[ZHIHU] Chiếc kén đó tôi không cần!

Chương 1


3 tháng


1.

Còn 5 phút nữa là vào lớp, tôi phát hiện sách của mình biến mất rồi.

Không cần nghĩ cũng biết được, chắc chắn là do Chu Kỳ làm.

Lúc này cậu ta đang chiếm lấy hàng ghế cuối cùng, che một cuốn sách trên mặt ngủ.

Nhưng khi đám người tràn vào phòng học, âm thanh ồn ào vang lên khắp nơi, Chu Kỳ ngồi thẳng dậy, đưa tay đỡ lấy cuốn sách rơi ra đằng sau, lộ ra đôi mắt trấn tĩnh và s//ắc b//én.

Rõ ràng là cậu ta giả vờ ngủ.

Nhìn bìa thì chắc chắn là sách của tôi.

Tôi bước tới định lấy lại sách, nhưng lại bị cậu ta đã sớm có chuẩn bị né tránh.

“Làm gì làm gì, không thấy anh Chu đang học à?”

Tay sai bên cạnh cậu ta lên tiếng hoạ//nh h//ọe tôi, Chu Kỳ cũng giả vờ giả vịt lật sách, phụ họa:

“Đúng đấy, đừng làm phiê`n tôi nữa.”

Tôi nghẹn họng trước dáng vẻ vô lại của cậu ta, trơ mắt nhìn cậu ta mạnh tay lật qua lật lại làm nhăn sách của tôi.

“Nhẹ tay chút!”

Tôi đau lòng lên tiếng ngăn lại: “Đừng làm rách, đây là sách của tôi.”

“Hử?”

Chu Kỳ nhướn mày: “Cậu nói gì cơ, tôi không nghe rõ.”

“Trả sách lại cho tôi—”

Tôi vươn tay ra, Chu Kỳ đột nhiên đứng bật dậy.

Vóc dáng cậu ta cao to, tôi kiễng chân lên cũng không thể với tới.

Tiếng cười xung quanh càng lúc càng lớn, tôi cắn răng, định nhảy lên thì nghe thấy tiếng bạn cùng bàn gọi:

“Tiểu Noãn, nhanh lên đi, thầy sắp vào lớp rồi.”

Tôi lập tức đứng thẳng dậy, lùi lại, quay đầu bỏ chạy.

Không nghĩ tới Chu Kỳ càng nhanh hơn tôi một bước, trực tiếp chặn đường đi của tôi.

“Chạy cái gì, không cần sách nữa hả?”

“Mau tránh ra, tôi muốn trở về chỗ ngồi.”

Tôi làm gì còn tâm tư mà nghĩ đến sách, thầy giáo môn này đặc biệt coi trọng kỷ luật, tôi cũng không dám phạm l/ỗ//i.

Chu Kỳ ‘chậc’ một tiếng, chỉ vào hàng ghế sau nói:

“Chỗ ngồi của cậu không phải ở đây à?”

“Vừa lúc cậu ngồi ở đấy, hai chúng ta có thể nhìn chung một quyển sách.”

Tôi ngẩn người, nhưng tiếng chuông vào lớp đã vang lên, tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, chỉ có tôi và Chu Kỳ vẫn đang đứng ở lối đi.

“Mạnh Noãn, tôi nghĩ….”

Đáp lại cậu ta là tiếng bước chân của tôi.

Tôi chạy ra ngoài từ cửa sau, đúng lúc thầy đi vào lớp.

Hậu quả biến thành tôi đến muộn, lại còn không có sách giáo khoa.

“Lên lớp không tập trung học hành như thế hả, đi ra ngoài đứng!”

Thầy xem như không thấy những hành động của Chu Kỳ.

Nhưng lại kh//iển tr//ách không thư/ơng tiếc những lỗi lầm của tôi.

“Lấy cả cặp sách đi nữa, giơ lên trên đỉnh đầu, suy nghĩ kỹ xem mục đích em đến trường là để làm gì.”

Tôi cúi đầu, đứng ra ngoài cửa theo yêu cầu của thầy, để tất cả mọi người có thể nhìn thấy tôi.

m thanh giảng bài vang lên từ phía sau, còn có mấy bạn học đi ngang qua chỉ trỏ, từng cái đều mơ hồ không rõ giống như cách một lớp sương mù dày đặc.

Điều duy nhất rõ ràng, là lòng tự trọng của tôi bị treo lên trên cao.

Dưới ánh mặt trời, bị t//ử h/ìn///h công khai.

2.

Nhiều khi tôi rất hâm mộ Chu Kỳ.

Cậu ta có gia thế tốt, ngoại hình và vóc dáng nổi bật, nhược điểm duy nhất là thành tích có hơi kém.

Nhưng điều này cũng chẳng là gì dưới ảnh hưởng gì đến hai điều đầu tiên.

Thầy cô và bạn học đều thiên vị và khoan dung cậu ta.

Trong tiết thể dục, tôi bị cậu ta cố tình trêu cợ//t, ng/ã ra khỏi đội ngũ chỉnh tề.

Thầy p/h//ạt tôi chạy vòng quanh sân trường nhưng lại chỉ cho cậu ta một ánh mắt c//ản//h c//áo.

Kết quả kỳ thi tháng được công bố, Chu Kỳ cầm bài thi tiến bộ mười mấy điểm được khích lệ.

Mà thứ hạng của tôi bị tụt xuống, bị thầy phê bình là không nghiêm túc tập trung học tập, tâm tư không đặt trên con đường đúng đắn.

Hình như thầy đã quên mất, là do thầy xếp tôi và Chu Kỳ ngồi cùng nhau, bảo tôi kèm cặp cậu ta học tập.

Cũng quên mất tôi đã nhiều lần xin thầy được đổi chỗ, bị một câu “Bạn bè phải giúp đỡ nhau học tập” của thầy đuổi về.

Sau khi Chu Kỳ biết được, cười đến mức lộ ra răng nanh.

Cậu ta nói: “Mạnh Noãn, cậu thành thật chút đi, tôi sẽ không b///ắ//t na.t cậu.”

Điều ngạc nhiên là tôi lại không cảm thấy tứ//c g//iậ/n.

Tôi chỉ rất tò mò, vì sao cậu ta lại có có cuộc sống dễ dàng như vậy.

Buổi chiều tan học, tôi ở lại trực nhật, sau khi quét dọn xong thì đi đổ rác.

Lúc trở về lớp, nhìn thấy cửa khép hờ tôi cũng không suy nghĩ nhiều.

Kết quả lại bị một xô nước lạnh dội lên người.

Tiếng cười vang lên từ khúc rẽ, một bóng dáng quen thuộc hiện ra.

“Ha ha ha ha ha, đáng đời lắm, ai bảo cô ta đ//ắc tô.i với anh Chu.”

“Nhìn cô ta kìa, cười ch*t mất, trông không khác gì một con chó.”

Tôi chậm chạp vào trong lớp, phát hiện cặp sách của mình bị lôi ra, sách vở hộp bút nằm vương vãi trên mặt đất.

Trên bảng đen tràn đầy hình vẽ nguệch ngoạc, mọi thứ đều biến thành một mớ hỗ//n lo//ạn.

Những tình huống tương tự như thế trước đây không phải chưa từng có, nhưng lần này tôi lại không thể ngăn được cơ thể đang run lên của mình.

Đám người Chu Kỳ ngày càng quá đáng, sự phản kháng của tôi lại chỉ như hạt cát trong sa mạc.

Không thể cứ tiếp tục như vậy được nữa.

Tôi nhìn xuống mặt đất, giấy thông báo họp phụ huynh đã gửi đi rồi, hạ quyết tâm.

Đã không thể đ–á//nh con chó chỉ biết c-ắ–n lo—ạn, vậy thì đi tìm chủ nhân của con chó đó thôi.

3.

Ngày hôm sau, tôi chủ động xin đi phụ trách công việc ký tên (chứng minh mình đã đến tham gia họp hay lên lớp).

Chỉ vì đợi phụ huynh của Chu Kỳ đến.

Mọi người trong lớp đều biết rõ, Chu Kỳ có một người anh trai, nghe nói đã tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.

Tôi đã nghe các bạn nữ trong lớp thảo luận, rằng anh trai Chu Kỳ là người thành thục và điềm tĩnh, điều quan trọng nhất, là anh ấy có yêu cầu rất cao với Chu Kỳ.

“Không ngờ trùm trường cũng sẽ s–ợ anh trai mình, m-á–u mủ ruột rà thật thần kỳ.”

“Gì chứ, đó phải là sự che`n ép đả kích khi gặp phải tổng tài bá đạo, ok?”

Bất kể anh trai cậu ta làm cách gì để quản lý em mình, chỉ cần có thể kh–ống chế Chu Kỳ là được.

Tôi lặng lẽ nắm chặt tay lại, tự động viên bản thân, nhất định phải thành công trong một lần.

Ngay lúc tôi đang khí thế ngất trời, tự dưng lại hắt hơi một cái.

“Ôi, ngại quá.”

Tôi bịt mũi lại, xin lỗi vị phụ huynh vừa bước tới.

"Không sao."

Một giọng nam du dương vang lên từ trên đỉnh đầu tôi, tôi ngơ ngác ngẩng đầu.

Người đàn ông đó mặc vest đi giày da, rút một cái khăn tay từ trong ngực ra, đưa cho tôi.

“Tôi là anh trai của Chu Kỳ, ghi danh ở đây sao?”

……….

Lúc tôi cầm danh sách ký tên để trên bục giảng, có lẽ là không nhịn được, liếc về phía hàng ghế sau cùng.

Người kia nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một nửa khuôn mặt chìm dưới ánh nắng mặt trời.

Chu Thừa Uyên.

