ĐẠI CA TRỌNG SINH CÙNG TIỂU TIÊN NỮ CỦA ANH ẤY

Chương 1


3 tháng

trướctiếp

Cơ thể cô cứng ngắc lạnh run.

Bản thân cô cũng biết rõ mới vừa nãy mình bị hôn mê nữa.

Mấy tháng nay sức khỏe của cô ngày một tệ đi, có lẽ sắp tới ngày phải rời khỏi thế giới này rồi.

Ý thức dần dần quay trở lại, mắt Tôn Khả An bắt đầu nhìn rõ hơn.

Nơi cô ở là khu dân cư cũ kỹ, tường nhà ố vàng hết cả.

Diện tích không lớn nhưng được cô trang trí đầy ấm áp.

Căn nhà gần khu trường học này được cô với chồng cô mua bằng số tiền tiết kiệm tích cóp được vào hai năm trước, nhà tuy vừa cũ vừa nhỏ nhưng là ngôi nhà cô yêu quý nhất.

Ngoài cửa sổ là con ngõ nhỏ, bình thường người qua lại ồn ào tấp nập.

Cho dù trời mưa cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện huyên náo của người bên ngoài.

Cạch một tiếng, cửa nhà bị mở ra.

Tôn Khả An cố gắng ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Cố Đình khập khiễng vội vã đi tới bên giường mình.
Anh có tính ưa sạch sẽ mà giờ lấm lem cả người, có bùn đất cũng có nước mưa, không biết hôm nay anh ra ngoài đã gặp phải những gì.

“A Đình.” Tôn Khả An cất giọng yếu ớt.

Cố Đình đã đi tới bên giường của cô, anh quỳ xổm xuống trước giường duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô đưa tới: “An An.”

Giọng anh rất khẽ, rất bình tĩnh, nhưng Tôn Khả An vẫn cảm giác được bàn tay lạnh lẽo của anh hãy còn đang run rẩy.

Do Tôn Khả An nắm một bàn tay của anh nên Cố Đình giơ tay kia cẩn thận lấy một món đồ được gói kỹ càng cất ở trong ngực ra.

Tôn Khả An đưa mắt nhìn theo, quần áo anh ướt đẫm nhưng chiếc gói nhỏ được anh bảo vệ đó không dính lấy một giọt nước mưa nào.

Cô nhìn anh mở ra, bên trong là khoai lang nướng.

Hôm qua cô chỉ sẵn miệng nói một câu với anh là cô muốn ăn khoai lang nướng ở Thành Tây.
Không ngờ hôm nay anh đội mưa ra ngoài là muốn mua về cho cô.

“Chúng ta uống thuốc trước, uống xong rồi ăn nhân lúc còn nóng được không?” Cố Đình nói xong, anh lật đật kéo hộc tủ lấy thuốc ra rồi thành thạo nấu thuốc cho cô uống.

Cố Đình bận rộn, Tôn Khả An giơ tay sờ gói khoai lang nướng đó.

Khoai lang nướng hãy còn rất nóng.

Giờ là đầu xuân, nhiệt độ bên ngoài rất thấp.

Tôn Khả An có thể tưởng tượng được anh nhất định là đặt gói khoai lang nướng nóng hổi này ủ trong lòng mình suốt cả dọc đường.

“A Đình.” Tôn Khả An run giọng gọi một tiếng, thấy Cố Đình nhìn qua cô đau lòng rơm rớm nước mắt: “Nóng lắm phải không.”

“Không có, không nóng chút nào hết.” Cố Đình nấu thuốc xong, mùi thuốc đắng thoang thoảng khắp gian phòng.

Tôn Khả An ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ của Cố Đình, cô nói khẽ: “A Đình, em không muốn uống nữa.”
Cô có thể cảm nhận được sức lực của cơ thể này đang dần biến mất, giờ dù uống thuốc gì cũng không còn tác dụng nữa rồi.

“An An.” Cố Đình biết Tôn Khả An đang nghĩ gì, khóe mắt anh đỏ hoe, ngón tay cầm ly cũng trở nên trắng bệch.

Anh im lặng chốc lát rồi đút thuốc tới bên miệng cô, run giọng nói: “Anh cầu xin em đấy.”

Tôn Khả An nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Cố Đình thì cảm thấy không đành lòng, có lẽ uống vào sẽ khiến anh yên tâm hơn phần nào.

Cô cúi đầu ngoan ngoãn uống thuốc vào.

Mùi thuốc rất khó uống, nhưng do uống trong thời gian quá dài thành ra cô chẳng còn cảm giác gì nữa.

Cô vừa uống xong thì nghe thấy có tiếng gõ cửa. Cố Đình đứng dậy đi ra mở cửa.

Đứng bên ngoài là thím Vương hàng xóm của bọn họ.

“Hóa ra ở nhà cả à, An An không sao chứ?”

“Thím Vương con không sạo ạ.” Tôn Khả An cười nói.

Thím Vương đi tới trước giường nhìn gương mặt yếu ớt tái nhợt của cô mà đau lòng. Làm hàng xóm lâu như vậy chung quy vẫn có cảm tình với nhau.
Trong tay thím Vương cầm một giỏ trứng gà đầy ắp, bà đặt trứng xuống sàn nhà cười nói: “Đây là trứng gà tự nuôi do người thân của thím xách từ dưới quê lên, cho mấy đứa một ít, trứng gà này có dinh dưỡng lắm đấy, đảm bảo An An ăn vào sẽ mập mạp trắng trẻo ngay!”

Tôn Khả An nhìn trứng gà trên sàn nhà, cô mở miệng từ chối: “Không cần đâu thím Vương…..”

Chẳng đợi cô nói hết, thím Vương đã lên tiếng nói: “Ây da, cho con thì con cứ lấy đi, sức khỏe không tốt nên bồi bổ nhiều vào.”

Nhìn thím Vương khiến Tôn Khả An cảm động, giọng cô hơi nghẹn ngào: “Cám ơn thím Vương.”

Thím Vương chỉ cười chứ không nói gì.

Cố Đình đi rót nước cho thím Vương, thím Vương quay qua nhìn bóng lưng đi khập khiễng của anh rồi cúi đầu nhìn Tôn Khả An nằm trên giường.
Sau đó bà nhìn lên vết sẹo lớn trên mặt của Tôn Khả An.

Nhiều lúc bà cảm thấy nếu không có vết sẹo đó có lẽ cô gái này rất xinh đẹp.

Cố Đình rót nước xong đi trở lại, thím Vương tiếp tục nhìn anh đánh giá.

Gương mặt của cậu nhóc này cũng đẹp, mày rậm mắt sâu, sống mũi thẳng tắp, vóc người cao lớn chắc khỏe, mỗi tội tuổi còn trẻ mà đã bị què.

Hai vợ chồng này ấy à, cả hai đều mang số khổ cả.

Thím Vương âm thầm thở dài cảm thán trong lòng.

*

Mấy hôm nay Tôn Khả An thèm ngủ, hễ nhắm mắt là ngủ cả ngày.

Còn Cố Đình không đi đâu cả mà luôn túc trực bên cạnh cô.

Mỗi lần cô tỉnh lại đều nhìn thấy Cố Đình ngồi bên giường cô, trông anh giống như đã lâu chưa ngủ ngon được một giấc, hai mắt đỏ bừng đầy tơ máu.

Tôn Khả An đau lòng.

Cô nhích người chừa ra khoảng trống cho Cố Đình: “Lên đây nằm nghỉ chút đi.”
Cố Đình ngạc nhiên, sau đó cởi chiếc áo khoác hơi cứng trên người ra rồi nằm xuống bên cạnh cô.

Tôn Khả An thấy anh nằm xuống, cô vươn tay ôm lấy chiếc eo gầy gò của anh, tựa đầu lên ngực anh.

Vóc người anh cao hơn cô rất nhiều, cô rất thích nằm ngủ trong lòng anh.

“A Đình! Em có thể……” Trong căn phòng nhỏ yên lặng, Tôn Khả An nhắm mắt cất giọng yếu ớt.

Chẳng để cô nói xong thì Cố Đình đã lên tiếng ngắt lời: “Không sao đâu, đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy, em không có chuyện gì đâu.”

Cố Đình cũng ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Tôn Khả An ngẩng đầu nhìn anh xong không nói nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp