Tôi không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn chuyện này được nữa, tôi nắm lấy cánh tay lão thái bà, cố ý tỏ ra vẻ hiếu thuận nói với bà ta: "Bà nội, bạn của cháu đã mất tích rồi, cái chân trong vò nước kia là của cậu ấy, cháu muốn điều tra rõ ràng chuyện này là như thế nào."

Bây giờ tôi không biết được rốt cuộc trong hồ lô của lão thái bà này bán thuốc gì, cho nên phải hết sức thận trọng, tôi cũng không dám đòi hỏi quá nhiều.

Bà ta nghe xong sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng, cụp mắt suy tư một lúc lâu, mới đẩy tay tôi ra, nói tùy ý chúng tôi muốn làm gì thì làm, nhưng không được đến hậu viện, không được quấy rầy bà ta nghỉ ngơi, lễ Phật.

Hừ, bà ta còn lễ Phật? Tôi tin rằng Phật Tổ sẽ không phù hộ cho những người có tâm địa xấu xa như vậy đâu, hơn nữa nếu quả thật chính bà ta bắt Kiến Nam, vậy hậu viện chính là nơi đáng ngờ nhất.

Vả lại, trước đây tôi đã từng nghe thấy tiếng kêu kỳ quái ở gần đó, vậy âm thanh đó có phải là của Kiến Nam không?

Nghĩ đến điều đó, tôi liền quyết định đợi đến khi trời tối sẽ cùng Tôn Tử đi đến đó một chuyến, lần trước không tìm thấy thì lần này chia nhau ra tìm, nói không chừng lại có phát hiện mới.

Lão thái bà được Dì Liên dìu đi, vừa đi vừa lẩm bẩm, nói cho chúng tôi thời hạn ba ngày, nếu như tìm không ra thì phải âm thầm bảo mấy người cảnh sát này cút đi.

Chúng tôi cười gượng nhìn ba vị cảnh sát, tiểu đội trưởng của họ tên là Kim Bằng, còn có một vị gầy tên là Lục Đông, vị vừa béo vừa lùn kia tên là Lưu Cương.

Kim Bằng rõ ràng là rất không hài lòng với thái độ của bà tôi, gương mặt hơi tái nhìn chúng tôi: "Mấy hộ gia đình quyền quý nhà các cậu thật sự là buồn cười, nhà Thanh đã sụp đổ rồi mà vẫn còn tự nghĩ mình là quý tộc."

Kim Bằng nói xong liền ngồi xuống, bắt chéo hai chân ngẩng đầu kêu đói, bảo chúng tôi chuẩn bị đồ ăn.

Tôi và Tôn Tử đều hơi sững người, không phải cảnh sát nên điều tra hiện trường vụ án trước sao? Sao lại ăn uống trước?

"Đội trưởng Kim, không phải chúng ta nên xem qua cái chân kia trước sao?" Tôn Tử nhìn đội trưởng Kim nhắc nhở.

Đội trưởng Kim nghe xong gương mặt liền đột ngột thay đổi, anh ta nhìn chằm chằm Tôn Tử nói với vẻ không hài lòng: "Tôi là đội trưởng hay cậu là đội trưởng, trèo đèo lội suối mãi mới lên đây, không ăn gì sao có sức lực mà điều tra."

Anh ta nói cũng không phải không có lý, tôi bảo Huệ Bình đang đứng bên cạnh đi chuẩn bị đồ ăn.

"Tôi còn muốn thêm một bình rượu, loại nào cũng được." Đội trưởng Kim nói xong liền ngồi xuống, Lục Đông và Lưu Cương thấy đội trưởng đã ngồi xuống thì cũng không khách sáo nữa.

Tôi và Tôn Tử nhìn nhau, cả hai liền bước ra ngoài đại sảnh.

Phải nói rằng Tôn Tử về rất đúng lúc, nếu như Tôn Tử không quay về thì một mình tôi thật sự không biết nên làm gì tiếp theo, hơn nữa lão thái bà kia muốn giết tôi, tôi không thể vô duyên vô cớ chết ở nơi rừng sâu núi thẳm này được.

