Tay bà cô cứ run lên, cúi đầu nhìn Lâm Vỹ Phàm trong tay. Sắc mặt Lâm Vỹ Phàm lúc này đã tái nhợt, cố dùng chút sức lực còn lại của mình lắc đầu phủ nhận.
Anh ta không ngừng nói cái ch.ết của Bảo Châu không liên quan gì đến mình, Tiểu Liên vốn dĩ đang khóc gục trên mặt đất cũng phải lập tức đứng dậy, phẫn nộ chỉ tay vào Lâm Vỹ Phàm.
“Anh còn dám nói mình không có tội? Đáng ra tôi phải nghĩ đến chuyện này sớm hơn mới đúng, đứa con trong bụng cô chủ chính là của anh đúng không?” Tiểu Liên mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy tơ m.áu.
“Cô chủ vốn dĩ muốn sinh đứa bé ra cho bằng được, nhưng anh lại cứ khuyên chị ấy bỏ đứa bé đi. Tôi đã hỏi cô chủ rồi, chị ấy nói không nỡ chia lìa m.áu thịt trong bụng.” Tiểu Liên nghẹn ngào: “Nếu như đứa bé là của lão gia, việc gì chị ấy lại phải thấy không nỡ chứ?”
Bà cô buông Lâm Vỹ Phàm ra, lắc đầu rồi lùi lại một bước, miệng thì thầm: “Sao lại thế được? Anh đã đồng ý với em, anh nói tuyệt đối sẽ không động đến Bảo Châu.”
Tâm trạng của bà cô hình như có gì đó không đúng, mặc dù Lâm Vỹ Phàm vẫn cố gắng giải thích một cách yếu ớt, nhưng chính ánh mắt anh ta đã bán đứng chính mình.
“Kính coong, kính coong”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play