Cô ấy khóc nức nở làm Tôn Tử đau lòng khôn xiết. Nhìn thấy biểu cảm của cậu ta thì tôi biết cậu ta đã chìm đắm rất sâu vào đoạn tình cảm này rồi.
Tôn Tử vỗ về Phỉ Phỉ, chuẩn bị đưa cô ấy về phòng thì bị tôi gọi lại.
"Hai người định đi đâu?" Tôi chau mày hết nhìn Phỉ Phỉ lại nhìn Tôn Tử.
"Minh Dương, tôi quyết định rồi. Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai tôi sẽ đưa Phỉ Phỉ xuống núi. Nơi này quá tà môn, chúng ta đều phải rời đi, nếu không?" Tôn Tử nhìn Kim Bằng rồi nói nếu không chúng ta sớm muộn gì chúng tôi cũng biến thành bộ dạng điên điên khùng khùng, cuối cùng tự hại bản thân mình như Kim Bằng.
Tôn Tử ôm Phỉ Phỉ cùng nhau đi về phòng. Tôi theo sát phía sau họ. Trận mưa này càng ngày càng lớn, rõ ràng buổi trưa bầu trời vẫn còn xầm xì, bỗng một tiếng sấm vang lên khiến tôi giật mình.
Tôi cùng Tôn Tử vào phòng, ba người ngồi mặt đối mặt với nhau, bầu không khí có chút gượng gạo.
Tôn Tử rót trà nóng cho tôi và Phỉ Phỉ. Thời tiết ngày càng lạnh, nhưng chúng tôi đều chỉ mặc áo mỏng bên ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT