[ZHIHU] Chiếc kén đó tôi không cần!

Chương 2


3 tháng


5.

Lời này vừa dứt, bầu không khí như đọng lại trong giây lát.

Chỉ còn cơn gió nhẹ nhàng lướt qua hai chúng tôi, vén tóc mái của tôi lên.

Tầm nhìn của tôi không còn bị cản trở nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng nét mặt của Chu Thừa Uyên.

Giờ phút này, khuôn mặt anh tràn đầy sự kinh ngạc.

“Em nói gì…..”

Không phải tôi vừa nói muốn làm vợ anh ấy sao, làm sao…..?!

Hở????

Mất một lúc lâu tôi mới nhận ra có gì đó không ổn, một tiếng ‘Bùm’ nổ tung trong nội tâm tôi, hai gò má cũng đỏ chót.

“Xin lỗi! Em không có ý đó, em chỉ là…..”

Càng bối rối lại càng khó giải thích, nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Chu Thừa Uyên dần biến thành ý cười, tôi cúi đầu che đi sự lúng túng của mình, nhưng lại phát hiện ra khoảng cách giữa tôi và anh lại gần như thế.

Anh gần như đã bị tôi kabedon ở góc tường.

Tây trang kết hợp với đồng phục, hai chất liệu khác nhau hoàn toàn càng thể hiện sự tương phản mãnh liệt của cả hai.

Tôi vội vàng lùi về sau như bị bỏng, nhưng trong lòng vội vàng, hai chân cũng như tuột mất dây xích, mất thăng bằng ngã lệch sang một bên.

“A.”

Không kiềm chế được hô lên một tiếng, ánh mắt Chu Thừa Uyên ngay lập tức căng thẳng, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy tôi.

“Đợi đã, đừng…”

Không ngờ hành động của anh lại làm cho tôi giật mình, theo phản xạ vặn vẹo, giãy giụa.

“Cẩn thận!”

“Đau quá….”

Cuối cùng ngã bịch xuống đất.

Lòng bàn tay tôi cọ xát với mặt đất gồ ghề, đau đến mức cả khuôn mặt nhăn tít lại.

Nhưng tôi vẫn nhanh chóng đứng dậy, giữ một khoảng cách an toàn với Chu Thừa Uyên.

“Em không sao là được rồi.”

Chu Thừa Uyên chậm rãi nói, đứng thẳng người lên, thu tay về.

Tư thế này của anh, hẳn là muốn kéo tôi lên.

Nhưng mà tôi lại né tránh.

Thật sự hết nói nổi mà, ngại quá đi mất.

Tay chân không biết nên đặt ở đâu, đôi mắt cũng không dám nhìn thẳng, tiếp xúc cơ thể hay gì đó, cũng quá….

Nghĩ tới mấy lời mình vừa nói lúc nãy, tôi xấu hổ khủng khiếp luôn.

Ngay lúc không biết nên giải quyết tình huống này thế nào thì tình huống tệ hơn nữa đã xuất hiện.

Giọng nói của Chu Kỳ vang lên từ đằng xa, đây là giọng điệu ngang ngược thường ngày của cậu ta, mà giờ khắc này, nó còn xen thêm chút nôn nóng và tức giận.

“Mạnh Noãn, cậu ở đâu?”

“Nghe thấy thì trả lời đi, Mạnh—”

Còn thiếu một chữ nữa thì lại đột ngột im bặt.

Chu Kỳ dừng lại, mỉm cười.

“—Tìm được rồi.”

6.

Chu Kỳ điều chỉnh lại hơi thở của mình, bây giờ không cần phải vội vàng nữa.

“Mạnh Noãn à, cậu để tôi tìm kiếm cậu vất vả quá ha.”

Cậu ta chậm rãi từ phía sau bước đến chỗ tôi.

“Cái chỗ xó xỉnh thế này, chỉ có cậu mới đến đây, mặt cậu bị sao thế này?”

Giọng nói của Chu Kỳ chợt biến đổi, giơ tay bóp lấy cằm tôi.

“Buông ra!”

Tôi dùng sức hất tay cậu ta ra, tức giận ngẩng mặt lên.

Sắc mặt Chu Kỳ âm trầm: “Cậu đang đỏ mặt? Vì sao?”

Hắn tức đến phát cười, chất vấn tôi:

“Cậu và người khác làm gì ở đây sau lưng tôi?”

Tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta bao giờ.

Cảm xúc bạo ngược trên người cậu ta tràn cả ra ngoài, giống như chỉ một chút nữa thôi sẽ bùng cháy dữ dội.

Tôi có hơi sợ h//ãi, nhìn về phía của Chu Thừa Uyên xin giúp đỡ.

Anh ấy nhận được tín hiệu cầu cứu của tôi, lập tức tiến tới.

“Được rồi.”

Chu Thừa Uyên nói: “Đừng làm cô ấy sợ.”

“Liên quan gì đến anh, chuyện giữa tôi và cô ấy, anh muốn can thiệp à?”

Chu Kỳ không chút do dự rống lên đáp trả, sự b//ực b//ội ẩn giấu trong giọng cậu ta làm tôi cảm thấy rất kinh ngạc.

Chờ đã, tại sao cậu ta lại có phản ứng như vậy?

Không phải nói Chu Kỳ rất sợ anh trai mình sao, nhưng mà khi đối mặt với Chu Thừa Uyên, cậu ta dường như còn hung hãn hơn lúc bình thường nữa.

Tôi có một linh cảm xấu về chuyện này.

Giây tiếp theo, Chu Kỳ xoay người đối đầu với Chu Thừa Uyên, khó chịu hỏi:

“Tôi còn chưa hỏi anh đấy, Chu Thừa Uyên, sao anh lại ở đây?”

“Anh trai tôi đâu?”

7.

A?

A? ?

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Chu Thừa Uyên không phải là anh trai Chu Kỳ sao?

Vậy vừa nãy, chẳng phải tôi…..

Đầu óc tôi chợt trở nên rối bời.

Hình như tôi đã cáo trạng sai người rồi, hơn nữa người này trông có vẻ rất yếu đuối.

Thái độ của Chu Kỳ càng thêm điên cuồng so với bình thường, điều này chứng tỏ rằng, cậu ta không sợ Chu Thừa Uyên.

Bây giờ hai người này vẫn đang giằng co với nhau, nhìn trông có vẻ sắp đánh nhau luôn rồi.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, lúc tôi gấp đến độ muốn khóc lên thì Chu Thừa Uyên lên tiếng.

Ngược lại với hai người bọn tôi, anh ta trông rất thong dong điềm tĩnh, khẽ cười và giải thích:

“Anh ấy có việc nên nhờ tôi đến họp phụ huynh cho cậu.”

Chu Thừa Uyên vừa nói vừa đi tới, dễ dàng tách tôi và Chu Kỳ ra.

Anh đưa lưng về phía tôi, cởi áo vest ra, đưa tay nới lỏng cà vạt, giọng điệu cũng biến thành lười nhác.

“Còn nữa, anh họ cũng là anh, nói chuyện với tôi, cũng phải lễ phép--”

m thanh ở đuôi kéo dài phá vỡ luồng không khí, Chu Thừa Uyên ra đo`n vừa nhanh chuẩn vừa hu//n–g á//c.

“Mẹ nó! Chu Thừa Uyên, anh có b//ệ-n//h à!”

Chu Kỳ cũng tức giận, ngay lập tức đánh trả.

Trái tim tôi như muốn vọt lên trên cổ họng, kết quả…

Quyền cước của Chu Thừa Uyên rất lưu loát, chỉ với hai ba cú đánh đã chiếm lợi thế.

Ôi? Hình như tôi lại nhìn thấy dáng vẻ đáng tin của anh ấy rồi, nhưng lại không chắc lắm, cứ nhìn xem đã.

“Được rồi.”

Chu Thừa Uyên dùng áo khoác trói Chu Kỳ lại, dùng sức buộc chặt.

Sau khi làm xong, anh nghiêng người nói chuyện với tôi.

“Yêu cầu của em, tôi sẽ ghi nhớ kỹ.”

Áo sơ mi trên người Chu Thừa Uyên vì đánh nhau mà trở nên nhàu nhĩ, nhưng lại tăng thêm chút khí phách thiếu niên cho anh.

Nhưng lời nói của anh lại làm tôi đỏ bừng cả hai tai.

“Yêu cầu gì? Hai người vừa mới nói chuyện gì?”

Chu Kỳ cuồng nộ nhìn dáng vẻ của tôi: “Mạnh Noãn, cậu lại đỏ mặt!”

“Mau nói đi, nói cho tôi biết cậu với thằng ch* này đã làm cái gì?!

Tôi làm sao có thể nói ra được!

Cũng may Chu Thừa Uyên không cho cậu ta cơ hội tiếp tục chất vấn tôi, quả quyết đóng gói người kéo đi.

Chỉ để lại tôi một mình ở đấy, cùng mới cà vạt bị ném trên mặt đất.

8.

Trước khi vào nhà, tôi kiểm tra lại một lần nữa để chắc chắn cái cà vạt giấu trong cặp sách sẽ không bị phát hiện ra.

Sau đó, tôi giơ tay lên gõ cửa.

Bên trong có tiếng người đi ra, kèm theo tiếng dép là tiếng phàn nàn mất kiên nhẫn.

“Gõ gõ gõ, giục gì giục lắm thế!”

Người phụ nữ đang loẹt quẹt đôi dép ra mở cửa là mẹ kế của tôi.

Bà hừ một tiếng, nói:

“Sao giờ này mới trở về, không phần cơm cho con đâu đấy.”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ, con trực nhật nên về muộn, không sao, con cũng không đói bụng.”

Đang định trở về phòng, còn chưa đi được hai bước đã bị ai đó gọi lại.

Bố ngồi bên cạnh bàn ăn, vẫy tay với tôi, “Tiểu Noãn, vào đây.”

Tuy ở nhà ông ấy gọi tên hồi nhỏ của tôi, nhưng giọng điệu lại vẫn giống y như lúc ở trong trường học.

Không sai, bố của tôi là chủ nhiệm khối của trường.

Cũng chính là vị thầy giáo coi trọng kỷ luật, phạt tôi đứng ngoài cửa lớp nâng cặp trên đầu.

Ông ấy đối xử với tôi rất nghiêm khắc, ở trong nhà cũng không thiếu được giáo dục p–hê bình.

Từ trước đến nay tôi vẫn luôn s–ợ bố mình, bây giờ cũng chỉ có thể kiên trì đứng lại.

Đơn giản chỉ là trách tôi về muộn, không có phép tắc, đều là mấy lời nói trách móc thường ngày.

Tôi cúi đầu nghe một lúc lâu, ông ấy hắng giọng một tiếng, bước vào chủ đề chính.

“Rốt cuộc lúc đó con với Chu Kỳ có chuyện gì vậy, bố không hỏi, nhưng con vẫn phải hiểu được.”

Ông nhìn tôi chằm chằm, nói: “Không có lửa thì sao có khói, một bàn tay không vỗ được thành tiếng.”

“Nếu như con chăm chỉ, chuyên tâm học tập, cho dù trời sập cũng sẽ không ảnh hưởng đến con. Cho dù Chu Kỳ có chơi đùa thế nào đi nữa, con cũng cứ mặc kệ cậu ta là được, không cần mất công đổi chỗ như vậy, khoảng thời gian đó không bằng học thêm mấy công thức quan trọng, thành tích của con cũng không hạ xuống nhiều như vậy.”

“Cuối cùng thì con phải tự tìm ra vấn đề của bản thân mình, tỉnh táo lại, có nghe bố nói gì không?”

“……Nghe rồi ạ.”

Nghe thấy câu trả lời của tôi, bố tôi thỏa mãn tổng kết lại.

“Việc đã đến nước này, cứ như vậy đi, cuối tuần sẽ có bạn học mới chuyển đến lớp học, đến lúc đó sẽ xếp cho con ngồi cùng bàn với bạn ấy, con phải làm gương cho tốt, dẫn dắt bạn ấy học tập.”

Bố tôi uống một hớp nước, đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của tôi.

“Tiểu Noãn, bố là giáo viên, dù bố có làm gì thì cũng chỉ muốn tốt cho con, con hiểu chuyện như thế, cho nên sẽ không làm cho bố thất vọng, đúng không?”

“…..”

Nếu như là ngày thường, tôi sẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bố đúng hết.

Nhưng bây giờ, làm thế nào tôi cũng không thể mở miệng ra được.

Lại là như thế.

Đơn giản vì ông ấy là giáo viên, mà tôi là học sinh còn đang đọc sách trong trường học, cho nên tất cả mọi chuyện đều phải làm được tốt nhất.

Thành tích nhất định phải xuất sắc, trong lúc sinh hoạt phải biết chăm sóc các bạn học.

Tôi chỉ là công cụ để bố bù đắp những sai sót trong công việc, là bộ mặt và tác phẩm của người làm giáo viên.

Nhưng làm những chuyện này, tôi lại không được khích lệ và quan tâm.

Bởi vì là con của mình, cho nên có thể ră–n dạy không chút ki–êng k–ỵ, dùng cách này để cảnh cáo những bạn học khác.

Cho dù chịu t—-ổn thươ—ng kh—ổ s//ở, cũng sẽ bị dạy là người tài giỏi phải làm được nhiều việc hơn, chịu thiệt thòi mới là phúc.

Dùng sự tủ//i th//ân của người nhà để thỏa mãn mục đích của mình.

Rất nhiều phụ huynh đã tán dương bố, nói ông là một giáo viên tận tận lực, có phương pháp giáo dục tốt, chắc hẳn cũng sẽ dạy dỗ con mình thật tốt.

Nhưng chỉ có tôi biết được, ông ấy không phải một người bố hợp cách.

Mệnh lệnh được giao xuống, ông ấy chỉ cần tôi tuân thủ, ý kiến của tôi có hay không không quan trọng.

“Lát nữa đi rửa bát đi, sau đó trở về phòng ôn tập cho tốt, thi cuối kỳ đừng tụt hạng nữa.”

Nói xong, ông ấy thản nhiên rời đi.

Mà tôi vẫn im lặng đứng ở đó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play