Nhìn thấy gương mặt Tôn Tử đầy mệt mỏi, tôi liền đưa cho cậu ấy một điếu thuốc. Tôn Tử châm điếu thuốc hút một hơi, rồi nhả ra một vòng khói lớn, dường như cơ thể cũng đã thả lỏng ít nhiều.

"Tôn Tử, hôm đó cậu đi nhanh quá, tôi đuổi theo ra ngoài đã không thấy cậu nữa rồi." Khi tôi nói ra câu này, vẻ mặt của Tôn Tử liền trở nên rất khó coi.

Tôn Tử không trả lời tôi ngay, mà đợi hút xong điếu thuốc mới thở dài nói: "Tối hôm đó tôi đã gặp một ma nữ."

Tôi sững người, ma nữ? Chẳng lẽ là đang nói đến Thanh Thanh sao?

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt tôi Tôn Tử liền bắt đầu hồi tưởng lại sự việc đêm hôm đó. Đêm hôm đó, sau khi Tôn Tử rời khỏi Minh gia chưa lâu thì liền nghe thấy tiếng bước chân ngay sau mình.

Tôn Tử nghĩ đó là tôi nên quay đầu lại nhìn, nhưng vai lại chùng xuống, cảm giác như có một bàn tay đang đặt lên vai mình, khi đó cậu ấy vẫn nghĩ sao tôi lại thay đổi rồi bởi bình thường chúng tôi thường vỗ vai nhau rất mạnh.

Khi đó, Tôn Tử đã cảm thấy không đúng, kết quả khi cậu ấy quay đầu lại lại không nhìn thấy ai, da đầu Tôn Tử lúc đó ngứa ran lên.

"Tôi có chút sợ hãi, đêm đó quá kinh khủng rồi, cho nên tôi liền quay lại tìm cậu." Tôn Tử nhìn điếu thuốc dưới đất có chút mất mát.

Quay lại tìm tôi? Nhưng khi tôi đuổi theo ra ngoài căn bản không nhìn thấy Tôn Tử quay lại?

Tôn Tử đột ngột ngẩng đầu lên nhìn tôi, gương mặt hiện lên vẻ hoang mang kinh hãi: "Cậu đoán xem? Tôi đã chạy về hơn mười phút, cứ nghĩ sắp đến cửa, kết quả nhìn lại tôi vẫn đứng ở chỗ cũ."

Tôn Tử nói xong liền lắc đầu không ngừng, lúc này, Huệ Bình và Tiểu Phân đã dọn ra một bàn ăn lớn, còn có một bình rượu.

Kim Bằng đang cùng hai thuộc hạ ăn uống không ngừng, Tôn Tử hạ giọng nói với tôi, có lẽ đêm hôm đó, cậu ta đã bị ma che mắt rồi.

Tôn Tử theo chủ nghĩa vô thần, khi đến đây cũng không tin trên đời này có ma quỷ, tôi nhìn gương mặt trắng bệnh của Tôn Tử, muốn trấn an cậu ấy một chút. Nhưng Tôn Tử lại tự lắc đầu trước: "Thôi không nói nữa, nói ra chỉ khiến cậu cảm thấy bất an hơn thôi, Phỉ Phỉ đâu? Sao không thấy Phỉ Phỉ?"

Tôn Tử nhìn xung quanh, phát hiện không thấy Phỉ Phỉ.

Phỉ Phỉ rất thích náo nhiệt, dựa theo tính cách của cô ấy, thấy bên ngoài có cảnh sát nhất định sẽ ra xem.

Tôi thở dài nói với Tôn Tử Phỉ Phỉ đang rất hoảng sợ, hiện tại đang nằm trong phòng nghỉ ngơi, Tôn Tử nghe thấy thế gương mặt liền trở nên lo lắng nắm lấy áo của tôi, hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Theo những gì Phỉ Phỉ nói, cô ấy bị ma nữ dọa sợ, nhưng bây giờ tôi biết rất rõ Thanh Thanh sẽ không làm hại tôi, vậy thì, ma nữ đó là ai?

