Bà dì này cứ xuất hiện là lại làm hỏng chuyện tốt của tôi. Huệ Bình nhìn thấy bà ta giống như chuột thấy mèo vậy, thoắt cái đã trốn mất tăm.
Ánh mắt lạnh lùng của dì Liên chuyển sang tôi, mở đôi môi khô nứt nẻ nói: "Thiếu gia, lão phu nhân đang đợi cậu qua đó."
"À được." Tôi gật đầu sau đó theo dì Liên đi về phía hậu viện. Cái thời tiết chết tiệt này vừa nãy còn âm u vậy mà trong chớp mắt lại đổ mưa, giờ đã là buổi trưa rồi, không biết Tôn Tử đã an toàn xuống núi chưa.
Có lẽ Tôn tử đang ngồi trên xe về thị trấn rồi, nếu tên tiểu tử này thông minh sẽ biết gọi thêm vài cảnh sát tới cùng, lúc đó chúng tôi không cần phải sợ lão thái bà chết tiệt này nữa.
Nghĩ tới đó, tâm trạng tôi thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều rồi, nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của tôi mà thôi. Điều quan trọng nhất lúc này là làm sao đối phó với lão thái bà.
Hôm nay, bà ta gọi tôi tới chắc chắn vì chuyện tìm đồ, nhưng tôi căn bản chưa tìm thấy chuỗi hạt màu đỏ đó.
"Lão phu nhân, thiếu gia tới rồi." Dì Liên cung kính thông báo xong thì quay người lui ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play