếng, hình như tôi đâm sầm vào ai đó, tiếp theo là âm thanh lanh lảnh của chậu rửa mặt bằng đồng rơi xuống đất.
"Ui da, anh làm gì vậy Minh Dương, anh xem anh làm bẩn hết đồ của em rồi nè." Phỉ Phỉ khó chịu nhìn tôi, rồi ngồi xuống bắt đầu nhặt đồ.
Tôi quay đầu lại nhìn, bóng ma vốn đang bám sát sau lưng tôi đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tôi nuốt nước bọt nói với Phỉ Phỉ rằng chúng tôi sẽ ở cùng phòng, sẽ ra sao nếu Mộ Thanh Thanh lại xuất hiện lần nữa khi tôi ở một mình, trái tim bé nhỏ này của tôi không thể chịu đựng nỗi sợ đó hết lần này đến lần khác được.
Nhưng Phỉ Phỉ lại vén mái tóc dài, trừng mắt nhìn tôi, nói cô ấy đã mấy ngày rồi không được tắm, nếu còn không tắm nữa sẽ bốc mùi mất cho nên có chuyện gì thì cũng đợi cô ấy ra sau hậu viện tắm xong rồi tính.
Lời khuyên giải của tôi không có tác dụng, mà tôi cũng không dám đi bộ một mình trên hành lang dài đó, vì vậy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc đi cùng Phỉ Phỉ đến phòng tắm.
Phỉ Phỉ nghĩ rằng não tôi có vấn đề nên mới đưa ra chủ ý ngớ ngẩn như vậy, không muốn đi cùng tôi, tôi phải giải thích rất nhiều lần cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn bảo tôi đứng đợi bên ngoài.
Chúng tôi cùng đi đến phòng tắm, căn phòng tắm này rất lớn, có thể chứa nhiều người cùng tắm một lúc, tôi tưởng Phỉ Phỉ chỉ nói như vậy, ai ngờ cô ấy thực sự đóng sầm cửa lại, nhốt tôi bên ngoài.
Tôi gọi cửa mấy lần nhưng cô ấy đều không trả lời, nên chỉ có thể vừa hút thuốc vừa ngâm nga mấy bài hát để tự trấn an bản thân.
"Ai ya, sao lại không có bình nóng lạnh chứ, sao nước tắm Tiểu Phân chuẩn bị lại nhớt như vậy?" Phỉ Phỉ bắt đầu lẩm bẩm phàn nàn khi bước vào trong.
"Ở trong làng này, em ráng chịu đựng tắm nhanh một chút, anh có chút buồn ngủ rồi." Tôi thúc giục Phỉ Phỉ, rồi kẽo kẹt một tiếng đẩy cửa ra. Thấy tôi bước vào, Phỉ Phỉ liền chỉ tay vào xô đựng nước nóng với vẻ mặt kinh hãi.
Có chút nhớt thôi cũng khiến cô ấy hoảng sợ thế sao, giở tính tiểu thư ở vùng nông thôn này làm gì chứ.
Tôi có chút khinh thường nhìn Phỉ Phỉ nhưng khi vừa cúi đầu xuống nhìn, chính bản thân tôi cũng bị dọa hết hồn, không chỉ có váng dầu nổi lên trong thùng, mà còn có một vài mảng móng chân ở phía dưới, không phải từng mảnh từng mảnh mà là một cái móng chân hoàn chỉnh.
Tôi hít một hơi thật sâu, Phỉ Phỉ đã chạy đến trước cửa phòng tắm hét toáng lên.
Dì Liên và những người khác lần lượt chạy tới, vừa bước vào phòng tắm Phỉ Phỉ đã chỉ vào Tiểu Phân lớn tiếng hỏi: "Tiểu Phân, cô nói xem đây là cái gì?"
"Nước tắm ạ? Có vấn đề gì sao cô Phỉ Phỉ." Tiểu Phân ngây thơ trả lời, Phỉ Phỉ nghiến răng nhìn chằm chằm Tiểu Phân: "Con nhỏ chết tiệt này, mày đang cố tình chơi khăm tao à?" Nói rồi Phỉ Phỉ túm lấy tóc Tiểu Phân, Tiểu Phân là người hầu của Minh gia nên không dám chống cự, chỉ có thể để mặc Phỉ Phỉ đánh.
Tôi kéo Phỉ Phỉ sang một bên, trò chơi khăm sao? Tôi không tin đó có thể là một trò đùa, cái móng chân đó cũng quá đáng sợ rồi, làm sao nó có thể là trò chơi khăm chứ?
Tôn Tử cau mày đổ hết nước ra ngoài, cẩn thận nhìn cái móng tay trong thùng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Đây không phải là trò chơi khăm, Tiểu Phân em lấy nước này ở đâu?"
Tôn Tử nghiêm túc nhìn Tiểu Phân, bố của Tôn Tử là cảnh sát hình sự, nét mặt nghiêm túc của cậu ấy trông rất giống bố mình.
Tiểu Phân lắc đầu nói rằng cô ấy vẫn đi đến vại nước lấy nước như mọi khi, đun sôi rồi mang đến cho Phỉ Phỉ, móng tay gì đó cô ấy hoàn toàn không để ý đến.
Tôn Tử lập tức bảo Tiểu Phân đưa cậu ấy đến vại nước, Tiểu Phân liếc nhìn dì Liên, dì Liên gật đầu, một nhóm người cùng đến phòng bếp.
Tiểu Phân chỉ vào vại nước lớn có nắp bằng gỗ, nói tất cả nước trong nhà đều được lấy từ đây, Tôn Tử liền mở nắp vại nước ra.
Vừa mở ra, một tràng tiếng la hét liền vang lên, ngay cả dì Liên cũng sợ đến mức tái mặt.
Tiểu Phân liền lùi lại một bước, nắm chặt lấy cánh tay tôi nói: "Tôn thiếu gia, Tôn thiếu gia, tôi, tôi thật sự không biết sao lại như vậy, Tôn thiếu gia cậu hãy tin tôi."
Trong vại nước là một cái chân trắng bệnh bị phù nước, năm móng chân trên đó đã bị rút hết, nguyên nhân mà Phỉ Phỉ nói rằng nước nhờn là do dầu xác chết tiết ra.
Tôi nhớ rằng Tiểu Phân vừa nói tất cả nước trong nhà được lấy từ đây, bụng tôi đột nhiên cuộn lên dữ dội.
Trời ơi, vậy đó không phải bữa tối tôi vừa mới ăn chứ?
"Ọe ọe ọe"
Tôi quay người vịn vào khung cửa bắt đầu nôn dữ dội, mà Tôn Tử lại dám lại gần cái chân trắng bệch phù nước kia.
Sau khi xem xét kỹ càng, cậu ấy đột nhiên quay đầu lại nói với chúng tôi rằng chiếc chân này là của Trương Kiến Nam.
Vốn dĩ tôi còn đang nôn mửa, nhưng nghe thấy câu này, cả liền cứng đờ, quay đầu lại nhìn chằm chằm Tôn Tử: "Tôn Tử, đừng nói nhảm, làm sao có thể chắc chắn là của Trương Kiến Nam chứ, cậu không mong anh em của mình tốt một chút sao."
Tim tôi đập dữ dội, mặc dù tôi cảm thấy sự biến mất của Trương Kiến Nam rất kỳ lạ, hoặc thực sự có thể là cậu ấy, nhưng tôi vẫn ôm hy vọng không muốn đối mặt với chuyện này.
Tôn Tử kêu tôi qua đó, tôi gắng gượng bước đến chỗ Tôn Tử, Tôn Tử chỉ vào phần bắp chân nghiêm túc nói: "Tôi cũng hy vọng là không phải, nhưng cậu có thể tự xem, vết bớt này".
Chúng tôi và Trương Kiến Nam đã ở cùng ký túc xá từ năm đầu trung học, cậu ấy thực sự có một vết bớt hình tam giác trên bắp chân phải.
Phỉ Phỉ lấy tay che miệng, vẻ mặt kinh hãi, cuối cùng vươn tay ra kéo tôi lại, lo lắng nói: "Chết người sao? Minh Dương chúng ta đi thôi, đi nhanh lên, em sợ lắm."
Phỉ Phỉ nắm chặt lấy cánh tay tôi, đừng nói là cô ấy sợ, ngay cả tôi cũng vậy. Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh tượng kinh hãi như vậy kể từ khi lớn lên đến giờ, mà chủ nhân của cái chân này lại là bạn của tôi, tôi đã có thể ngửi thấy hơi thở của cái chết đang đến gần.
Nhưng Tôn Tử lại nói không ai trong chúng tôi được rời khỏi đây, lý do rất đơn giản, cậu ấy muốn báo cảnh sát, chúng tôi phải hợp tác với cảnh sát điều tra và tìm ra Kiến Nam.
"Báo cảnh sát cũng vô dụng, nhất định là do quỷ nữ đó làm." Dì Liên cắn môi, lẩm bẩm một mình.
Quỷ nữ? Mộ Thanh Thanh?
Não tôi trở nên rối loạn, dì Liên đã báo cho bà tôi về chuyện này, cách bà chọn là tặng cho mỗi người một lá bùa bình an.
Sau đó, bà ra lệnh cho tất cả chúng tôi không được rời khỏi Tây viện, cũng không được báo cảnh sát, sau khi trở về Tây viện, tôi cứ trằn trọc không sao ngủ được.
Nửa đêm, Tôn Tử cầm đèn pin gõ cửa phòng tôi, nói rằng sẽ xuống núi trong đêm để gọi điện báo cảnh sát.
"Đùa gì vậy, đã muộn như vậy rồi, ngày mai đi, ngày mai rồi đi." Tôi kéo Tôn Tử lại, Tôn Tử vô cùng nghiêm túc nói với tôi: "Minh Dương, chúng ta phải báo cảnh sát, dù sao chúng ta cũng là sinh viên đại học, không thể mê tín, tôi không tin vào chuyện ma quỷ, tôi nghĩ ưu tiên hàng đầu bây giờ là gọi cảnh sát và tìm Kiến Nam."
Tôi hiểu ý của Tôn Tử, sống phải thấy người chết phải thấy xác sao có thể cho qua như vậy, nói không chừng sau khi báo cảnh sát có thể cứu được Kiến Nam, bởi vì chúng tôi vẫn chưa tìm thấy thi thể cậu ấy.
Tôn Tử nhân lúc tôi còn đang bàng hoàng liền gạt tay tôi ra, vội vã chạy ra ngoài, tôi đứng trong phòng một lúc cảm thấy chuyện này nhất định phải nghe theo Tôn Tử nên liền khoác áo vào đuổi theo.