Ánh đèn trong gian phòng bị chỉnh tối, bốn phía nhạt thành bóng tối mơ hồ, ngón tay có khớp xương đều đặn của Phó Dung Dữ trượt từ bên hông cô xuống, bóng loáng trơn trượt, lúc không biết nặng nhẹ thì cũng rất dễ dàng bị bóp dấu vết hoa hồng.
Tạ Âm Lâu vẫn bọc áo sơ mi đàn ông, cổ lại bị mồ hôi rịn ra, sợi tóc đen nhánh kề sát, chê nóng nên kêu anh lại chỉnh đèn tối một chút, ngay sau đó, cả người tựa sát vào trước ngực của anh rồi cọ giống như mèo con: “Có lẽ anh không cách nào mặc được áo sơ mi này lúc xuống máy bay rồi. . . Có dự phòng không?”
Bàn tay Phó Dung Dữ ngăn cản ánh sáng thay cô, môi ở bên tai nói nhỏ: “Không sao.”
Ở trong không khí lạnh lẽo, mồ hôi trên áo sơ mi sau đó đã nhanh chóng khô, chỉ còn lại mùi thơm cơ thể cô.
Tạ Âm Lâu nâng mi mắt cong vút lên, lúc đôi mắt nai đen nhánh ướt át nhìn người ta thì vô cùng sạch sẽ, mắt cô phản chiếu anh, ngay sau đó, chủ động đòi hôn, khẽ nhếch môi đỏ mọng, ngược lại bị anh nhẹ nhàng mút đầu lưỡi trơn mềm.
Chẳng qua là hôn không chuyên tâm, tầm mắt dưới đuôi mắt của Tạ Âm Lâu không khỏi nhìn sang ngăn kéo kia.
Một giây kế tiếp, Phó Dung Dữ xoay gương mặt cô lại, tiếp tục hôn, hơi dùng sức là có thể cắn nát môi cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play