Vương Thành nhìn ngoài cửa gỗ, sắc trời thật sự u ám, mày nhíu lại, trong chốc lát, bầu không khí trong phòng khách trở nên nặng nề.
Tôi nói với Vương Thành, đêm nay hay là mọi người cùng ở trong phòng khách, ngày mai thời tiết tốt hơn sẽ cùng xuống núi sau.
Sở dĩ tôi nói điều này là để kéo dài thời gian, tôi muốn tìm cơ hội hỏi đạo trưởng xem trong hồ lô của cậu ấy rốt cuộc là thuốc gì, tại sao lại phải lái xe đi?
Mặc dù Vương Thành có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, bầu không khí yên lặng rất khó xử. Đến giờ cơm trưa, tôi đề nghị xuống bếp chuẩn bị đồ ăn, thật ra cũng là để uống chút m.á.u gà trước.
Vương Thành dường như không còn sự phòng bị mạnh mẽ nào, chỉ gật đầu đồng ý, Tôn Tử cũng cùng tôi đi ra ngoài, vừa vào bếp liền lấy trong túi ra một bao thuốc lá, đưa tôi một điếu.
Hai chúng tôi đứng trước cửa nhả khói thuốc, Tôn Tử mặt buồn rầu, chốc chốc lại thở dài một cái.
“Minh Dương, thực ra có một chuyện tôi....tôi vẫn luôn giấu cậu.” Tôn Tử cúi đầu, tôi nhìn nghiêng cũng có thể nhìn ra vẻ trầm buồn của cậu ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT