Cơn mưa lớn đập vào cửa sổ, màn đêm nuốt chửng toàn bộ hòn đảo nhỏ.
Tầng cao nhất của khách sạn, dường như tách biệt với thế giới.
Trần Mộc Tình liếc mắt nhìn Tần Thâm không biết bao nhiêu lần, anh nửa nằm trên sofa, vẫn luôn nhắm mắt, yên lặng giữ nguyên một tư thế, không biết rốt cuộc anh đã ngủ hay chưa.
Cô mở miệng mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không gọi anh.
Thật đấy, nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật tới trừng phạt cô, thay vì lỡ mất chuyến tàu cuối và hai người bị mắc kẹt trên đảo, còn kịch tính đến mức chỉ còn một căn phòng cuối cùng.
Đây là khách sạn bốn sao duy nhất trên đảo, nhưng xét về phục vụ, vệ sinh hay trang hoàng, thậm chí nó còn không bằng khách sạn nhanh lẹ bên ngoài, điều này khiến hai người cũng không dám ôm mong đợi đối với khách sạn khác.
Bởi thế hai người chẳng ai muốn đổi khách sạn.
Trần Mộc Tình ngập ngừng hỏi: “Nếu không thì... Một phòng nhé?”
Là một phòng suite nhỏ, không gian không độc lập, nhưng có ngăn cách.
Vì vậy hai người bèn ở chỗ này.
Địa điểm mới khai phá, các loại cơ sở hạ tầng vẫn chưa hoàn thiện, sở dĩ Trần Mộc Tình muốn đến chơi, là bởi vì ít người vắng vẻ thích hợp để chụp ảnh, không ngờ rằng mình lại tự gài mình một phen.
Nếu biết sớm thì cô đã không lôi kéo Tần Thâm đi cùng.
Ít nhất bây giờ cô có thể ngủ ngon, cũng không cần xấu hổ như vậy. Tuy cô chẳng hiểu vì sao mình xấu hổ đến thế, thậm chí nhìn anh nhắm mắt lại, một hồi lâu sau cũng không dám cử động.
Điện thoại “brừm brừm” rung hai tiếng.
Vừa nãy tín hiệu bị mất, lúc này mới khôi phục, vì vậy toàn bộ tin nhắn ập đến, cô liếc nhìn Tần Thâm bên cạnh, thấy mí mắt anh không hề cử động, cô vẫn không phân biệt được anh đã ngủ hay chưa, cuối cùng cô quyết định tắt chuông điện thoại.
Sau đó cúi đầu xem tin nhắn.
Mẹ dặn cô rằng buổi tối phải khóa kỹ cửa sổ, chờ sáng mai bảo tài xế đến bến tàu đón.
Bố hỏi nhiều về vấn đề chỗ nghỉ, Trần Mộc Tình trả lời lấp lửng, không nói mình và Tần Thâm ở cùng một phòng mà chỉ phàn nàn khách sạn quá tệ. Bố mắng cô làm việc không có kế hoạch, còn hại Tần Thâm phải chịu tội theo, nhưng thật ra cô đã chọn đi chọn lại trước đó rồi mà.
Được thôi, cô là ác bá, còn Tần Thâm là người tốt bị áp bức.
Cô chỉ nói tình thế khó khăn trước mắt của mình cho Tiếu Tiếu.
Tiếng cười của Đàm Tiêu như biến thành lời nói gần như muốn chiếm hết nửa màn hình: “Ở trước mặt Tần Thâm mà cậu còn ngại á?”
Hai người sinh ra cùng một phòng bệnh, tính đến nay, đã quen biết khoảng mười chín năm rồi.
Cái gọi là thanh mai trúc mã, chính là lộ hết bản tính của bạn trước mặt đối phương, giấu cũng không có chỗ mà giấu, tất cả những việc ngu ngốc trẻ người non dạ đều được đối phương nắm trong tay.
Vì thế Trần Mộc Tình lại liếc mắt nhìn anh rồi ngay lập tức bình tĩnh lại.
Cô không biết xấu hổ quá đi mất.
Anh vẫn bất động, thậm chí cô còn định giơ tay lên xem anh có còn thở không, tính tình lạnh lùng như băng đó, rất...
“Gen nhà cậu ấy tốt đến nỗi thỉnh thoảng tớ lại nảy sinh ý nghĩ muốn phạm tội.”
Một lần nữa, tiếng cười của Tiếu Tiếu chiếm đóng nửa màn hình: “Không phải cậu chỉ có ý tưởng đâu, mà cậu đã hành động luôn rồi, cậu chưa từng hôn, chưa từng sờ hay chưa từng ôm à.”
Cuối cùng Tần Thâm cũng cử động, Trần Mộc Tình chột dạ đến nỗi suýt nữa ném văng điện thoại, đôi mắt nhìn chằm chằm anh một lúc, nhịp tim đập dữ dội như thể muốn thoát khỏi cơ thể này.
Nhưng anh chỉ cử động cổ, vẫn không định mở mắt.
Buồn ngủ đến thế cơ à?
Có lẽ do ở bên cạnh cô nên mới buồn ngủ, suy cho cùng người có IQ cao khác với người bình thường.
Một lúc lâu sau, Trần Mộc Tình mới cúi đầu, nhập vào trong khung chat: “Sao cậu ăn nói bỉ ổi thế, lúc ấy thậm chí mình còn chưa đến mười tuổi.”
Tiếng cười của Đàm Tiêu khiến cô cay mắt, đối phương còn muốn xúi giục cô: “Dù sao cậu cũng không phải người tốt, phạm sai lầm thì phạm sai lầm thôi! Trước tiên cho trai đẹp cảm nhận được sự hiểm ác của xã hội đã.”
Trần Mộc Tình im lặng trong chốc lát: “Chủ yếu là mình sợ sau này mẹ mình không dám ngẩng đầu nhìn thẳng dì Tư Việt nữa, hàng xóm láng giềng, cứ xuống tay cũng không hay lắm đâu.”
Đàm Tiêu: “!!! Mình nói đùa với cậu đấy, mẹ nó cậu thực sự có cái ý tưởng này.”
Trần Mộc Tình: “... Cút.”
Cô thẹn quá hóa giận, tắt điện thoại, một giây trước khi tắt máy, trong lòng tự dưng giật nảy như thể chột dạ, cô xóa lịch sử trò chuyện đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt của Tần Thâm, cuối cùng anh cũng tỉnh, nhưng đây là muốn hù chết ai vậy.
Đồng tử của anh thiên màu hổ phách, mắt hai mí hình quạt mở ra, đuôi mắt khẽ quét lên trên, lúc nhìn người ta còn lạnh hơn cả điều hòa.
Nhưng có một loại vẻ đẹp cấm dục.
Trái tim của Trần Mộc Tình như ngồi tháp rơi tự do, xoẹt rơi xuống một cái, cô không khỏi nuốt nước bọt, làm như vậy có lẽ hơi ngốc, vì thế Tần Thâm hơi không nỡ nhìn thẳng mà quay đầu đi chỗ khác: “Đói à?”
Suy nghĩ kiều diễm của Trần Mộc Tình biến mất hoàn toàn, khóe miệng giật giật trong giây lát, ườn mình lên ghế sofa, ánh mắt nhìn anh từ dưới chéo lên trên, thấy anh không bố thí ánh mắt cho mình, cô còn duỗi chân ra đá đá vào chân anh: “Anh ơi, anh đi gọi cơm đi.”
Chỉ có lúc cần gì đó cô mới gọi anh là anh trai, mà còn gọi rất ngứa đòn, bởi vậy Tần Thâm liếc cô, vẻ mặt mang theo vài phần ghét bỏ, sau đó giơ tay phủi cái chân bị cô đá, đứng dậy đi về hướng điện thoại nội bộ.
Trần Mộc Tình làm mặt quỷ về phía bóng lưng anh, sau đó lấy điện thoại ra hung dữ nói với Đàm Tiêu: “Quá quen rồi, thế này thì ai xuống tay được chứ, chẳng có chút không gian mơ mộng nào.”
Đàm Tiêu gửi dấu ba chấm cực lớn đến để bày tỏ sự cạn lời, sau đó chê cười: “Cậu vẫn có ý với Tần Thâm, nhưng có lẽ Tần Thâm không có ý với cậu, dù sao thì từ nhỏ đến lớn cậu... Một lời khó nói hết.”
Trần Mộc Tình bĩu môi: “Tạm biệt.”
Nói xong, cô ném điện thoại đi và càng thêm tê liệt hơn, bởi vì cô cảm thấy Tiếu Tiếu nói đúng.
Nhưng con người cô khá nổi loạn, càng nói không có thì cô lại càng muốn có, do đó ánh mắt nhìn Tần Thâm đều lộ ra ý đồ xấu.
Thế là cô nhắm mắt lại, để bản thân bình tĩnh.
Con thỏ còn chưa ăn cỏ gần hang đâu!
Hơn nữa vì sao cô phải tự rước lấy nhục.
Cô và Tần Thâm sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, thậm chí hai mẹ còn ở cùng một phòng bệnh, Tần Thâm chỉ sinh trước cô nửa tiếng, xuất viện cũng cùng một ngày. Vả lại bởi vì ngày xuất viện ấy hai nhà có quá nhiều người đi, hai người mặc quần áo nhỏ bé cùng màu, quấn cùng kiểu khăn, cuối cùng bị ôm nhầm, Trần Mộc Tình ở nhà Tần Thâm khóc như cái ấm nước sôi, còn Tần Thâm lại yên lặng.
Từ lúc ấy đã bắt đầu lộ cá tính.
Khi biết là ôm nhầm, toàn bộ bậc cha chú của hai nhà đều cảm thấy không thể tin nổi, nhiều người ôm đứa này, bế đứa kia như thế mà không ai phát hiện.
Vậy cho nên sau này mẹ của Trần Mộc Tình là bà Tưởng Khiết nhiều lần nói với mẹ Lục Tư Việt của Tần Thâm: “Quả là có duyên, cái đính ước không được xác định này.” Duyên phận chỗ nào chứ, nếu đổi thành người không quen biết thì đây hoàn toàn là sự cố.
Dì Lục cười: “Chỉ cần cậu chịu cho, cậu có thể đưa Tình Tình đến nhà mình ngay bây giờ.”
Tưởng Khiết mừng ghê gớm, khi đó chắc là cũng mơ thân càng thêm thân.
Lúc còn nhỏ, Trần Mộc Tình đã hiểu được ý nghĩa của đính ước, nhân lúc Tần Thâm không để ý cô còn hôn lên mặt của anh, hồi lâu sau Tần Thâm cũng không nói nên lời, cô nắm lấy tay anh, không cần thầy dạy cũng hiểu mà nói: “Lớn lên thì cậu có thể ở nhà mình, giường nhà mình rất lớn, chúng mình có thể ngủ cùng nhau.”
Tần Thâm từ nhỏ đã rất rụt rè, rút tay ra, quay đầu bỏ đi và không thèm để ý tới cô.
Trần Mộc Tình thích dáng vẻ thờ ơ kia của anh, nhưng đôi khi trẻ con có một loại bản năng xấu xa, anh càng không muốn làm gì, cô càng ép anh làm cái đó, tựa như điều này có thể chứng minh mối quan hệ đặc biệt của hai người.
Thế nên ở trước mặt anh quả thực Trần Mộc Tình vô cùng xấu xa, đến lúc lớn hơn, Trần Mộc Tình đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ ấy, mời anh về nhà đáng sợ khủng khiếp.
Suy cho cùng cô chỉ muốn “phi tang” người đã chứng kiến tất cả lịch sử đen tối của cô.
Khi còn nhỏ bố mẹ không cho xem phim thần tượng, nên cô mua đĩa rồi lén lút đến phòng anh mở, kết quả là tốn đống tiền mà mua phải đĩa lậu, vừa mở đầu cảnh tượng đã là hôn hít quy mô lớn, cô sợ tới mức đứng hình ở đó, vẫn là Tần Thâm tắt cho cô, sau đó mím môi nhét đĩa vào hộp nhựa, liếc nhìn cô rồi nói: “Tịch thu, lát nữa mình vứt cho cậu.”
Nhìn ánh mắt đầy sự dò xét của cô.
Cô phí công ngụy biện một câu: “Thật ra đấy không phải bộ mình muốn mua.”
Anh rõ ràng không tin câu nói đó, có thể thấy lúc ấy hình tượng của cô hoàn toàn sụp đổ.
Năm đó cô đã mười ba tuổi.
Thời điểm nhỏ hơn thì càng nhiều không đếm xuể. Bốn tuổi Trần Mộc Tình ngủ quên khi đang chơi ở nhà anh, mẹ đặt cô nằm trên sofa, dì Lục đắp chăn lông cho cô, sau đó hai mẹ ngồi nói chuyện với nhau. Cô cảm thấy ngủ không thoải mái, tự mình bò xuống khỏi sofa rồi mơ mơ màng màng đến phòng anh, chui vào chăn anh ngủ. Lúc ấy Tần Thâm đang ngủ, khi ngủ Trần Mộc Tình thích ôm đồ vật, thế nên cô đã ôm lấy cổ anh. Anh bị dọa tỉnh giấc, đương nhiên không chịu hợp tác, cô bèn siết chặt hơn. Nghe nói lúc người lớn phát hiện không thấy cô rồi tìm được, Tần Thâm đã nằm đó cau mày với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, trông có vẻ cực kỳ tủi thân.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai người cùng sinh vào tháng mười, lúc đó có quy định chỉ những đứa trẻ đủ sáu tuổi mới có thể học tiểu học, cho nên cả hai lên bảy tuổi mới học lớp một và rất không may rằng hai người vẫn luôn ở cùng lớp. Trần Mộc Tình trời sinh đã thích làm người đứng đầu, mỗi năm cô đều là người tích cực nhất trong việc ứng tuyển vị trí lớp trưởng, mà cô đã là lớp trưởng rồi thì nhất quyết yêu cầu Tần Thâm phải là lớp phó.
Chỉ tiếc là mỗi lần Tần Thâm đều thi hạng nhất, còn cô lần nào cũng đứng cuối.
Tục ngữ có câu càng kém càng ngang, để tránh bị ăn đòn lúc về nhà, cô thường lôi kéo Tần Thâm ra giảng hòa thay cô. Có một lần bà Tưởng Khiết tính khí nóng nảy đứng trong sân lấy chổi ném cô, cô nghiêng mình trốn phía sau Tần Thâm, Tần Thâm dùng tay bảo vệ đầu cô. Vốn dĩ nó không thể trúng, nhưng lúc chạy cô kéo Tần Thâm, vừa khéo kéo anh vào phạm vi tấn công, thế là cái chổi đập lên cổ tay anh, đến bây giờ mu bàn tay của anh vẫn còn vết sẹo do bị mảnh kim loại của cây chổi đập để lại, nho nhỏ như trăng lưỡi liềm.
Khi ấy Tưởng Khiết gần như quỳ gối xin lỗi dì Lục và Tần Thâm, dì chỉ nói: “Không sao, để Tình Tình lấy thân báo đáp đi!”
Chẳng qua đó chỉ là lời nói đùa để giảm bớt cảm giác áy náy của Tưởng Khiết thôi, Tưởng Khiết thở dài hợp tác nói: “Vậy thì mình sẽ càng thấy có lỗi hơn đấy.”
Hai bà mẹ cười nghiêng cười ngả.
Khi còn nhỏ Trần Mộc Tình nhìn vết sẹo kia thì đau lòng chết đi được, không biết nghĩ như thế nào, có lẽ nghe nói nước bọt có một số loại chất enzim có thể thúc đẩy miệng vết thương mau lành, đến lúc anh khỏi, vết sẹo vẫn chưa biến mất, cô đã lấy nước bọt xoa vết sẹo cho anh, khiến Tần Thâm cau mày chê bai.
Vì để bù đắp cho sự thiếu hụt chỉ số thông minh của cô, Tưởng Khiết đã đăng ký cho cô tám trăm lớp sở thích, ngược lại cô rất vui, có thể quen biết rất nhiều bạn nhỏ!
Ban đầu cô học piano, thường luyện đàn đến nỗi bật khóc, sau đó sang nhà bên cạnh tìm hơi ấm, có lần cô ôm dì Lục, khóc tới mức nước mắt đầm đìa, nói muốn làm con dâu bà ấy và cô không muốn về nhà nữa.
Dì Lục cười sặc sụa, nói là được, nhưng cái này bà ấy không thể quyết định được, phải chờ đến khi bọn họ lớn lên, xem có thực sự đồng ý không.
Tuổi nhỏ mà, cô không hiểu ý nghĩa sâu xa của lời nói nửa đùa nửa thật này, cô chỉ tìm Tần Thâm rồi nhất quyết phải đưa hộp tiền tiêu vặt của mình cho anh, đặt trên bàn anh, cô vỗ vỗ cái bụng béo của hộp gấu trúc kia, tư thế trông như cậu đã bị tôi mua đứt rồi, dụ dỗ trước đe dọa sau, híp mắt bảo: “Nếu cậu không đồng ý thì mình sẽ đánh cậu.”
Tần Thâm im lặng nhìn cô, có lẽ anh chưa từng thấy một cô gái thô lỗ như vậy nên hồi lâu không nói chuyện, cuối cùng anh thu hộp tiền tiêu vặt của cô nhưng không nói một câu đồng ý nào.
Có thể nói Trần Mộc Tình mất cả chì lẫn chài.
Và từ lúc đó cô đã biết, chỉ số thông minh chênh lệch quá lớn, không nên trêu chọc.
Sau nữa, có một lần cô bị ốm, sốt đến bốn mươi độ, bắt đầu mê sảng, cô nắm chặt lấy tay của Tần Thâm rồi quát vào mặt anh: “Yêu quái, mi không được trốn.”
Có lẽ vì xem Tây Du Ký quá nhiều.
Anh chỉ cần giãy tay ra khỏi tay cô, cô sẽ khóc, do đó nửa đêm anh đã đi theo người lớn nhà họ Trần đến bệnh viện một chuyến, truyền nước biển cùng cô.
Nghe nói cô đi tiêm mông trước, cô chống cự như thể sắp bị sát hại, Tưởng Khiết ôm chặt cô, nhất thời y tá nhìn cô xong cũng không dám xuống tay, cuối cùng vẫn là Tần Thâm nâng eo cô rồi cởi quần thay cô, sợ cô lại giãy giụa nên cởi sạch.
Tuy rằng năm ấy cô mới chín tuổi, nhưng điều này không ngăn cản việc cô nhớ đi nhớ lại trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này, càng nhớ càng cảm thấy hình tượng của mình bị hủy hoại. Cô chỉ mong tiếng khóc của mình đừng quá thảm thiết, sau đó lớn lên mông đẹp hơn và không để lại bóng ma tâm lý nào cho anh.
Bởi vì với trí nhớ của anh, có lẽ anh khó mà quên được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT