Vào đêm tuyết của đầu năm thứ ba sau khi Tạ Âm Lâu kết hôn, bộ phận bên trong thân thể của Phó Dung Hồi suy kiệt nghiêm trọng, đã đến mức không thể cấp cứu được nữa, ông trời giống như trộm mất thời gian sống ba năm của anh, thời gian đã đến thì cũng không bằng lòng cho thêm một giây đồng hồ.
Cũng là ban đêm mùng sáu năm mới, Phó Dung Hồi nằm trên chiếc giường bệnh đã bị máu tươi thấm ướt, con ngươi màu hổ phách đẹp vô cùng trở nên tan rã, ngay cả đôi môi trắng bệch của anh cũng không gọi tiếng anh trai được, chỉ biết siết chặt dây đỏ thắt trên lá bùa hộ mệnh.
Lúc Hình Lệ chạy tới thì bị té ngã ở trên đường đi, đầu gối rách da, thất thần mà liều mạng chạy đến phòng giải phẫu.
Ở trên hành lang vắng lặng, đôi mắt của Tạ Âm Lâu ngậm nước ôm chặt cô, cũng ngăn cô lại: "Hình Lệ... Đừng qua đó, đừng qua đó... Dung Hồi nói không muốn để em vào phòng giải phẫu nhìn thấy em ấy."
Lời nói này như thể xé nát thần kinh của Hình Lệ, giày cao gót dưới chân cũng không nhúc nhích nổi nữa, con đường mà trước mắt nhìn thấy như vạn trượng vực sâu, nhiệt độ lòng bàn tay lạnh dữ dội, nắm như thế nào thì cũng không ấm nổi.
Phó Dung Hồi chết rồi.
Trong đêm tuyết này, rời khỏi nhân thế vào bốn giờ bốn mươi lăm phút rạng sáng...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT