Bác sĩ chỉ kê cho tôi một ít thuốc hạ sốt, nói rằng uống vào sẽ đỡ hơn, còn lại thì tôi chỉ có thể nghe theo ý trời, miệng vết thương trên chân thì tôi nghĩ không nên để lộ ra, kẻo doạ người ta.
Nếu không, những người trong bệnh viện sẽ coi tôi là quái vật mất. Tôn Tử ngồi bên giường bệnh, thỉnh thoảng lại rót nước cho tôi.
Lúc cậu ấy rời đi, hai chúng tôi không được vui vẻ cho lắm, nhưng trong phút chốc nó đã tan thành mây khói, tôi phá vỡ sự im ắng, hỏi Tôn Tử vì sao chưa đến thị trấn tìm cảnh sát hỗ trợ.
Tôn Tử nói cảnh sát trên thị trấn nghỉ thứ bảy chủ nhật, chỉ có một người trực ban, cậu ấy đã báo tin rồi, nhưng phải chờ đến mai mới có kết quả.
Nói xong, Tôn Tử lại nhìn tôi: "Minh Dương, tôi biết hôm đó tôi nói năng rất chói tai, cậu là người anh em tốt nhất của tôi, tôi không nên coi cậu là người như vậy."
Tôn Tử nói rất chân thành, vẻ mặt tràn ngập sự áy náy. Nói thật lòng, lúc đó nghe thấy cậu ấy nói như vậy, tôi thật sự đã giận dữ vô cùng, nhưng tình anh em bao nhiêu năm không thể bị mờ nhạt chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này.
"Giữa chúng ta ấy à, không cần nói những câu sến rện như thế, nghe xong thấy ớn người lắm luôn." Tôi ngắt ngang lời của Tôn Tử.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play