KẾT HÔN GIẢ VỚI SẾP

Chương 4


2 tháng


9.
Thẩm Tiêm Nhu cuối cùng nhịn không được, nhẹ giọng nói: “Lục Thâm, anh và Thiên Tầm không phải đã ly hôn sao?”
Lục Thâm nắm chặt tay tôi, dịu dàng nhìn tôi: “Chúng tôi phục hôn không được à?”

Mẹ chồng giật mình: “Cái gì, con phục hôn rồi? Lục Thâm, con coi hôn nhân như trò trẻ con à?”

Không phải đâu, anh ấy không chỉ coi hôn nhân như trò trẻ con, mà còn coi Cục Dân chính như nhà mình.

Lúc đầu anh ấy ly hôn, rồi lại phục hôn. Nếu không phải Lục Thâm đẹp trai thì mọi người đã đuổi anh ấy đi từ lâu rồi.

Nụ cười của Lục Thâm không chạm tới khóe mắt: "Dù sao cũng hơn mẹ ép con phải cưới người mà con không thích."

Thẩm Tiêm Nhu đột nhiên trở nên bối rối: "Lục Thâm, anh đối với em không có chút tình cảm nào sao? Khi chúng ta..."

"Thích cô?"

Lục Thâm bắt chước cách cô ta nói: “Cô có thôi ngay đi không? Loại người mà tôi ghét nhất đời này chính là kiểu bạch liên hoa giả vờ ngây thơ. Thẩm Tiêm Nhu, cô không thấy mình rất giống một người già nào đó sao?”

Thẩm Tiêm Nhu: "..."

Mẹ chồng: “…”

Tôi bí mật giơ ngón tay cái lên với Lục Thâm.

Có thể một câu m/ắng được 2 người, quả là cao tay thật.

"À, nếu Thẩm Tiêm Nhu không rời khỏi căn nhà này trước ba giờ chiều thì con và Thiên Tầm sẽ dọn ra ngoài."

"Lục Thâm, anh muốn làm phản sao?" Mẹ chồng cuối cùng nhịn không được, khuôn mặt bình tĩnh trở nên đáng sợ "Anh là do tôi sinh ra, nhất định phải nghe lời tôi."

Lục Thâm thả tôi ra.

Tôi vô thức nắm lấy tay anh, sợ anh sẽ nói điều gì đó bốc đồng.

"Mẹ sinh con ra mà không nuôi nấng, mẹ có quyền gì mà ép buộc con?"

“Mày mày mày…” Mẹ chồng toàn thân run rẩy “Mày là kẻ ph/ản b/ội!”

Anh ấy còn định nói gì nữa? Tôi ôm anh ấy và lắc đầu.

Lục Thâm đang tức giận, khi chạm vào mắt tôi thì dịu hơn một chút.

Anh ấy giữ tôi lại và nói: “Con không thể ở đây lâu hơn nữa”.

Lục Thâm đưa tôi đến căn hộ khác của anh ấy ở trung tâm thành phố.

Tôi cảm thấy thương anh, nhưng cũng cảm thấy gia đình không cần phải cãi nhau to như vậy. Tôi muốn thuyết phục anh, nhưng chỉ đành phải hỏi: “Em nấu cho anh một bát mì nhé?"

Anh ấy nhìn tôi.

Một lúc sau, anh mới nhỏ giọng nói: “Chỉ cần không phải bún ốc là được.”

Anh vẫn nhắc đến bún ốc.

Khi chuyển đến nhà anh, ngày nào tôi cũng ăn các món ngon, tôi nhớ món bún ốc và đậu hũ thối lắm.

Vì vậy, trong lúc gia đình không để ý, tôi đã lén sử dụng bếp để nấu một bát bún ốc.

Nấu ăn xong, sợ bị Lục Thâm phát hiện nên trốn vào phòng tắm trong phòng để ăn.

Kết quả là khi Lục Thâm trở lại, anh ấy ọe ra và hỏi tôi: "Lâm Thiên Tầm, em đói quá nên ăn cức trong nhà vệ sinh đấy à?"

Tôi nấu mì cà chua trứng cho anh ấy.

Vừa ăn, anh vừa lẩm bẩm: “Trước đây anh thích ăn mì cà chua trứng do dì nấu. Dì biết anh thích ăn trứng hồng đào, lần nào dì cũng chiên vừa phải…”

Haiz, tôi cũng không biết phải khuyên anh thế nào.