Cái tên đang giương n–anh múa vuốt ở trong tờ danh sách, ngược lại không quá phù hợp với hình tượng của anh ta trong truyền thuyết.

Chủ nhiệm lớp bước vào cửa, đếm người để so sánh với tờ danh sách.

“Thiếu một người.”

“Dạ.”

Tôi nhỏ giọng giải thích: “Bố của em, ông ấy….”

“Thầy biết rồi.”

Thầy ấy nhìn tôi một cái, gật đầu bảo tôi ra ngoài.

Thời gian còn lại, tôi mường tượng lại toàn bộ kế hoạch ở trong đầu mình, một lần lại một lần.

Có lẽ là do quá căng thẳng, hoặc có lẽ do thời gian quá ngắn, bọn họ vừa giải tán, tôi buột miệng gọi tên bóng dáng đó trong đám đông:

“Chu Thừa Uyên!”

Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều dồn hết về phía tôi, dường như muốn đụ–c tôi thành cái sàng.

Chủ nhân của cái tên không hề thay đổi nét mặt, bước chân ổn định đi về phía tôi.

“Có chuyện gì sao, bạn học nhỏ?”

Lúc này tôi mới mất bò mới lo làm chuồng, luống cuống trả lời:

“Phụ huynh của Chu Kỳ đúng không ạ, cậu ta bảo em gọi anh tới.”

Chu Thừa Uyên nghe vậy, ánh mắt hơi dừng lại, sau đó nói ‘được’.

“Vậy làm phiền em dẫn đường.”

4.

Đúng vào khoảng thời gian tan học, có rất nhiều phụ huynh và học sinh đi cùng với nhau, cho nên chúng tôi đi cùng nhau như vậy cũng không có gây chú ý.

Tôi tránh những nơi Chu Kỳ thường xuyên lui tới, dẫn anh trai cậu ta tới một góc tương đối yên lặng.

Ở chỗ rẽ đằng sau dãy nhà dạy học, ngoại từ tôi và anh ta, chỉ còn lại một chiếc vòi nước đã khô cạn từ lâu.

“Vậy, Chu Kỳ đâu.”

Chu Thừa Uyên nhìn bốn phía xung quanh, giọng nói không mang theo chút kinh ngạc nào.

Tôi cũng biết rằng bản thân không gạt được anh, nhưng không ngờ rằng, đã đến nơi này rồi, anh ấy cũng không chủ động vạch trần tôi.

Ấn tượng về sự đáng tin cậy của anh trai Chu Kỳ lại tăng thêm một phần, lòng tin của tôi cũng tăng thêm rất nhiều.

“Xin lỗi anh ạ, là em có chuyện muốn nói với anh, cho nên mới dẫn anh đến chỗ này.”

Tôi quay người lại đối diện với anh, kể hết mọi chuyện.

Ban đầu chỉ là tr–ê–u c–họ–c, sau đó là thỉnh thoảng lại bị Chu Kỳ q–u—ấ//y r/ố//i b/ắ//t n//a.t, cuối cùng đã biến thành hành động b/a//o l//uc học đường.

Càng nói càng tứ//c gi//ậ//n, nước mắt tôi cũng trào dâng.

Hậu quả của việc khóc đến mơ hồ, là vì muốn thấy rõ biểu cảm của Chu Thừa Uyên nên tôi đã vô thức tới gần anh.

“Bọn họ nói rằng anh rất trưởng thành, có thể phân biệt được đâu là đúng đâu là sai, cho nên, anh quản lý Chu Kỳ đi được không, khiến cậu ta tránh xa em ra, được không ạ?”

Sau khi tôi nói xong, cúi đầu hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình để kiềm chế bản thân không bị sụp đổ.

Nhưng lại không nhận ra rằng, giờ phút này, Chu Thừa Uyên đã bị tôi dồn đến góc tường.

Bộ vest của người đàn ông đã dính đầy tro bụi, nhìn dáng vẻ mặc đồng phục chặn đường của tôi, giọng nói xa cách cũng nhiễm một chút bất lự–c.

“Tôi biết rồi. Nhưng….”

“Nhưng cái gì?”

Tôi cảnh giác ngẩng đầu lên truy vấn.

Hiển nhiên Chu Thừa Uyên rất sửng sốt, sau đó lên tiếng, nhưng nội dung lại khiến tôi ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.

“Yêu cầu này cũng không khó lắm, nhưng cũng không đơn giản như vậy.”

Anh lại lấy ra một chiếc khăn tay, nói: “Vì đàn ông nhà họ Chu, chỉ nghe lời vợ mình thôi.”

……..

Tôi chớp chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, vừa vặn rơi trúng chiếc khăn tay kia.

Tạo thành mấy vệt nước hơi mờ.

Tôi cắn chặt môi, không quan tâm đến gì nữa.

“Vậy, vậy em làm vợ của anh, anh đi dạy dỗ lại em trai anh nhé, được không?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play