Cố Triển Hành những năm này vẫn luôn văn thư nho nhã. Theo lý mà nói, loại người này hẳn là rất được phụ thân yêu thích, cố tình lại không thích hắn, tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần vì thân phận của hắn.
Tưởng Hi vừa dứt lời, liền cảm giác được Tưởng Dục đặt tay lên đầu mình: “Như vậy cũng tốt, nếu bệ hạ trách cứ ngươi, phụ thân như ta sẽ thay ngươi gánh chịu hết thảy.”
Dừng một chút, ông tiếp tục nói: “Nhưng thật ra ngươi, thế nào lại tới đây?"
“Nữ nhi ở tân phòng đợi Tam điện hạ, luôn nằm mơ thấy đệ đệ cho nên tới đây nhìn một chút.” Tưởng Hi nói rồi, đặt tay lên mu bàn tay của Tưởng Dục.
“Phụ thân, hắn cũng là huyết mạch của mẫu thân còn sót lại trên đời. Nếu đã từ hôn với Tam điện hạ, ta nghĩ muốn mang đệ đệ ra biệt viện, tự mình chiếu cố hắn.”
Tưởng Hi nhìn thấy vẻ mặt Tưởng Dục hơi thay đổi, nói: “Phụ thân, chúng ta không thể đổ lỗi cho đệ đệ chỉ vì cái chết của mẫu thân. Tổ mẫu bất quá chỉ mới xa nhà được vài tháng mà đệ đệ đã trở nên như thế này, ta thực sự lo lắng cho đệ ấy.”
“Việc này đích xác là ủy khuất hắn.”
Trong đêm, Tưởng Hi có thể rõ ràng cảm nhận được thanh âm khàn khàn của phụ thân Tưởng Dục.
Sau khi Tưởng Hi cùng phụ thân Tưởng Dục đưa Tưởng Diêu về Kiến Gia Cư, lại để hắn uống thuốc, tâm tình căng thẳng của nàng mới hoàn toàn buông xuống.
Nhìn Tưởng Dục xoay người rời đi, Tưởng Hi tiến lên nắm lấy cổ tay ông.
“Phụ thân, đừng trách Di nương vì chuyện của đệ đệ. Có lẽ là vì hôn sự của ta với Tam điện hạ nên mới dẫn đến sự chậm trễ.”
Tưởng Hi không nhận được câu trả lời, mỉm cười với ông nói: “Phụ thân, người nhớ sớm nghỉ ngơi.”
Tuy rằng Tưởng Hi không nhận được câu trả lời, nhưng vẫn cảm thấy rõ ràng ông rất vui vẻ, bởi vì sau lưng nhìn ông thực cao hứng.
Sau khi Tưởng Dục rời đi, nàng đi đến sân viện của phủ Thừa tướng nói với hạ nhân.
Bốn nô tì thân cận của nàng đều được cử đến nơi này theo tính toán của Chu thị. Khi nhìn thấy họ, nàng thấy bốn người đang rúc vào một góc sân, dựa vào nhau. Tưởng Hi từng bước một đi về phía họ, liền như năm ấy nàng nhìn trúng bốn nha hoàn kia đã nói khi thích bốn người họ.
“Xin lỗi ta tới trễ.”
Đợi đem các nàng sắp xếp ổn thỏa, Tưởng Hi mới trở về gian phòng nghỉ ngơi.
Nàng trở về phòng, thắp sáng ngọn nến, ngồi trước bàn án, tự hỏi về kiếp trước của mình.
Việc nàng và Cố Triển Hành từ hôn chắc chắn sẽ trở thành chủ đề tranh luận sôi nổi trên góc đường cuối hẻm vào ngày mai. Nhưng không sao cả, nàng đã lên sẵn mọi kế hoạch tiếp theo, lần này nàng sẽ không trở thành quân cờ để người khác lợi dụng.
Nàng cúi đầu xuống, viết lên giấy những nhân vật quan trong.
Nàng căn bản không nhớ hết được những gì đã xảy ra ở kiếp trước, nhưng lại nhớ rõ ràng tên của nữ nhân Đường Thanh Tầm.
Dù là nàng, Tưởng m hay vẫn là người khác, bọn họ vĩnh viễn sẽ luôn là làm nền cho nữ nhân đó, nhưng nàng có thể lựa chọn ôm thật chặt đùi người kia. Ít nhất không thừa thời khắc nghèo túng mà cùng người khác khi dễ nàng ta.
Nhưng mà Cố Cẩm Châu hôm nay đã giúp đỡ nàng…
Nàng nhớ rằng kiếp trước, sau khi cả triều nhà Chu bị diệt quốc, hắn đã trở thành Nhiếp chính vương trẻ tuổi nhất của Yến quốc. Những giai thoại phong lưu về hắn có thể làm thành một bộ “Tuyên luật”.
Tưởng Hi viết trên giấy ba chữ "Cố Cẩm Châu", bên cạnh ghi ba dấu chấm than nặng nề.
“Thế nào, chẳng lẽ Tưởng Tam cô nương cũng có hứng thú với Bổn vương?"