KẾT HÔN GIẢ VỚI SẾP

Chương 3


3 tháng


6
Tuần tới có một buổi tiệc đấu giá rất lớn, Lục Thâm cũng đã nhận được lời mời.

Nhưng ngoại trừ Lục Thâm, hai người kia đều đề nghị Thẩm Tiêm Nhu đi cùng Lục Thâm tham dự.

Tôi: "…"

Ủa alo?

Tôi vẫn đang còn sống nhăn răng ở đây nhé.

Thẩm Tiêm Nhu đầy vẻ trà xanh: "Chú Lục, dì Lục, như vậy không hay lắm, Thiên Tầm đi thì vẫn tốt hơn. Dù sao cô ấy cũng là vợ của anh Lục Thâm mà."

Mẹ chồng ậm ừ: “Vợ thì sao, cũng không thể để người ta biết được.”

Tôi là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp 985, tại sao lại không thể để người ta biết được?

Thẩm Tiêm Nhu tiếp tục: "Mặc dù con đã tốt nghiệp Đại học Harvard, nhưng Thiên Tầm cũng không tệ. Dì Lục, dì đừng nói về Thiên Tầm như thế, cô ấy sẽ buồn lắm."

Tôi phát hiện ra là từ khi đến nhà họ Lục, tôi càng ngày càng trợn mắt nhiều hơn.

Cứ tiếp tục thế này thì không khéo mắt tôi sẽ bị mù mất.

Khi Thẩm Tiêm Nhu vừa nói xong, Lục Thâm vừa lúc đi vào.

"Anh Lục Thâm, anh đã về rồi." Cô ấy vui vẻ chào anh.

Tôi thật sự rất tán thưởng Thẩm Tiêm Nhu.

Thẩm Tiêm Nhu đúng là tấm gương cho thế hệ chúng tôi noi theo, dù khó khăn thế nào cũng quyết không chùn bước.

Lục Thâm đối xử với cô ấy như không khí, anh đi đến chỗ tôi, cúi người hôn lên trán tôi.

Tôi: "…"

Chuyện gì cũng phải từ từ cho người ta chuẩn bị tinh thần nữa anh.

Hôn xong, anh lại sờ mũi tôi “Hôm nay em có nhớ chồng em không nào?”

Tôi không nghĩ mình cần 10 triệu để mua nhà nữa, giờ tôi đủ ăn gạch để xây nhà rồi.

Tôi cũng làm theo, nũng nịu nói: “Eo ơi, chồng à, có người nhìn kìa, em ngại lắm.”

Ông trời ơi, 10 triệu này cũng làm khổ cho con quá.

Mẹ chồng tức giận bỏ đi, rồi nửa chừng thì quay lại: “Lục gia chúng ta cũng là nhà có danh tiếng, tuần sau nhất định phải dẫn Tiêm Nhu đi dự tiệc, mẹ không muốn Lục gia phải xấu hổ vì cô ta.”

Sau khi trở về phòng, tôi bắt đầu run lẩy bẩy.

Lục Thâm thay đổi thái độ ngọt ngào trước đó, cau mày tr/ách tôi: “Em lên cơn đấy à?”

Tôi tiếp tục run rẩy: “Không, em vừa diễn với anh xong thì toàn thân nổi da gà, cần thời gian để bình tĩnh lại.”

Anh ấy không nói một lời, từng bước một tiếp cận tôi.

"Cái... cái gì, từ từ đã?" Nhìn thấy anh ép tôi xuống giường, tôi không kịp rút lui, đưa tay chặn lấy trước ngực anh.

Lục Thâm nắm tay tôi bằng trái tay và ấn vào tim anh ấy.

Khuôn mặt đó cách tôi không quá 15cm.

Một người đàn ông trưởng thành, lông mi dày, môi đỏ và sống mũi có thể chơi cầu trượt, huhu, đúng là gu của tôi.

Ôi trời ơi, tôi thở dài trong lòng.

Giá như không phải là diễn kịch thì tốt quá.

"Lâm Thiên Tầm, em cũng phải làm quen đi chứ?"

“Quen với việc gì cơ?” Tôi chớp mắt hỏi, cổ họng hơi khô khốc.

Anh không nói gì, nhưng ánh mắt lại rơi vào môi tôi, tôi nhanh chóng che miệng lại: “Đại ca à, xin tha mạng, đây là nụ hôn đầu của em đó.”

Nghe được “nụ hôn đầu”, ánh mắt Lục Thâm lóe lên, anh vui vẻ kéo cà vạt, khóe miệng nhếch lên một chút: “Ồ?”

Ồ cái gì mà ồ.

25 tuổi vẫn chưa có nụ hôn đầu, có ngại không?

Có gì đâu mà ngại!

Tôi vẫn đang nghĩ đến chuyện khác: "Thẩm Tiêm Nhu nhiệt tình với anh như vậy. Em rất ngưỡng mộ cô ấy. Khi còn học đại học, nếu có được sự kiên trì của cô ấy, em đã tán tỉnh được nam thần rồi."

Vừa dứt lời, mặt Lục Thâm đã dài ra như cái bơm xe đạp.

"Em có thích ai ở trường đại học à?"

Lúc đó, tôi không biết mình đang chơi với lửa, tôi hào hứng muốn kể về chuyện yêu thầm của mình với anh ấy.

Tôi nói chuyện rất lâu nhưng Lục Thâm vẫn im lặng.

"Này, hồi còn học đại học anh có thích cô gái nào không?" Tôi lại bắt đầu buôn chuyện.

Một người lạnh lùng mỏ hỗn như Lục Thâm, nếu yêu thầm cô gái khác khi còn trẻ thì sẽ thế nào nhỉ?.

“Ai mượn em lo?” Anh trừng mắt nhìn tôi.

Tôi khịt mũi: “Với tính khí của anh, dù anh có đẹp trai ngời ngời thì con gái cũng không thể chịu nổi anh, cho nên Thẩm Tiêm Nhu là một người kỳ lạ.”

"Mười triệu."

"Được rồi ông chủ à, em sẽ im miệng ngay. Anh chói lóa như ánh bình minh, lấp lánh như ánh sao trời, mọi người sẽ yêu mến anh."

Buổi tối tắm xong, Lục Thâm không dọn chiếu ra nữa.

“Tối nay anh sẽ ngủ trên giường.” Anh bình tĩnh nói.

"Tại sao?"

Trên môi anh hiện lên một nụ cười tinh quái: “Đây là phòng của anh, là giường của anh, sao anh phải ngủ dưới sàn?”

Nói xong, anh vô tư thoải mái mà chiếm lấy phía bên kia giường.

Anh vừa tắm xong, trên người còn mùi chanh thoang thoảng khiến tôi nhất thời mất tập trung.

Thấy tôi đứng thẳng như khúc gỗ, anh cười: “Sao thế, em sợ anh làm gì em à?”

Tôi nhìn hình dáng quyến rũ dưới bộ đồ ngủ của anh, nuốt nước bọt: "Không phải, em sợ em sẽ làm gì anh."

Đêm trằn trọc mãi không ngủ được.

Có trai đẹp bên cạnh, nếu có thể ngủ yên, vậy thì tôi đi xuất gia được rồi.

Khi tôi trở mình lần thứ 56, một cánh tay đưa qua giữ lấy eo tôi. Tôi chợt cảm thấy mình như một con cá trên thớt, không tài nào cử động được.

"Làm cái gì thế?"

"Đừng cử động." Hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt tôi, "Nếu em còn cử động nữa, anh không đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

7
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Đồ cầm thú.”

Anh cười nhẹ, vỗ nhẹ vào tay tôi: “Muộn rồi, ngủ đi.”

Tôi: "…"

Đúng là đồ cầm thú!

Có một câu nói rất hay, trà xanh mà im lặng thì sẽ thành lá trà xanh nguy hiểm nhất.

Cả ngày hôm nay, Thẩm Tiêm Nhu và mẹ chồng đều cực kỳ im lặng.

Họ im lặng nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy lo lắng.

Khi tôi đang do dự có nên nói với Lục Thâm hay không, Thẩm Tiêm Nhu đã đến gặp tôi.

"Thiên Tầm, tôi muốn nói chuyện với cô."

“Được rồi, lại về tiền chứ gì?” Tôi mới nhớ tới thân phận “tiểu thư nhà giàu” của mình, khoanh tay tỏ vẻ kiêu ngạo.

Cô ấy vẫn dịu dàng và đáng thương như vậy: “Cô có muốn biết tại sao Lục Thâm lại ghét tôi đến thế không?”

Buổi tối, Lục Thâm vào phòng.

Tôi từ phòng tắm đi ra, đầu tóc rối bù, mặc váy ngủ màu trắng, nhìn y như một con ma, ở phía sau anh nói nhỏ: “Lục Thâm, anh lừa em thật là khổ quá mà.”

Lục Thâm không bị tôi dọa chec, quả thực là người có tâm lý mạnh mẽ vô cùng.

"Sao buổi tối em lại làm trò khùng gì vậy?" Lộ Thâm vừa sấy tóc vừa vuốt tóc tôi "Em định dọa anh sợ chec khiếp, rồi định ôm tài sản bỏ chạy à?"

Tôi hét lên: “Ấy ấy, rụng tóc em.”

Sau khi sấy tóc xong, tôi lại trở thành một cô gái xinh đẹp, Lục Thâm nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhìn cho đến khi tôi run sợ, Lục Thâm hắng giọng và hỏi "Chuyện gì vậy? Hai người họ lại làm gì em à?"

Tôi không thích giấu diếm nên đi thẳng vào vấn đề: “Anh từng thích Thẩm Tiêm Nhu phải không?”

Vừa dứt lời, khuôn mặt tuấn tú của Lục Thâm đột nhiên trầm xuống.

Im lặng chính là câu trả lời. Có vẻ Thẩm Tiêm Nhu cũng không nói dối.

Khi còn học đại học, Lục Thâm và Thẩm Tiêm Nhu học cùng khoa.

Thẩm Tiêm Nhu yếu đuối ngọt ngào, giống như một bông hoa nhỏ màu trắng ngây thơ. Cô ấy suốt ngày chạy theo tiền bối Lục Thâm, Lục Thâm là một chàng trai đầy sức trẻ, nhanh chóng rơi vào lưới tình với Thẩm Tiêm Nhu.

Ngay khi tình cảm tốt hơn một chút, Lục Thâm phát hiện ra rằng Thẩm Tiêm Nhu có mối quan hệ rất tốt với mẹ ruột của mình.

Kể từ đó, thái độ của Lục Thâm đối với Thẩm Tiêm Nhu đã hoàn toàn thay đổi, từ thích chuyển sang ghét.

Tôi vẫn nhớ những gì Thẩm Tiêm Nhu đã nói với tôi: "Anh ấy càng tỏ ra chán ghét tôi, trong lòng anh ấy càng quan tâm đến tôi. Lâm Thiên Tầm, cô không thể chen vào thế giới của chúng tôi."

Cô ấy đã sai.

Tôi còn không đủ tư cách để mà chen vào nữa.

Tôi chỉ là một “diễn viên” được trả tiền để diễn kịch cùng anh ấy mà thôi.

Chỉ là khi mọi chuyện diễn ra, trong lòng tôi đã có sự thay đổi.

Tôi đã động lòng với Lục Thâm.

"Lục Thâm, tuy rằng em và anh từng tranh cãi một lần, nhưng hôm nay em thật lòng khuyên anh, đừng vì mẹ anh mà bỏ lỡ Thẩm Tiêm Nhu. Hai người rõ ràng là thích nhau, không cần phải làm ra mấy chuyện này.”

Tôi chỉ là cảm thấy muốn khóc.

Tôi và Lục Thâm thể hiện tình cảm, chắc chắn sẽ là trò hề trong mắt Thẩm Tiêm Nhu.

“Lục Thâm, chúng ta ly hôn đi.” Tôi nói: “Tuần sau em không thể cùng anh đi dự tiệc.”

Anh đưa tay ra nắm lấy tay tôi, có chút mất mát: “Lâm Thiên Tầm.”

Tôi né tránh bàn tay anh: “Lục Thâm, anh có thể cho em chút tự trọng cuối cùng được không?”

Đừng khiến mọi chuyện hỏng hết, sau này tôi sẽ phải sống như thế nào?

Trong vòng một tháng, tôi kết hôn và ly hôn một lần.

Nhưng cũng may là tôi có được 10 triệu trong tay.

Chỉ là phải đánh đổi bằng mối tình đầu của mình.

Bạn thân nhìn số dư trong thẻ của tôi, mắt mở to như cái đèn: “Lần sau có chuyện tốt như vậy nhớ gọi cho tớ nhé”.

Tôi nhìn cô ấy: “Đừng có nhận công việc này. Cậu thấy đấy, tớ vừa buồn vừa đau, lại còn phải lấy chồng lần thứ hai nữa”.

Người bạn thân tỏ vẻ háo hức: "Này, 2 người có từng làm chuyện ấy không?"

Tôi lắc đầu: “Không có.”

Tôi nghĩ đến đây thì trong lòng lại cảm thấy buồn.

Ít ra cũng phải ngủ với anh một lần cho đáng tiền chứ.

Có lẽ sau trò hề này của tôi, Lục Thâm mới phát hiện ra rằng, mặc dù bề ngoài anh ghét Thẩm Tiêm Nhu nhưng trong lòng anh vẫn yêu cô sâu sắc.

Chỉ có tôi đã trở thành đá lót đường cho tình yêu của bọn họ.

8
Ngày hôm sau say khướt trở về, tôi nhìn thấy một cái bịch lớn đang ngồi xổm trước nhà, tôi đá nó một cái,

Cái bịch lớn rên rỉ đứng dậy: "Lâm Thiên Tầm, em dở hơi à?"

Sau khi ngửi thấy mùi r/ượu trên người tôi, anh cau mày: “Em uống r/ượu à?”

Tôi gào lên: “Liên quan gì đến anh?”

Vừa nói, bụng tôi quặn lên, tôi cúi xuống và bắt đầu ọe.

Một bàn tay to nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng tôi, giọng nói lo lắng của Lục Thâm vang lên: "Em không sao chứ?"

Tôi nhặt góc quần áo lên lau khóe miệng, sau đó khịt mũi: “Không phải chuyện của anh.”

Anh có chút bất đắc dĩ: “Em thay mật khẩu rồi à?”

"Không phải việc của anh."

"Mật khẩu."

"Không phải việc của anh."

Anh vỗ vào lưng tôi “Nói cho đàng hoàng.”

“080620。”

Anh đỡ tôi vào cửa, khi nhìn thấy bức tượng người to đùng, khóe miệng anh hơi giật: "Anh ta là ai?"

"Chồng tôi Bạch Kính Đình đó."

Tiếng nghiến răng vang lên, sau đó Lục Thâm cười lạnh: “Chồng em tên Bạch Kính Đình?”

"Chẳng lẽ gọi là Lục Thâm à?"

Lục Thâm nghẹn ngào, đỏ mặt nhìn tôi.

Lục Thâm pha cho tôi trà giải r/ượu, sau khi uống xong, tôi đưa ra một yêu cầu cực kỳ vô nhân đạo: “Tôi đói, muốn ăn bún ốc.”

"Đổi cái khác đi."

“Anh ngủ với tôi, hoặc là cho tôi ăn bún ốc.”

