"Tam cô nương, sao người lại quay về?" Tưởng Hi nghe được lời này liền quay đầu lại.

Phụ thân Tưởng Dục cùng Chu thị đứng cạnh nhau. So với y phục chỉnh tề của Chu thị, nàng phát hiện ra phụ thân, người luôn chú ý đến y quan lại đi ủng ngược.

Nàng có thể tưởng tượng phụ thân sẽ chấn kinh đến mức nào khi nghe được tin này. Ông nóng lòng chờ không kịp chỉnh lại đôi ủng, liền trực tiếp đi tới, sợ nữ nhi mình luôn phủng trong tay sẽ phải chịu nửa điểm ủy khuất.

Tưởng Hi đứng lên, đôi mắt đỏ hoe từng bước đi tới trước mặt phụ thân, cuối cùng nhào vào trong ngực ông. Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Tưởng Hi lúc này rốt cục không khỏi khóc lớn.

Nàng không thành thân với Cố Triển Hành, bào đệ cũng không chết, phụ thân cũng không chết, lúc này nàng ý thức được sự thực bản thân đã trùng sinh.

"Tam cô nương, đang yên đang lành sao ngươi lại khóc thành như vậy?" Chu thị đứng sang một bên, che miệng cười khinh.

“Hôm nay là ngày trọng đại của ngươi và Tam điện hạ, ngươi không thể lẻn về chỉ vì nhớ tới lão gia. Điều này không hợp quy củ."

Chu thị chỉ nói vài câu liền đổ hết trách nhiệm lên trên người nàng. Có thể nói chính là một dạng với Tưởng  m.

Tưởng Hi ngẩng đầu lên, liếc nhìn Chu thị, dùng khẩu hình nói ra vài chữ. Khuôn mặt của Chu thị nhanh chóng trở nên tái nhợt. Nhìn vẻ mặt của Chu thị, Tưởng Hi liền cong khóe môi.

"Đang yên đang lành lại khóc thành như vậy, Tam điện hạ khiến ngươi chịu ủy khuất?” Cảm nhận được bàn tay của phụ thân đặt lên má của nàng, Tưởng Hi nắm tay ông lắc đầu.

“Phụ thân, trước đây đều là nữ nhi không tốt, cố tình nói muốn gả cho Tam hoàng tử, lại chọc cho phụ thân không vui.”

Tưởng Hi vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng của Chu thị: “Lúc trước chỉ vì muốn gả cho Tam hoàng tử mà ngươi một khóc hai nháo ba thắt cổ. Sao bây giờ ngươi lại nói như vậy?”

Tưởng Hi cảm giác được tay phụ thân hơi dừng lại, sau đó nghe được thanh âm của ông: "Xảy ra chuyện gì?" Trong giọng nói rõ ràng có chút lo lắng.

Nàng lùi lại một bước, cong người hướng về phía phụ thân, "Phụ thân, Tam điện hạ và con đã hủy bỏ hôn ước. Thật ra người hôm nay gả cho Tam hoàng tử điện hạ chính là Tứ muội. Vốn tưởng rằng Tứ muội không thích Tam điện hạ, nhưng bây giờ xem ra cũng không phải như vậy. Hai người tình đầu ý hợp, chẳng phải nữ nhi nên thành toàn cho bọn họ? Hy vọng phụ thân sẽ tha thứ cho nữ nhi lỗ mãng, tự ý từ hôn còn có thể sẽ kinh động đến Thánh thượng…..." 

Tưởng Hi nói xong liền quỳ xuống, “Nếu như Thánh thượng trách cứ, nữ nhi nguyện ý giải thích.”

Tưởng Hi quỳ ở đó, không nhận được câu trả lời nào từ Tưởng Dục. Lúc này, nàng không biết ông đang nghĩ gì, điều duy nhất nàng có thể chắc chắn chính là phụ thân không thích Cố Triển Hành.

Một lúc lâu sau, nàng mới nghe thấy giọng nói của phụ thân Tưởng Dục trên đầu mình.

“Có phải Di nương đã nói gì trước mặt ngươi?”

“Lão gia, ta không có, thiếp thân biết rõ Tam cô nương là đích nữ, làm sao có thể..."

"Ngươi trở về trước, ta đối với Tam nha đầu tự có chủ trương." Tưởng Dục ngắt lời Chu thị, ra lệnh.

Tưởng Hi biết, lúc này Chu thị mặc dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể rời đi, trút giận lên nha hoàn bên cạnh. Từ khóe mắt của Tưởng Hi, nhìn Chu thị ly khai, âm thầm gợi khóe môi.

Tưởng Dục tâm tâm niệm niệm chỉ có mẫu thân của nàng, đó là lý do chính khiến Chu thị chỉ có thể làm di nương trong những năm này. Trong quý phủ tuy có hai di nương nhưng họ chỉ là thế thân của mẫu thân, thậm chí không thể dựa vào bất kỳ sự tương đồng nào với mẫu thân để dành được sủng ái.

“Nói cho ta biết Di nương đã nói những gì?”

Nhìn Tưởng Dục đưa tay ra, nàng dùng sức đứng dậy.

“Trong thâm tâm ta biết bà ta không phải là người tốt. Năm ấy cũng vì phu nhân yêu cầu mới đem bà ta lưu lại. Từ khi phu nhân qua đời, bà ta cũng tính là an phận.”

Sự quan tâm trong lời nói của Tưởng Dục khiến Tưởng Hi đỏ mắt. Nàng nhìn Tưởng Dục lắc đầu: “Phụ thân, ta nhớ trước kia phụ thân đã nói Tam điện hạ không phải người tốt. Hiện giờ, vì sự tình của Tứ muội mà ta đã thanh tỉnh. Ngẫm nghĩ lại, Di nương và Tứ muội bất quá cũng chỉ là phu nhân nội trạch, không có cách nào có thể động tới phủ Tam hoàng tử. Ta nghĩ hết thảy những điều này đều là an bài của Điện hạ. Vốn dĩ là nữ nhi dây dưa với hắn, để làm nhục ta, hắn lựa chọn lấy Tứ muội. Mong phụ thân sẽ không trách cứ Di nương cùng Tứ muội.” Tường Hi đem ánh mắt dừng trên người phụ thân Tưởng Dục.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play