Lúc này gió thổi lá reo, hải đường e ấp, nguyệt ẩn vân tàng.
“Uyển Uyển…” Trong mơ hồ, Tần Uyển Uyển nghe thấy Giản Hành Chi ngập ngừng hỏi: “Ta có thể… có thể sờ nàng không?”
Tần Uyển Uyển ôm lấy cổ y gật đầu, hô hấp của y nặng nề hơn mấy phần. Ngay lúc y đặt tay lên, Tần Uyển Uyển giật mình, phản xạ có điều kiện, cảm giác xương ngực thoáng đau.
Nàng định tránh né theo bản năng nhưng lại thấy không ổn lắm, trong lúc lưỡng lự dường như Giản Hành Chi nhận ra chuyện gì, đột ngột buông nàng cứ như gặp phải chuyện gì cực kỳ đáng sợ. Y lăn một vòng ra giữa giường, cuộn mình lại, đưa lưng về phía nàng: “Ta… ta không ép nàng, nàng đi ngủ đi.”
Tần Uyển Uyển ngây ra, ngơ ngác nhìn người giật chăn của nàng quấn thành một con trùng to đùng ngay giữa giường, mất hồi lâu với hoàn hồn, không khỏi tức giận: “Người… người...”
Nàng còn không tránh, y lại dám chạy?!
Giản Hành Chi không dám mở miệng, cuộn tròn cơ thể, gục đầu đưa lưng về phía nàng nhẩm đọc Thanh tịnh kinh. Tần Uyển Uyển nghẹn nửa ngày, rốt cuộc quát: “Người trả chăn cho ta!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play