ĐẠI CA TRỌNG SINH CÙNG TIỂU TIÊN NỮ CỦA ANH ẤY

Chương 2


3 tháng

trướctiếp

Cố Đình thấy cô nhắm mắt cứ tưởng cô muốn ngủ nữa rồi nên anh im lặng không nói chuyện nữa. Cho tới khi anh nghe thấy tiếng ho khẽ khàng mới vội vàng cúi đầu xuống.

Có dòng máu đen chảy ra bên khóe miệng Tôn Khả An.

Cô không có ngủ mà mở mắt ra chùi khóe miệng: “Vết thương cũ tái phát nữa rồi.”

Cô từng gặp tai nan giao thông, nội tạng bị tổn thương nhiều chỗ, đó cũng là nguyên nhân khiến sức khỏe cô suy yếu nhiều năm.

Nhìn thấy máu bên khóe môi của cô, vẻ mặt luôn bình thản của Cố Đình lập tức trở nên hoảng hốt, anh run tay cẩn thận lau sạch vết máu cho cô: “An An không sao đâu, chúng ta đi tìm người, chúng ta nhất định sẽ tìm được cách thôi, không sao đâu.”

Anh có thể đi tìm, có thể đi cầu xin, anh có thể để những người đó giẫm đạp lòng tự trọng của anh dưới chân.
Nhưng An An của anh không được đi.

Tôn Khả An biết Cố Đình muốn đi đâu, cô giơ tay ngăn anh lại, nhỏ giọng khuyên: “A Đình, đừng đi nữa, ở lại với em đi.”

Cố Đình cúi đầu không nói.

Tôn Khả An nhìn anh, trong lòng bồn chồn lo lắng, nước mắt chảy xuống, cô cất giọng gọi lần nữa: “A Đình.”

Nhìn thấy nước mắt của cô, Cố Đình cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung đến nơi. Sau đó thì đầu hàng, anh ngồi xổm lên đau lòng lau nước mắt cho cô, anh nói bằng giọng run rẩy: “Được, anh ở lại với em, đừng khóc.”

Tôn Khả An muốn ra bên ngoài hóng gió, Cố Đình bèn đưa cô tới công viên gần nhà.

Tiết trời bên ngoài đẹp đẽ, ánh mắt trời rực rỡ, gió thổi nhè nhẹ mát mẻ.

Tôn Khả An im lặng dựa vào lòng Cố Đình.

Giữa cơn mơ màng hình như cô nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên của hai người.
Khi ấy cả hai đều rất thảm thương.

Cô vốn dĩ là diễn viên múa có thực lực nhất của công ty truyền thông Hạ Thị, nhưng không ngờ vì đắc tội thiên kiêm của tổng giám đốc công ty đó mà bị cô ta hãm hại xảy ra tai nạn giao thông. Mặt cô bị hủy, chân bị tàn phế, sau này không thể đứng trên sân khấu cô thích nhất nữa.

Còn anh khi ấy vừa mới ra tù, trắng tay không có gì cả mà còn bị kẻ thù cũ gây khó dễ khắp nơi.

Hai người gặp gỡ vào khoảng thời gian tăm tối nhất nhưng cả hai lại cùng nương tựa dựa dẫm vào nhau vượt qua khoảng thời gian cực khổ nhất trong đời.

Cuộc sống sau này dần trở nên tốt đẹp hơn, cô tìm được công việc thuộc về mình, anh cũng gầy dựng được ngôi nhà mới của bọn họ.

Hai người tích cóp tiền của mua nhà, còn tưởng tưởng ra sau này sẽ sinh con trai hay con gái.
Khoảng thời gian đó đối với bọn họ mà nói tuy rất cực khổ, nhưng mỗi lần Tôn Khả An nhớ lại đều cảm thấy rất hạnh phúc.

Bảy năm bọn họ sống cùng nhau là ngày tháng vui vẻ nhất mãn nguyện nhất trong cuộc đời cô.

Ánh mắt Cố Đình cứ đuổi theo cô chưa từng rời một phút.

Không biết cô đang nghĩ gì mà miệng mỉm cười ngọt ngào như vậy. Nhìn nụ cười của cô, anh cũng khẽ cười theo.

Tôn Khả An ngẩng đầu nhìn anh, cô biết anh luôn nhìn cô, cô xoay người giơ tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên cằm anh.

Cố Đình ngỡ ngàng.

Làm vợ chồng với nhau nhiều năm như vậy rồi nhưng mỗi nụ hôn của cô đều khiến anh rung động.

Cơ thể bắt đầu khó chịu, Tôn Khả An ho khẽ một tiếng.

Cố Đình muốn rót nước cho cô nhưng cô từ chối.

Cô nằm trong lòng anh nhắm mắt lại, cất giọng khe khẽ.

“A Đình! Sau này đừng suốt ngày ăn đồ nguội nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Cũng đừng cực khổ quá, làm nhiều công việc khiến chân anh chịu không nổi.”

“Nếu em đi rồi, hy vọng anh sống thật tốt.”

“Chậu hoa trên ban công nhà chúng ta sắp nở hoa rồi, anh nhớ chăm sóc nó thay em nhé.”
“A Đình, em yêu anh lắm.”

……

“An An.”

“An An.”

Ánh hoàng hôn buông xuống.

Cố Đình gọi hết tiếng này tới tiếng khác, có điều đã chẳng còn ai đáp lại lời anh nữa rồi.

*

Tôn Khả An mất rồi.

Cố Đình nhốt mình trong nhà rất lâu để bầu bạn với bảo bối của anh.

Người trong tiểu khu cảm thấy Cố Đình điên rồi, anh không ăn không uống cũng không chịu chôn cất Tôn Khả An.

Anh ở trong nhà cả ngày nói chuyện với Tôn Khả An đã chết.

Mọi người cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là cách.

Hồi lâu sau, thím Vương đi tới mở cửa nhà Cố Đình.

Cậu nhóc trẻ tuổi vốn đẹp trai mặt mũi sáng sủa đó giờ râu mọc lởm chởm trông như già đi mười tuổi.

Mắt anh trống rỗng cùng với vẻ tuyệt vọng.

Thím Vương nhìn anh hồi lâu, cuối cùng mở miệng khuyên: “A Đình, nên chôn cất An An rồi.”
Thím Vương không dám nói gì nhiều sợ kích thícɧ phải người đàn ông trước mặt này.

Nhưng điều khiến thím Vương bất ngờ là Cố Đình rất bình tĩnh và yên tĩnh.

Anh nói: “Được.”

Tuy Cố Đình rất phối hợp trông như chẳng có chuyện gì. Nhưng người tới gần anh đều có thể cảm nhận được Cố Đình đang đỏ hoe đôi mắt đó giống như một con quái vật đang bị kiềm chế.

Chẳng qua không biết khi nào nó sẽ phát điên lên.

Sau khi chôn cất Tôn Khả An xong, Cố Đình cũng đột nhiên biến mất không ai biết anh đi đâu cả.

Cho đến một tháng sau, có truyền thông tung ra hai tin tức.

[Thiên kim của công ty truyền thông Hạ Thị mất tích một cách bí ẩn]

[Công ty truyền thông Hạ Thị nghi bị người ta bí mật báo thù, phá sập cả tòa cao ốc gây tổn thất nặng nề]

Tôn Khả An cảm thấy người nóng bừng giống như có thứ gì đó rất nặng đè lên ngực cô.
“Moew ~”

Tôn Khả An mở choàng mắt thì đối diện với đôi mắt to tròn, thứ đè trên ngực cô là một con mèo lớn màu vàng.

Thấy cô thức dậy, mèo vàng mừng rỡ cúi đầu tới liếʍ mặt cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp