Sắc trời dần tối, lúc Tạ Âm Lâu đi tôii khu vực kịch viện sầm uất Vân Thanh Lê diễn kịch, thì cô ấy đã đi ra phía sau sân khấu tẩy trang, ngẩng gương mặt mộc nhìn trời, cả người mặc chiếc váy dài thêu lá trúc tô điểm cho khí chất rất tao nhã, nhìn từ mi mắt đến dáng người, dường như trông đẹp hơn khi đòi ly hôn.
"Âm Lâu, vị này là Tần Nỉ, bạn thân nhất của tôi."
Vân Thanh Lê giới thiệu Tần Nỉ bên cạnh bàn trang điểm cho cô biết, phòng không lớn, cô nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi khác đang chơi hạt ngọc châu trên mũ hoa, lúc Tạ Âm Lâu đi vào thì không nhận ra, là bởi vì toàn thể trang phục của cô ấy không giống với cái nghề nhà thôi miên, cô ấy tuỳ ý mặc quần áo màu xanh da trời đã phai màu, hai chân rất thẳng, giống như ngày thường luyện công mới có khí chất như vậy, gương mặt trứng ngỗng, tóc ngắn dán bên lỗ tai, nhìn qua thì giống như diễn khúc.
Ánh mắt Tạ Âm Lâu cong lên, chủ động chào hỏi: "Chào cô, bác sĩ Tần."
Tần Nỉ xoay người sang, nắm lấy ngón tay hơi lạnh của cô, có một giọng nói vô cùng trong trẻo: "Cô là bạn của Tiểu Lê Tử, cũng không cần khách sáo như vậy đâu, gọi tôi Tần Nỉ là được."
"Nỉ Nỉ là học chuyên ngành hí khúc, sau này đổi nghề làm nhà thôi miên tâm lý." Vân Thanh Lê đúng lúc ở bên cạnh giới thiệu, sợ Tạ Âm Lâu sẽ cảm thấy không đáng tin cậy, lại bổ sung một câu: "Khách hàng tìm cậu ấy đều là con gái, rất chuyên nghiệp."
Tạ Âm Lâu tin tưởng, bởi vì tối nay lập tức bắt đầu thôi miên, Tần Nỉ đề xuất đi khách sạn lân cận rồi mở một gian phòng, trên đường đi, thi thoảng sẽ cùng Tạ Âm Lâu trò chuyện về thường nhật, nghe cô nói: "Lúc tôi mười hai tuổi từng bị sốt cao, uống thuốc bắc nhiều, nên hình như có hậu di chứng, thiếu sót một vài ký ức. . ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play