Anh ấy nhìn tôi chăm chú, đôi mắt dần tối lại.

Anh đột nhiên mỉm cười đẩy tôi ngồi xuống ghế sô pha, trong mắt mang theo nụ cười: "Lâm Thiên Tầm, hóa ra em tham lam thân thể của anh à?"

Rượu xông lên não, tôi đá anh sang một bên “Anh nói đúng, tôi chỉ tham lam thân thể của anh mà thôi.”

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi muốn nhảy khỏi tầng nhà ngay lập tức.

Lục Thâm hài lòng tựa lưng vào gối "Lâm Thiên Tầm, ngủ với anh thì nhất định phải có trách nhiệm."

Cái thể loại văn học cổ hủ gì thế này?

"Khoan đã. Ai ngủ với ai? Tôi mới là người chịu thiệt chứ?"

Sau vài phút im lặng, cả hai chúng tôi đều đồng thanh: "Lục Thâm, anh là người mía à?"

"Chúng ta tái hôn đi."

Tôi: "…"

Anh cau mày: “Người mía là gì?”

Có vẻ anh là một ông già cổ hủ, không biết thuật ngữ Internet này, nên tôi thản nhiên nói: "À, là để chỉ đàn ông đẹp trai ngọt ngào."

Kết quả là anh cúi đầu và bắt đầu tìm kiếm.

Sau vài giây, vẻ mặt anh không chút biểu cảm nói: “Người mía là chỉ người mới ăn thì rất ngọt, nhưng khi nhổ ra thì là bã. Cũng giống như mía, ngọt trước, còn đâu thì toàn là cặn bã."

Tôi đã nhầm rồi.

Anh bước đến gần tôi, ánh mắt dịu dàng: "Lâm Thiên Tầm, em cho rằng anh là kẻ cặn bã sao?"

Tôi trừng mắt nhìn anh, tôi nói sai à?

Anh thở dài: "Lâm Thiên Tầm, em đã là người lớn rồi, đừng có dùng chân suy nghĩ nữa."

Tôi: "…"

"Từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ thích Thẩm Tiêm Nhu. Mối tình đầu của anh..." Vành tai anh đỏ bừng "Là em, Lâm Thiên Tầm."

"Anh nghĩ tôi là đứa trẻ ba tuổi à."

Anh trả lời rất nhanh: "Nhiều nhất là một tuổi."

"Em tin Thẩm Tiêm Nhu nói, vậy tại sao em không tin anh nói"

Lục Thâm lớn tiếng phàn nàn với tôi: “Nếu ở thời cổ đại thì em chính là kẻ ph/ản b/ội quốc gia đấy.”

Trong lúc nhất thời, tôi không biết nên tiếp thu thông tin nào trước?

Là bởi vì anh ấy chưa bao giờ thích Thẩm Tiêm Nhu, hoặc có lẽ mối tình đầu của anh ấy là tôi…

"Anh, anh, anh..." Nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi cũng nghẹn ngào thốt ra một chữ dưới ánh mắt chờ đợi của anh "Đã già còn cưới muộn."

Lục Thâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Thiên Tầm, nếu em không im miệng, anh sẽ cho em biết, lão già này không chỉ là cưới muộn mà thôi."

Tôi lại theo Lục Thâm về nhà.

Bởi vì lý do của anh ấy khiến tôi không thể nào từ chối.

Thứ nhất, chưa diễn xong đã cầm 10 triệu, lương tâm có cắn rứt không?

Thứ hai, em có nỡ để cho anh sống khốn khổ trong ngôi nhà đó không?

Ôi ôi ôi, khi những lão già cưới muộn bắt đầu than thở, tôi, một thiếu nữ đáng thương lại không cách nào từ chối.

Khi Thẩm Tiêm Nhu và mẹ chồng thấy tôi trở về nhà, khuôn mặt của họ lại dài ra như thể cái bơm


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play