Vì vậy tôi vỗ vai anh ấy: “Từ giờ trở đi, em sẽ nấu ăn cho anh nhé?”

Còn món trứng luộc này thì có lẽ tôi phải luyện tập nhiều năm, dù sao tay nghề nấu nướng của tôi cũng chỉ ở mức trung bình.

Trong mắt anh có nước mắt: "Lâm Thiên Tầm, cảm ơn em."

"Chúng ta đều là anh em, sao anh lại khách khí như vậy?" Tôi vui vẻ vỗ vai anh ấy.

Anh nhướng mày.

Tôi rụt cổ, lặng lẽ phủi bụi trên vai anh, kịp đổi lời: “Chúng ta đều là vợ chồng, sao anh lại khách khí như vậy?”

Anh ấy mới hài lòng tiếp tục ăn.

Có câu nói “Hổ dữ không ăn th ịt con”, nhưng ở nhà họ Lục thì lại khác.

Một ngày sau khi Lục Thâm chuyển đi, chú Lục đã tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị và sa thải anh vì lý do lơ là nhiệm vụ.

Chủ tịch một công ty trở thành một người vô gia cư nghèo khổ.

Tôi cầm trên tay mười triệu và cảm thấy cực kỳ phấn khích.

Bây giờ tôi có thể bao nuôi anh được rồi.

Tưởng tượng tôi nâng cằm anh lên, cười tà ác: “Nào, Lục Thâm, cười với chị một cái nhé?”

Hế hế hế hế hế…

“Anh còn tưởng nhà mình nuôi ngỗng, hóa ra là em đang cười.”

Tôi nhanh chóng ngừng cười, giả vờ buồn bã: “Lục Thâm, đừng lo lắng, cho dù bây giờ anh thất nghiệp nghèo rớt mồng tơi thì cũng không sao. Em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh, sống chec không rời.”

Anh nhướng mày: “Sao anh lại nghèo rớt mồng tơi được?”

Tôi gục đầu trước ngực anh: “Anh đã bị bố đuổi ra khỏi công ty, toàn bộ vốn sở hữu của anh đã bị lấy lại.”

Anh vỗ đầu tôi: “Lâm Thiên Tầm, em ở bên anh nhiều năm, tại sao em chỉ có đầu mà không có não”

Tôi: "…"

Anh liếc nhìn tôi: “Anh không thể tự chừa cho mình một lối thoát sao?”

Tôi: "…"

Vài ngày sau, mẹ chồng tôi đến gặp tôi.

Vừa đến nơi, bà đã đi thẳng vào vấn đề: “Tôi cho cô 10 triệu, cô rời khỏi Lục Thâm.”

Thấy tôi thờ ơ, bà lại tăng thêm: "Lâm Thiên Tầm, nếu cô thực sự yêu nó thì phải cân nhắc. Nếu nó rời khỏi Lục gia, nó sẽ chẳng là gì cả."

Tôi gần như muốn cười.

“Không phải ai sinh con cũng xứng đáng làm cha mẹ.” Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà ấy.

"Cô nói gì?"

"Mẹ chồng, con kính trọng mẹ nhưng người lớn trong nhà, không muốn nói quá lời cay nghiệt. Nhưng xin mẹ hãy xem xét bản thân, mẹ đối với Lục Thâm là yêu thương thật lòng sao?

"Mẹ sinh ra Lục Thâm nhưng lại bỏ rơi anh ấy, người vất vả nuôi anh ấy lớn lên là dì của anh ấy. Khi bọn họ nương tựa vào nhau, mẹ đột nhiên xuất hiện, vì vinh hoa phú quý của mình mà chia cắt bọn họ, thậm chí còn khiến họ âm dương cách biệt. Mẹ chồng, chuyện mà mẹ làm thì có giống như một người mẹ bình thường hay không?”

Bà ta vẫn mạnh miệng “Dù không nuôi Lục Thâm nhưng tôi chưa bao giờ bạc đãi nó cái gì cả.”

"Nhưng anh ấy cũng là con người, sao có thể cả đời phải sống theo ý mẹ được?"

"Cô…"

Tôi cười: “Thật ra con cũng mừng vì Lục Thâm không được mẹ nuôi dưỡng, nếu không thì anh ấy sẽ chẳng được như bây giờ.”

Nói xong, tôi tự vỗ tay tán thưởng cho khả năng m/ắng người của mình.

Nhìn thấy tôi rời đi, bà ấy nói từ phía sau: "Đừng hối hận."

Tôi nhún vai.

Không có gì phải hối hận cả.

Sau khi công ty mới được ra mắt, Lục Thâm bắt đầu tuyển nhân viên.

Tôi nghĩ rằng với tư cách là một nhân viên kỳ cựu, Lục Thâm sẽ cho tôi chức vụ phó giám đốc, hoặc ít nhất là chức vụ trưởng phòng.

Cuối cùng Lục Thâm lại đề nghị tôi làm trợ lý riêng cho anh ấy.

Trời ạ, lại là trợ lý riêng.

Tôi có một câu nói, không biết có nên nói hay không. Nhưng Lục Thâm đã khiến tôi ấm lòng.

"Anh không quen có người khác ở bên cạnh."

Ôi, sếp Lục đối xử với tôi thật tốt.

Anh ấy cũng thực sự mệt mỏi, chỉ còn làm việc cả đêm không nghỉ ngơi chút nào.

Tôi dùng sức kéo anh vào phòng và nói: “Không làm việc nữa, anh ngủ đi.”

Anh cười kéo tôi xuống: “Ngủ cùng nhau à?”

Anh ôm tôi vào lòng, tôi ngửi thấy mùi chanh trên người anh: “Lâm Thiên Tầm, em có biết điều may mắn nhất trong cuộc đời anh là gì không?”

"Cái gì?" Tôi hỏi nhẹ nhàng.

Anh khàn khàn trả lời: “Khi cuộc sống của anh đầy tàn khốc, gặp được em khiến anh hiểu rằng không chỉ là đau khổ, mà cuộc đời này còn là sự mong đợi và niềm vui”.

Tôi nhìn anh: “Sao đột nhiên anh nói chuyện kỳ lạ thế?”

“Ngủ đi.” Anh lúng túng xoay người.

Tôi che miệng lại cười.

Anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tôi đắp chăn cho anh, nhìn gương mặt hiền lành ngoan ngoãn đang ngủ của anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh: “Lục Thâm, sau này anh không cần phải sợ nữa.”

10
Vào ngày công ty khai trương, chúng tôi đã đặc biệt mời mẹ chồng tôi và những người khác đến tham dự.

Biết làm sao được, vợ chồng chúng tôi đều tiểu nhân, nhỏ mọn như nhau cả.

Nhất định phải làm cho họ kinh ngạc đến tròn cả mắt lên.

Không ngờ Thẩm Tiêm Nhu cũng tới.

Trông cô ấy vẫn rất đáng thương, như thể cả thế giới đều có lỗi với cô ấy vậy.

Khi nhìn thấy Lục Thâm, đôi mắt Thẩm Tiêm Nhu đã đẫm lệ, trông như sắp khóc.

Cô nói: "Lục Thâm ..."

Lục Thâm ngắt lời: “Hôm nay là ngày lành, tôi và Thiên Tầm khai trương công ty mới, chúng tôi sợ nhất là xui xẻo, nếu cô khóc, sau này công ty chúng tôi nếu có vấn đề gì, tôi sẽ tìm cô tính sổ."

Tôi đứng cạnh nói: “Anh ơi, hôm nay là ngày trọng đại, đừng như vậy, cô ấy là khách mà”.

"Nếu là khách, vậy thì chúc phúc một chút đi." Lục Thâm miễn cưỡng tiếp tục.

Thẩm Tiêm Nhu nghiến răng nói: "Vậy thì chúc công ty của anh thịnh vượng."

Lục Thâm mỉm cười: “Thật ra tôi cũng không ngại nếu cô thêm vài câu nữa, chẳng hạn như chúc Thiên Tầm và tôi sớm có con, tình yêu của chúng tôi sẽ trường tồn.”

Thẩm Tiêm Nhu chịu không nổi nữa, xoay người rời đi.

Tôi vỗ tay tán thưởng Lục Thâm : “Anh mà ở hậu cung thời xưa thì trở thành quán quân cung đấu.”

Chờ đã….

Lục Thâm có thể tự mình xử lý Thẩm Tiêm Nhu dễ dàng, vậy tại sao lại mời tôi cùng diễn?

