Tần Thâm đi công tác nước ngoài, đến một quốc gia mà Trần Mộc Tình chưa từng nghe tên. Anh qua bên đó không phải để bàn chuyện làm ăn, mà là vì thăm một người bạn cũ, đối phương mới vừa thất nghiệp, qua đó giải sầu, đã ở lại hơn nửa tháng, rề rà không chịu về, nghe nói còn tình cờ gặp được một cô gái ở bên kia, có lẽ muốn định cư ở chỗ đó.
Anh đến đó để đào người về làm đầu đàn cho chi nhánh của công ty, một ông chủ tự mình đi đào người, chắc chắn rất xuất sắc.
Trần Mộc Tình từng gặp anh ấy hồi còn đi học, nhưng cô không nhớ ra tên, chỉ nhớ là đối phương có một nốt ruồi nơi khóe mắt, trông rất đáng yêu, Trần Mộc Tình đánh giá anh ấy trông giống như một nam hồ ly tinh – một lời khen.
Vì điều này mà Tần Thâm nhăn mày rất lâu, Trần Mộc Tình còn trêu anh: “Ngày nào anh cũng có sức ghen tuông như vậy, trên thế giới này có rất nhiều người đẹp trai đó, làm sao em có thể gặp một người yêu một người được?”
Cô gật đầu, tự nói: “Ừm, em có thể yêu được, tình yêu của em sắp đầy tràn ra rồi, em muốn cho trai đẹp khắp thiên hạ một mái ấm.”
Tần Thâm đen cả mặt, sắc mặt anh trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm cô không hề chớp lấy một cái, mang theo một chút khó tin, còn có chút oán trách, thậm chí trộn lẫn cả vài phần lo lắng.
Sau đó Trần Mộc Tình bật cười, càng cười càng cảm thấy buồn cười, nhưng cô càng cười thì sắc mặt Tần Thâm càng kém.
Đôi khi trông anh vô cùng thông minh, nhưng đôi lúc lại có vẻ rất đần độn.
Cô cười anh, tại sao chuyện gì anh cũng tin vậy?
Cuối cùng Trần Mộc Tình cười đến nỗi kiệt sức, cô vịn vai anh nói: “Nhưng em chỉ muốn gây họa cho anh, ngoài anh ra em không nghĩ được gì nữa, em chỉ có thể xuống tay với mình anh.”
Nghĩ cũng không được, anh nói.
Trần Mộc Tình lại cười rộ lên.
Bao nhiêu năm trôi qua, Trần Mộc Tình vẫn ghi nhớ, thậm chí còn nhớ rõ nốt ruồi của chàng trai kia: “Ồ, anh chàng đẹp trai có nốt ruồi tuyệt sắc đó. Trông cậu ấy như vậy mà còn không tìm được bạn gái á?”
Cô không tin lắm.
Tần Thâm im lặng một lát: “Từng ly hôn một lần.”
Trần Mộc Tình bừng tỉnh: “Ờ.”
Qua một lát, anh nói thêm: “Trông cậu ấy đẹp, nhưng không quá săn sóc, hơi gia trưởng, cũng không làm việc nhà, vợ cậu ấy chê cậu ấy chẳng làm gì khi ở nhà. Hơn nữa còn thường xuyên bận công việc không về, không nói được câu nào dễ nghe, chỉ biết chọc giận, nên người ta mới không cần cậu ấy nữa.”
Trần Mộc Tình khiếp sợ: “A!”
Một lúc sau, Tần Thâm lại bảo: “Anh không ở nhà, em cũng không cần quá lo về việc con cái, anh đã dặn bảo mẫu rồi, nếu cuối tuần em có việc thì đưa bọn trẻ đến chỗ bà, gần đây mẹ rất rảnh rỗi.”
Trần Mộc Tình gật đầu: “Được.”
Không phải cô hoàn toàn mặc kệ, ít nhất họ cũng thường xuyên ăn cơm ngủ nghỉ và chơi đùa cùng nhau, nhưng cô hơi giống trẻ con, không giống một bà mẹ, bởi vậy Tần Thâm luôn chê cô chăm sóc không đủ tốt, sợ hai bé chọc giận cô.
Trẻ con khá rắc rối, khi còn bé rất hay khóc, nhà họ có hai đứa lại càng rắc rối hơn. Đứa này khóc, đứa kia cũng khóc, đứa này không khóc, đứa kia vẫn khóc, dỗ đứa này thì phải dỗ luôn đứa kia, ban đêm một đứa tỉnh thì đứa còn lại cũng tỉnh...
Lớn lên thì cãi vã, cãi nghiêm trọng lại muốn đánh nhau, đánh thắng rồi lại khóc, thua cũng phải khóc.
Nghĩ thôi mà Trần Mộc Tình đã to cả đầu, nhưng Tần Thâm chưa từng phàn nàn. Lúc mệt mỏi nhất, anh cũng chỉ thuê thêm một bảo mẫu, hình như anh rất kiên nhẫn. Không giống cô, rất nhiều lúc cô đều muốn đánh người.
Anh nói anh trời sinh thích hợp nuôi con, Trần Mộc Tình cực kỳ đồng tình.
Cho nên cô phụ trách làm bạn lớn của bạn nhỏ, anh phụ trách dạy dỗ, phân công rất rõ ràng. Có lẽ cô phủi tay làm người ăn không ngồi rồi đã lâu, thỉnh thoảng đưa con ra công viên chơi trò chơi đã được khen là quan tâm Tần Thâm.
Nếu không phải anh, có lẽ Trần Mộc Tình đã sớm chán nản mệt mỏi với hôn nhân. Cô là người luôn biết khó mà lui, không vui thì rút, nhưng cho đến nay cô vẫn chưa hề phàn nàn gì về cuộc hôn nhân này, phần lớn là công của anh.
Nếu gặp phải một ông lớn như thần thánh mặc kệ hết mọi chuyện trong nhà, nói chuyện còn khó nghe, có lẽ cô cũng không chịu nổi và muốn ly hôn.
Trần Mộc Tình cảm thán một lát: “Anh ơi, bây giờ em mới nhận ra, anh đang khen bản thân theo một cách khác!”
Ý là anh giỏi hơn những người khác! Yêu cầu cô đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, phải xem phẩm chất tốt của anh.
Tần Thâm buồn cười: “Nói thật mà.”
Trần Mộc Tình bĩu môi: “Anh tự luyến quá đi mất.”
Tần Thâm hỏi lại: “Không phải sự thật à?”
“Phải phải phải, nhưng làm gì có mèo nào khen mèo dài đuôi, anh chẳng biết ngại chút nào.”
*
“Bên ngoài đang mưa.” Sáng sớm Tần Thâm đã gọi điện thoại cho cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mới tám giờ, Trần Mộc Tình vẫn chưa dậy, cô hé mắt đi đến cửa sổ nhìn qua.
Bên ngoài mưa to tầm tã.
“Wow, ghê thật, mưa lớn quá.” Cô ngáp một cái rồi bảo.
Tần Thâm hơi bất đắc dĩ: “Trước khi đi anh có nói với em, cuối tuần này Tiểu Ngư mời Nhất Mao đến nhà chơi, Tiểu Ngư rất mong chờ.”
Nhất Mao là biệt danh của một bé gái, tên thật là Lâm Dĩ Ninh, cô nhóc là con gái của Lâm Kiêu – đứa trẻ nhà họ Lâm hàng xóm cũ với nhà cô. Nhất Mao gọi Trần Tiểu Cẩu là bố nuôi, nhỏ hơn Tiểu Ngư và Miểu Miểu ba tuổi, là một cô nhóc ngoan ngoãn dễ thương.
Khi cô bé chào đời, Miểu Miểu và Tiểu Ngư còn đi thăm, hai bé vây quanh rào chắn của cái nôi nhìn em gái, nhưng thực ra Tiểu Ngư không thích trẻ con lắm, tính cách của cậu bé giống bố, hơi lạnh lùng ít nói, không quá thích ồn ào.
Nhưng từ nhỏ cơ thể Nhất Mao đã không tốt, trong hai năm đầu khi sinh ra gần như phải sống trong bệnh viện nhi.
Thầy bói nói mệnh của cô bé yếu, phải tìm bố nuôi, vì thế đã tìm đến Trần Mộc Dương. Lúc mới làm bố nuôi, Trần Mộc Dương rất đắc ý, hở tí là đưa con gái nhà người ta đi chơi, không đưa đi được nữa thì ném cho Tần Thâm.
May thay Nhất Mao rất dễ chăm sóc, không quấy khóc nhiều, nhưng rất dính chị gái Miểu Miểu. .
Truyện Điền VănMiểu Miểu cũng rất thích em gái, hai chị em gặp nhau là có vô số chuyện có nói cũng không hết, hơn nữa không biết hai đứa nói cái gì, dù sao cũng là mấy chuyện người lớn không thể hiểu nổi, nhưng có vẻ như hai người ngoài hành tình vừa khéo nối được tần số giống nhau.
Vì điều này mà Tiểu Ngư rất không vui, cứ cảm thấy chị của mình bị cướp mất.
Dục vọng chiếm hữu của cậu bé cực kỳ mạnh, phương diện nào đó giống Tần Thâm một cách đáng ngạc nhiên.
Do đó Tiểu Ngư chủ động muốn dạy Nhất Mao chơi xếp hình.
Hai bé có thể chơi cùng nhau cả ngày mà không nói gì, chỉ yên lặng ngồi xếp hình.
Tiểu Ngư cảm thấy Nhất Mao rất ngoan, sau này mới biết, hóa ra Nhất Mao sợ anh trai nên không dám hé răng.
Tiểu Ngư thấy rất chán nản, vì Nhất Mao không hề sợ chị gái, chơi với Miểu Miểu cực kỳ vui vẻ. Tựa như nổi lên khát khao muốn giành chiến thắng, Tiểu Ngư cũng nhất quyết phải có được niềm vui của Nhất Mao, nhưng cách mạng chưa thành công, Tiểu Ngư vẫn cần cố gắng.
Tần Thâm lại cảm thấy, bây giờ không phải Tiểu Ngư muốn tranh giành sự chú ý của chị gái với Nhất Mao nữa, chẳng qua là cậu bé thích Nhất Mao thôi, cho nên Tiểu Ngư cũng muốn làm đối phương thích mình.
Tình cảm của trẻ em luôn xuất hiện một cách tự nhiên, yêu hận luôn viết ở trên mặt.
Tiểu Ngư đã chờ đợi cuối tuần này rất lâu, nhưng mưa lớn như vậy, có thể Nhất Mao sẽ không đến.
Tiểu Ngư đã lên lớp hai, Nhất Mao cũng đã học mẫu giáo.
Chỗ ở của họ cách nhau rất xa, không biết lần sau gặp mặt là khi nào.
Trần Mộc Tình cố ý nhìn điện thoại, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn chưa đọc của mẹ Nhất Mao gửi tới, cô ấy nói hôm nay phải ở nhà không đến được.
Cô chợt nhận ra: “Vậy chắc chắn bây giờ Tiểu Ngư cực kỳ buồn.”
Tần Thâm “Ừ” một tiếng, trông phản ứng rất chậm chạp.
Trẻ con không giống người lớn luôn biết có một vài kế hoạch xảy ra trường hợp khẩn cấp ngoài ý muốn, bé không thể nhanh chóng chấp nhận sự chờ mong thất bại cũng không cách nào buông bỏ và không khỏi buồn bã.
Trần Mộc Tình nhảy xuống khỏi cửa sổ lồi: “Em đi xem thằng bé.”
Bỗng nhiên Tần Thâm nói: “Khi còn bé anh cũng rất mong em tới, tuy mỗi lần em tới anh không hăng hái lắm, nhưng nếu em không tới anh sẽ rất khó chịu.”
Từ nhỏ Trần Mộc Tình đã không tim không phổi, cho nên cô bắt đầu có khả năng ghi nhớ không sớm lắm, ấn tượng của cô về tuổi thơ vô cùng mơ hồ, một vài đoạn ngắn linh tinh không rõ ràng, có đôi khi còn bị lẫn lộn.
Nhưng ký ức về anh lại khá rõ ràng.
Có lẽ do anh quá đặc biệt.
Lúc bé, Trần Mộc Tình rất tò mò về anh trai nhà bên. Anh kiệm lời hướng nội, anh chín chắn và thông minh từ nhỏ, anh luôn là người đứng đầu trong học tập. Sự tò mò của cô mang theo một chút ngưỡng mộ, trong sự ngưỡng mộ lại trộn lẫn vài phần ghen ghét. Khi ấy cô rất thích tìm anh chơi, nhưng mẹ luôn bảo cô không được đến làm phiền anh, sẽ ảnh hưởng tới việc học của anh.
Thời điểm ấy cô còn quen thuộc với nhà Tần Thâm hơn nhà mình, cô biết khi nào bác trai và bác gái không ở nhà, biết khi nào Tần Thâm không ngủ được, biết khi nào đi chắc chắn sẽ không bị mắng, nhưng cô không biết mình có được hoan nghênh hay không.
Nhiều lúc cô cảm thấy mình được hoan nghênh, anh luôn lạnh lùng, nhưng rất hiếm khi phớt lờ yêu cầu của cô. Dù cô lôi kéo anh chơi mấy trò anh không thích như bài bạc, anh cũng sẽ chơi cùng cô một lát.
Hầu hết thời gian cô sẽ không làm phiền anh, chỉ tự chơi một mình trong phòng của anh. Đôi khi anh đọc sách, có khi thì làm bài tập, thỉnh thoảng lại lắp mô hình, cũng có lúc anh nhìn cô rồi bất thình lình bảo: “Đừng ăn quá nhiều socola.” Trông rất giống một người anh lớn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau đó cô sẽ tém tém lại trong chốc lát.
Đôi khi cô lại thấy mình không được hoan nghênh, vì cô không có sở thích và chủ đề chung với anh, cô chán nản sẽ cảm thấy buồn phiền, sau đó đi ra ngoài tìm thú vui khác.
Tuy rõ ràng anh chẳng có gì thú vị, nhưng cô vẫn muốn đi tìm anh.
Bây giờ anh nói, khi ấy anh rất mong chờ cô đến.
Trần Mộc Tình không hề cảm kích, ngược lại còn tính nợ cũ sau một thời gian dài: “Anh nói nghe hay thật đấy, lần nào em đến anh cũng không ưa em, không chơi và nói chuyện với em, anh đây gọi là nghẹn chết chính mình, làm hàng xóm tốt bụng hiền lành như em tức chết.”
Tần Thâm im lặng một hồi rồi bật cười: “Anh xin lỗi.”
Trần Mộc Tình đang tính sổ lại, bị anh ngắt lời, khí thế của cô yếu hẳn đi: “Em cũng... Cũng chưa nói cái gì, anh hăng hái nhận sai thế.”
“Anh nhớ em lắm, muốn về.” Anh nói.
Trần Mộc Tình không khỏi nhìn ngày tháng trên điện thoại: “Anh ơi, giữa trưa ngày hôm qua máy bay của anh mới cất cánh.”
Tần Thâm “Ừm” một tiếng: “Vừa lên máy bay anh đã bắt đầu nhớ em rồi.”
Bước chân đi về phía phòng con trai của Trần Mộc Tình lập tức dừng lại, cô dựa vào tường hành lang, nhỏ giọng nói: “Sao anh càng ngày càng sến súa thế?”
“Đây không phải sai thì sửa sao, anh sợ em không cảm nhận được.” Tần Thâm mỉm cười, sau đó không nói lời nào một hồi lâu, Trần Mộc Tình dường như có thể cảm nhận được sự mất mát ẩn giấu dưới nụ cười của anh, cô khẽ bảo: “Được rồi, em đã cảm nhận được, vậy anh về sớm một chút.”
“Ừ.”
“Em muốn quà.”
“Được.”
“Anh biết biện pháp nào chống lại sự thất vọng hiệu quả mà ngắn gọn nhất không?” Trần Mộc Tình đột nhiên hỏi.
Tần Thâm rất phối hợp: “Biện pháp nào?”
Trần Mộc Tình mỉm cười: “Đó chính là hành động, núi không đến thì ta sẽ leo núi. Khi còn nhỏ nếu anh chủ động tới tìm em, chắc chắn em sẽ mừng phát điên.”
Tần Thâm sững sờ trong chốc lát, bỗng nhiên cười tự giễu: “Lỗi của anh.”
Trần Mộc Tình cũng không để trong lòng, tiếc nuối uất hận về những chuyện đã qua đi cũng vô ích, cô càng để ý đến hiện tại và tương lai hơn. Do vậy cô thở dài bảo: “Vậy nên anh là Tần Thâm, em là Trần Mộc Tình đó. Nếu anh là Tần Mộc Tình (*), em không thích nghi nổi đâu.”
(*)Theo raw tác giả để là Tần Mộc Tình.Chúng ta đều không thể biết trước tương lai, không thể nhìn thấu lòng người chỉ qua một cái liếc mắt, chẳng qua mọi dự đoán ban đầu đều là lừa mình dối người.
Trên đời này vốn dĩ không có đáp án hoàn hảo.
Phiếu trả lời của cuộc đời không phải chỉ cần tránh tất cả các câu trả lời sai là có thể làm ra đáp án đúng.
Trần Mộc Tình cảm thấy vậy đã rất đủ rồi.
Vốn hai người họ có tính cách khác nhau, có thể đi đến hiện tại cũng chẳng dễ dàng gì.
Trần Mộc Tình gõ cửa phòng Tiểu Ngư, quả nhiên cậu bé đã thức dậy, cậu bé đang dựa vào bậu cửa sổ ngẩn người, nhíu mày nhìn cơn mưa to tầm tã ngoài cửa sổ, nghe được tiếng mẹ tiến vào, cậu bé nói với giọng rầu rĩ: “Mẹ ơi, Nhất Mao có tới nữa không?”
Trần Mộc Tình bảo: “Dì Kinh Trập của con nói mưa quá lớn, không đến.”
Tiểu Ngư gục đầu xuống: “Ò.”
Trần Mộc Tình hỏi cậu bé: “Con không vui à?”
Tiểu Ngư mạnh miệng: “Không, trời mưa to vốn dĩ không nên ra ngoài.”
Cậu bé biết, cũng biết tuần này không gặp được thì tuần sau có thể, nhưng cậu bé vẫn không vui.
Có lẽ do Trần Mộc Tình vừa nghe điện thoại của Tần Thâm xong, nên không hiểu sao cô như nhìn thấy Tần Thâm khi còn nhỏ. Có lẽ khi ấy anh cũng đứng ở cửa sổ nhìn cô bên phía đối diện, sau đó thất vọng, suy nghĩ vì sao cô chưa tới.
Quả thực hồi bé Tần Thâm cũng giống như Tiểu Ngư, trông có vẻ biết điều ngoan ngoãn, chín chắn và trầm ổn, nhưng thực ra anh toàn kìm nén sự không vui, nếu nói nguyên nhân của Tần Thâm là vì gia đình, vậy Tiểu Ngư là vì điều gì?
Có lẽ bẩm sinh đã như vậy!
Trần Mộc Tình bước tới, xoa đầu cậu bé: “Con muốn đến nhà Nhất Mao chơi không?”
Tiểu Ngư ngẩng đầu, đôi mắt chợt sáng lên, tiếp đó cậu bé ngập ngừng nói: “Nhưng mà mưa rất to.”
“Bầu trời cũng không có dao rơi, còn không thể ra ngoài ư?” Cô véo mặt cậu bé: “Vui thì cười, đừng học bố con giả vờ nghiêm túc.”
Tiểu Ngư mím môi, không khỏi bật cười: “Con đi thay quần áo.”
Trần Mộc Tình gửi tin nhắn cho Tần Thâm: Nhất Mao không đến, em dẫn Tiểu Ngư đi tìm Nhất Mao, anh xem, chuyện đơn giản biết bao.
[Hôm nay trời trong]: Ừm, học được rồi.