"Chuyện dài lắm, tôi sẽ kể cho cậu sau." Bởi vì không biết giải thích thế nào, tôi chỉ còn cách không nói cho Tôn Tử biết chuyện của tôi và Thanh Thanh.

Hơn nữa, dù cho tôi có nói ra thì liệu có bao nhiêu người tin vào nhân duyên kiếp trước chứ? Nói không chừng sau khi biết chuyện, Tôn Tử sẽ cho rằng tôi bị quỷ nữ làm mê muội đầu óc rồi.

"Vậy cậu dẫn tôi đi gặp Phỉ Phỉ trước đi." Thấy Tôn Tử sốt sắng như vậy, tôi rất cảm động, tôi đã cho rằng đó là sự quan tâm của Tôn Tử đối với bạn bè mà thôi.

Tôi quay đầu mình mấy người Kim Bằng, đoán chừng một lúc lâu nữa họ mới ăn xong, cho nên tôi không nói gì mà dẫn Tôn Tử đi tìm Phỉ Phỉ.

Cánh cửa phòng Phỉ Phỉ hé mở một nửa, Tiểu Phân và Huệ Bình đang đứng phía trước nói chuyện, Phỉ Phỉ nhất định đang ở trong phòng một mình.

Tôi và Tôn Tử đẩy cửa bước vào, Tôn Tử lập tức cau mày nói: "Ôi trời, cái mùi gì vậy?"

Chúng tôi vừa bước vào, một mùi chua kỳ lạ đã xộc thẳng vào mũi, khiến người khác muốn nôn.

Tôn Tử bình ổn hơi thở, đến gần giường của Phỉ Phỉ, chúng tôi nhìn thấy một bãi nôn mà Phỉ Phỉ đã nôn trước đó, mà Phỉ Phỉ đang nằm trong chăn bông ngủ say.

"Minh Dương, bảo hai người hầu kia qua đây dọn dẹp, nếu không thì sao Phỉ Phỉ ở được? "Tôn Tử nói xong liền lật chăn bông của Phỉ Phỉ lên chuẩn bị bế cô ấy sang phòng khác.

Ngay khi tấm chăn được lật lên, tôi và Tôn Tử đều choáng váng.

Trên cánh tay Phỉ Phỉ có rất nhiều vết bầm tím, nhìn sơ qua giống như bị người ta ngắt nhéo, hơn nữa móng tay cô ấy cũng chuyển thành màu đen.

"Đã mời bác sĩ xem qua chưa?" Tôn Tử nhìn chằm chằm cánh tay của Phỉ Phỉ, rồi quay đầu nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy dường như đang trách tôi, trách tôi không chăm sóc tốt cho Phỉ Phỉ khi cậu ấy rời đi.

Tôi gật đầu, Tôn Tử vẫn rất lo lắng, bế Phỉ Phỉ lên liền nói muốn xuống núi, cậu ấy muốn đưa Phỉ Phỉ vào trấn để kiểm tra.

"Còn chuyện của Kiến Nam?" Nói thật, tôi không nghĩ mấy cảnh sát bên ngoài này có thể hữu dụng, nói không chừng sau khi ăn uống xong lại đòi nghỉ ngơi.

Cho nên việc tìm kiếm Kiến Nam vẫn rất cần Tôn Tử phối hợp với tôi, hơn nữa bác sĩ đã xem qua tình trạng của Phỉ Phỉ, tôi nghĩ chắc không có chuyện gì đâu, sắc mặt cô ấy so với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều rồi.

"Nhưng?" Tôn Tử nhìn Phỉ Phỉ trong tay có chút do dự, một lúc lâu cũng không biết nên làm sao.

Đúng lúc này Huệ Bình bước vào, cô ấy nhìn tôi và Tôn Tử trong phòng liền nhẹ nhàng nói: "Nếu đích thiếu gia đã ở đây chăm sóc, vậy em xin phép ra ngoài trước."

"Đợi đã, cô dọn dẹp hết đống này đi, còn nữa đừng có để người bệnh ở trong phòng một mình chứ." Tôn Tử nghiêm mặt nhìn Huệ Bình, giọng điệu đầy trách móc.

Tôn Tử hiếm khi thực sự nổi giận với người khác, nhưng lần này đối với Huệ Bình lại rất tức giận.

Huệ Bình nghe xong, liền liếc nhìn Tôn Tử nói: "Trong phủ này chỉ có tôi và Tiểu Phân là người hầu, tôi có rất nhiều việc gấp phải làm, ở đâu ra thời gian chứ?"

"Chuyện gấp là chuyện gì? Có quan trọng bằng mạng người không?" Tôn Tử gần như hét lên, vì quá tức giận cả người cậu ấy khẽ run lên.

Huệ Bình nhìn Tôn Tử đang trong cơn thịnh nộ, không đáp lại gì, tôi liền bảo Huệ Bình dọn dẹp sạch sẽ những thứ trên đất, để căn phòng thông thoáng, bây giờ tạm thời bế Phỉ Phỉ vào phòng của tôi, để tôi chăm sóc.

Quyết định này không khiến cho sắc mặt của Tôn Tử tốt hơn chút nào. Cậu ấy bế Phỉ Phỉ vào phòng của tôi, nhẹ nhàng đặt Phỉ Phỉ xuống giường, mặc dù động tác rất nhẹ nhưng vẫn khiến Phỉ Phỉ tỉnh giấc.

Cô ấy yếu ớt nheo mắt nhìn tôi và Tôn Tử, hé đôi môi nứt nẻ, thấp giọng nói: "Con ơi? Con ơi?"

Nghe Phỉ Phỉ gọi như vậy, tôi liền cảm thấy có chút xé nát tâm can.

Bởi vì tôi đã tính thời gian rồi, đứa nhỏ còn chưa thành hình kia nhiều nhất là hai ba tháng, mà tôi và Phỉ Phỉ đã không thân mật được khoảng nửa năm.

Từ sau khi cha mất, tôi luôn cảm thấy rất khổ sở, lúc mới đầu, do ảnh hưởng của rượu nên tôi có làm cùng Phỉ Phỉ vài lần. Sau đó, cảm giác khó chịu sau khi uống rượu khiến tôi chán ghét, nên tôi đã không uống nữa, đối với chuyện kia cũng không có hứng thú, mà dường như Phỉ Phỉ cũng cố tình né tránh chuyện này.

Cho nên, đứa trẻ đó tuyệt đối không thể là của tôi nhưng bây giờ không phải là lúc trách Phỉ Phỉ, có lẽ cô ấy đối với đã sớm không còn tình cảm với tôi nữa rồi.

Suy cho cùng là do tôi đã lạnh nhạt với cô ấy quá lâu, ngay cả khi cô ấy cặp kè cùng người đàn ông khác cũng là do tôi đã không chăm sóc tốt cho cô ấy, không quan tâm đến cảm giác của cô ấy.

"Đứa nhỏ nào?" Tôn Tử có chút kinh ngạc nhìn tôi.

Gương mặt tôi nghiêm trọng lắc đầu: "Bởi vì quá hoảng sợ nên Phỉ Phỉ đã bị sảy thai."

"Cái gì?" Tôn Tử trợn tròn mắt, nhãn cầu như muốn lòi ra, trông rất đáng sợ, cậu ấy nhìn chằm chằm tôi, muốn nói gì đó nhưng lại cắn chặt răng nuốt vào trong.

Tôi nghĩ rằng chung quy là vì cậu ấy muốn đòi lại công bằng cho Phỉ Phỉ, còn cho rằng người bạn trai như tôi quá tệ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play