Chẳng lẽ là…

Có phải anh ấy đã yêu tôi rồi không?

Chậc chậc, cái tên này, giấu cũng lâu thật đấy.

Mẹ chồng không ngờ Lục Thâm vẫn có thể đông sơn tái khởi.

Tôi nhờ Lục Thâm tiếp đãi những vị khách quan trọng khác, còn tôi tiếp đãi mẹ chồng.

"Mẹ, hôm nay mẹ tới chúc mừng Lục Thâm sao?" Tôi mỉm cười chào hỏi.

Mẹ chồng cười lạnh: “Chỉ là một công ty nhỏ thôi, cô nghĩ nó có thể tồn tại được bao lâu?”

Đây có phải là mẹ ruột của Lục Thâm không vậy?

Tôi mỉm cười nhìn bóng lưng bận rộn của Lục Thâm: “Dù công ty có thể tồn tại được bao lâu, sau này dù thành công hay thất bại, dù giàu hay nghèo, con cũng sẽ không bao giờ rời xa anh ấy.”

Trước khi đi, tôi nói với mẹ: “Mẹ ơi, từ đầu đến cuối, mẹ không hiểu được tình yêu là gì đâu”.

Bố chồng có thể từ bỏ con trai mình vì người mình yêu.

Tình yêu của Thẩm Tiêm Nhu rất trẻ con, cố gắng nắm giữ mọi thứ không thuộc về mình.

Còn mẹ chồng, bà ấy không có trái tim.

Sau ngày hôm nay, bố mẹ chồng tôi và Thẩm Tiêm Nhu đã ngừng "làm phiền" chúng tôi.

Sau khi công ty ổn định, Lục Thâm đề nghị: “Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật nhé?”

Tôi nheo mắt: “Đám cưới còn chưa diễn ra, sao lại đi tuần trăng mật vào lúc này?”

Có người ranh mãnh cười: “Bởi vì anh nghe nói, nếu có con vào tuần trăng mật thì nó sẽ rất thông minh.”

Tôi: "…"

Đúng là đồ cầm thú, từng bước từng bước dụ dỗ tôi để hóa thú cùng.

Tôi nhéo mặt anh: “Nói thật đi, tại sao anh lại muốn em cùng diễn xuất với anh?”

Lục Thâm nói: “Em yêu, không biết em có từng nghe nói, thỏ không ăn cỏ gần hang không.”

Tôi trêu anh ấy: “Đừng có lảng. Lúc học đại học, anh và Thẩm Tiêm Nhu đã trải qua những chuyện gì thế?”

Lục Thâm thở dài: "Em vẫn còn nghĩ đến chuyện này à, nhắc tới là anh lại nổi da gà."

Tâm hồn buôn chuyện của tôi bùng cháy rực rỡ: "Nói nhanh đi."

Sau khi nghe lời kể của Lục Thâm, tôi không nói nên lời.

Tôi thông cảm vỗ vai anh: “Đại ca, anh thật là khổ sở.”

Khi còn học đại học, Lục Thâm hoàn toàn không biết Thẩm Tiêm Nhu.

Sau đó, anh vô tình phát hiện ra Thẩm Tiêm Nhu quen biết mẹ anh.

Thẩm Tiêm Nhu bắt đầu tích cực theo đuổi anh. Anh từ chối vì không thích những cô gái như Thẩm Tiêm Nhu, nhưng cô ấy không nản lòng và bắt đầu theo đuổi anh không ngừng nghỉ.

Thẩm Tiêm Nhu dùng mọi thủ đoạn, thậm chí là biến mình thành trà xanh để có thể theo đuổi anh ấy.

Lục Thâm chỉ lo đọc sách và gần như không biết được những thay đổi ở bên ngoài.

Kết quả là mọi người trong trường đều biết anh và Thẩm Tiêm Nhu thích nhau, anh lại không biết phải giải thích như thế nào.

Lục Thâm lộ ra vẻ tuyệt vọng: “Nói thật, nếu không biết tính cách của em, anh sẽ cho rằng phụ nữ thật đáng sợ.”

Tôi: "…"

Tôi nhịn cười an ủi anh “Anh Lục Thâm, kiếp sau anh đừng có hút vận đào hoa như vậy nữa.”

Anh nhéo mặt tôi rồi nói: “Không sao đâu, kiếp này hút được em là đủ rồi.”

( Hoàn)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play