Người ta nói oan có đầu nợ có chủ, Bảo Châu nên đi tìm bác sĩ Lương mới phải, tìm tôi làm gì.
"Đi mau." Sau khi Bảo Châu đến gần tôi thêm vài bước rồi hé miệng nói một câu, thứ nước trong miệng cô ấy nhỏ xuống đùi tôi.
Tôi vẫn chưa hiểu câu nói đó có ý gì, Bảo Châu đã biến mất không thấy đâu.
Nhìn chiếc rèm cửa sổ liên tục đu đưa, tôi bỗng nhiên nghi ngờ tất cả mọi thứ có phải do tôi ảo tưởng hay không, mí mắt tôi trở nên nặng trĩu rồi cuối cùng mất ý thức.
"Minh thiếu gia? Minh thiếu gia?"
Tôi mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tên tôi, âm thanh này rất dịu dàng, giống như một làn gió mát thổi vào lòng tôi.
Tôi mở mắt ra thì thấy khuôn mặt vô cùng ngây thơ của Tiểu Liên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT