Hương tường vi đậm đà tràn ra khỏi ánh nến, ánh trăng vàng dịu dàng tô điểm cho gương mặt nghiêng của Tạ Âm Lâu, dáng vẻ đẹp đến khó mà miêu tả, mi mắt rất dài rũ xuống, trên da có một nốt ruồi hồng gần như đốt mắt.
Nhiệt độ bên trong căn phòng thích hợp, cô đốt mùi hương thôi miên, giọng nói chậm rãi của Khương Nại ở bên cạnh truyền đến: “Còn chưa dùng hết mùi hương này sao?”
Mùi hương này.
Là lúc Tạ Âm Lâu ghi hình tiết mục tuyên truyền di sản văn hóa phi vật thể, Khương Nại ở nước ngoài tự tay chế tạo rồi tặng cho cô.
Nếu dựa theo tần số trước kia cô sử dụng hương thôi miên thì đã sớm còn dư lại không chỉ mấy ngọn này rồi.
Nhưng Khương Nại nhìn thấy trong hộp còn có hơn phân nửa, sau đó đã nhanh chóng đoán được dường như Tạ Âm Lâu đã không như trước kia, ỷ lại vào mùi thơm để chìm vào giấc ngủ một cách quá độ.
Bên ngoài cửa sổ thủy tinh phản chiếu tuyết đêm, giường đã bày xong, Tạ Âm Lâu đặt nến hương tường vi ở tủ đầu giường bên cạnh, ngay sau đó, cô mặc váy ngủ có ống tay áo dài màu trắng ngồi quỳ ở trên giường, chờ mẹ nằm xong, thì kề cận ôm lấy bà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play